Anh đứng thẳng tắp, sống lưng cứng đờ.
Cánh tay mềm mại của cô gái vòng quanh eo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trong vòng tay của anh, cọ xát vào người anh như một con vật nhỏ. Đầu óc của anh hoàn toàn trống rỗng.
Nhịp tim trong lồng ngực đập thình thịch như đánh trống, làn da bị cô chạm vào bắt đầu tê dại.
Giang Sóc chớp chớp mắt, cúi đầu rũ mắt nhìn mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh của cô gái.
Tay anh lơ lửng giữa không khí, giọng nói như bị nghẹn lại.
"Bị sợ hãi à?"
Giọng nói của anh rất khàn khàn, yết hầu lăn lên lăn xuống, run rẩy không dám nghĩ về phương diện kia.
"Hay vẫn còn thấy lạnh."
Ngày thường anh vốn thói quen đi theo sau cô, bây giờ cô bỗng nhiên chủ động xoay người chạy về phía anh, mọi thứ dường như quá đột ngột và không thể tin được. Cảm xúc mừng như điên kia bị anh cố ý đè nén lại, anh cố đè xuống những cảm xúc hỗn loạn mãnh liệt trong lòng.
Xác nhận lại với cô một lần nữa.
"Cậu có biết..." Anh nuốt nước bọt: "Mình đang làm gì không?"
Khuôn mặt của An Vu đã đỏ chót. Cô chôn mặt vào trong lòng anh, hậu quả của việc nhất thời xúc động chính là không dễ kết thúc như bây giờ.
Nhưng cô cũng thừa nhận.
Chỉ là có một chút xấu hổ, cô thật không biết rụt rè gì cả, hơi có chút mất mặt.
Cô vùi mặt vào trong lòng anh và cọ cọ, không dám ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói ong ong từ phía dưới truyền đến: "Ừm."
Tiếng nói rất nhỏ, nhưng Giang Sóc lại nghe thấy rất rõ ràng.
Cảm xúc vui mừng ập tới như thủy triều dâng lên. Bàn tay treo giữa không khí của anh cuối cùng cũng buông xuống và ôm lấy cô, Giang Sóc củi người nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
An Vu giống như là một con ốc sên bị sợ hãi, mạnh mẽ rụt người lại, áp sát vào trong vòng tay của anh: "Đừng cử động."
Giang Sóc yêu thương vô cùng, thấp giọng dỗ dành: "Để tớ nhìn xem một chút?"
"Không cần..." Cô vẫn lắc đầu.
"Tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
Anh cố nén những cảm xúc hỗn loạn mãnh liệt, dịu dàng tiếp tục dỗ dành.
"Cho tớ nhìn xem cậu có được không?"
"Không được." Khuôn mặt của cô nóng bừng, cô không dám nhìn thẳng vào anh: "Cậu hỏi đi."
Nụ cười trên khóe môi anh không thể giấu được nữa.
"Tại sao lại ôm tới"
Anh thực sự rất xấu xa, cô đều đã làm đến như vậy rồi thì còn có thể có câu trả lời nào khác nữa sao?
Cô gái không nói gì, nhưng đôi tay nhỏ bé vòng quanh eo anh lại càng dùng sức ôm chặt lấy anh.
"Vì sao lại ôm tớ?" Khóe miệng Giang Sóc cười đến muốn cứng đờ, anh không chịu buông tha mà tiếp tục hỏi.
Chờ vài giây, rốt cục cũng nghe thấy một câu trả lời rất nhỏ.
"Muốn ôm cậu."
Giang Sóc không nhịn được nữa.
Cuối cùng anh muốn phát điên luôn rồi.
Cánh tay run rẩy mang theo chút sức lực kéo cô ra khỏi ngực mình, An Vu ngẩng mặt lên nhìn anh một cái, rồi lại thẹn thùng muốn cúi đầu xuống. Giang Sóc không cho cô trốn tránh.
Anh mạnh mẽ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Không phải ai cũng có thể ôm ông đây được!"
Anh mang bộ dáng ngạo kiều, trên miệng lại nở nụ cười sắp kéo đến tận lỗ tai.
An Vu ngửa đầu nhìn anh, cũng nở nụ cười.
Cô hỏi: "Vậy phải như thế nào thì mới có thể ôm cậu."
"Phải thừa nhận thích tớ thì mới có thể ôm được." Giang Sóc xấu xa mà nhướn đuôi lông mày, tiếp tục hỏi: "Hử? Còn muốn ôm..."
Còn chưa nói xong, An Vu đã trực tiếp tiến lại gần, lại ôm lấy eo của anh.
"Muốn ôm."
Lồng ngực cứng rắn đụng phải khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ, cũng đánh mạnh vào trong lòng anh.
Giấc mơ trở thành hiện thực, đó là tình yêu mà cô gái nhút nhát đã chứng minh bằng hành động.
Cô cũng thích anh.
Con hẻm nhỏ sau 0 giờ trở nên tối đen yên tĩnh, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai bóng dáng đơn độc hợp lại thành một.
An Vu không biết mình đã ôm anh trong bao lâu.
Chỉ biết cái ôm của anh thật ấm áp thật ấm áp, trái tim cô thấy ngập tràn khi ở sát bên anh.
Không thấy lạnh một chút nào.
Sự gắn bó sau khi nói rõ nỗi lòng với nhau luôn đơn giản vô cùng.
Không cần nói chuyện, cứ ôm nhau như vậy, cảm thụ nhiệt độ cơ thể, hơi thở và nhịp tim mãnh liệt của nhau.
Cuối cùng vẫn là tiếng chuông điện thoại di động của An Vu đã phá vỡ sự mập mờ chìm đắm này.
Cô tỉnh táo lại và vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay anh.
Sau khi tắt chuông, An Vu khàn giọng mà nói: "Mẹ tớ thúc giục tớ rồi."
"Ừm." Giang Sóc còn đang nhìn cô, anh nắm lấy tay cô và nói: "Tớ đưa cậu về nhà."
"Mẹ sẽ thấy."
"Tớ sẽ dừng ở nơi mà bà ấy không thể nhìn thấy."
Hai người cùng song song đi về phía trước.
Một đoạn đường ngắn ngủi, rất nhanh đã đến góc rẽ chỗ cửa cổng.
Giang Sóc dừng bước kéo cô lại đây, thừa dịp An Vu chưa chuẩn bị gì bỗng nhiên cúi người xuống, hôn lên mặt cô một cái.
"Sợ cậu lừa gạt tớ." Giang Sóc nói: "Nên tớ phải đóng dấu."
Thư Thu Vân vẫn còn ở trong bếp chờ cô.
An Vu gần như là chạy trốn, ở trước cửa nhà vuốt lại mái tóc rối bời, cô biết hiện giờ mặt mình đã đỏ bừng, không bình thường một chút nào.
Cô đứng hứng gió lạnh ở ngoài cửa vài phút rồi mới bước vào.
"Mẹ, con về rồi a."
Thư Thu Vân đang nấu mì trong phòng bếp, trong phòng bếp hơi khói lượn lờ, nghe thấy vậy thì bà quay đầu lại.
"Sao muộn như vậy, nếu con mà không trở về thì mẹ sẽ bị dọa chết mất."
An Vu cười nói: "Đã chạy tới ngõ nhỏ nên con không nghe máy."
Thư Thu Vân đặt bát mì đầy ắp lên bàn, quay người đi và nói: "Còn chưa ăn cơm tối sao? Ăn mì trước đi."
An Vu đặt cặp sách xuống, Thư Thu Vân lại xoay người.
Cô chớp mắt, có chút nghi hoặc.
Thư Thu Vân vẫn luôn quay mặt đi không cho cô nhìn.
An Vu cúi đầu ăn vài miếng mì, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn bà, ánh mắt chạm đến sườn mặt Thư Thu Vân.
Đồng tử đột nhiên co rút lại.
"Mẹ!"
An Vu lập tức đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt bà và giữ chặt tay bà.
"Mặt của mẹ bị làm sao vậy?"
Ánh mắt Thư Thu Vân có chút mất tự nhiên.
Trên trán bà dán một miếng gạc màu trắng, trên đó có một vết máu đỏ.
"Sao lại có máu vậy?"
An Vu vô cùng lo lắng: "Làm thế nào lại bị như thế, tại sao mẹ cũng không nói gì."
Thư Thu Vân thở dài nói: "Sợ con lại làm ầm lên."
"Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ, hôm nay không phải trời mưa to sao? Trên đường đi đưa cơm tới bệnh viện, mẹ bị người ta đụng phải một chút, không đứng vững ngã đập xuống bậc thang."
"Đã kiểm tra qua, không bị nghiêm trọng gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, bác sĩ nói sau năm ngày là có thể gỡ bỏ băng gạc."
Thư Thu Vân kể chuyện một cách bình thản, An Vu quan sát ánh mắt của bà, bị bà nhẹ nhàng xoa xoa đầu.
"Mau ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ."
Sau khi ăn mì xong, An Vu kiên trì giúp Thư Thu Vân rửa mặt, dùng khăn lau sạch vùng da xung quanh tránh bị cọ xát vào vết thương. An Vu còn kiên trì muốn đọc bệnh án, phát hiện trên hồ sơ bệnh án đích xác ghi rằng vết thương va chạm rất nhỏ mới cảm thấy yên lòng.
Buổi tối rửa mặt xong nằm trên giường, tắt đèn.
Điện thoại di động trên mặt bàn bỗng nhiên rung lên một chút, sáng lên.
An Vu xốc chăn lên, nhấc chân nắm chặt điện thoại di động trong tay, nằm trên giường xem tin nhắn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, là Giang Sóc gửi tin nhắn cho cô.
JS: [Cậu ngủ rồi à?]
JS: [Tại sao không nhắn lại?]
JS: [Muốn xác nhận, vừa rồi không phải là một giấc mơ?]
JS: [Cậu nhắn lại cho tớ đi, cậu không nói một lời nào làm tớ thấy mình như đang nằm mơ.]
JS: [Trêu chọc xong thì bỏ chạy? lúc nãy vừa mới ôm tớ, mới ngày đầu tiên đã lạnh nhạt với tớ rồi?
JS: [Còn không nhắn lại à, sao cảm thấy cậu như một tên cặn bã vậy, ông đây chờ cậu muốn phát điên lên rồi.
Anh đã gửi bao nhiêu tin nhắn vậy?
Giống như một người hay lảm nhảm.
Nói mấy câu lại kéo cô đến cảnh tượng vừa rồi, đừng nói là Giang Sóc, cô cũng giống như vậy.
Cảm thấy giống như một giấc mơ vậy.
Cô vừa mới làm gì, tại sao lại ôm anh, thật sự là rất thẹn thùng.
Thật xấu hổ.
Khuôn mặt An Vu bắt đầu ửng hồng, vành tai cũng nóng bừng đến không chịu nổi.
Cô đỏ mặt mà soạn tin nhắn, đánh mấy chữ còn chưa kịp gửi, khung chat đã nhảy ra tin nhắn mới từ Giang Sóc.
JS: [Tỉnh rồi à?]
Giang Sóc ngồi trên sofa, ôm điện thoại nhìn chằm chằm vào khung chat của cô như một kẻ ngốc. Đợi đến khi trên khung chat có mấy chữ đang nhập tin nhắn, anh mới tỉnh táo lại một chút. An Vu: [Ừm, không ngủ, vừa mới ăn mì do mẹ nấu.]
JS: [Ừ, có ngon không?]
An Vu: [Rất ngon.
JS: [Vậy là bởi vì được ăn món ăn ngon nên đã quên mất tớ, này, địa vị của tớ tại sao lại đáng buồn như vậy, còn thua kém hơn cả một bát mì?
An Vu bật cười ra tiếng.
Cô vừa ôm điện thoại di động vừa dựng gối lên để dựa vào, đầu rụt vào trong chăn tạo thành một tư thế thoải mái.
Giống như một tên trộm lén lút làm chuyện xấu.
An Vu: [Do điện thoại di động để chế độ im lặng nên không nghe thấy.]
Cô suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung một câu: [Lúc nãy mẹ gọi điện thoại đến đã bấm nút tắt tiếng.
JS: [A, như vậy à? Cho nên cậu cũng nhớ rõ chuyện vừa rồi, không phải là một giấc mơ đúng không?]
Giang Sóc lại kéo đề tài trở về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Vu vùi vào trong gối và cọ cọ, trả lời anh với một chữ: [Ừ.]
Giang Sóc vui vẻ, lập tức hỏi: [Như như vậy bây giờ ông đây có thể xem cậu là bạn gái của tớ rồi phải không?]
"???"
[ồ, không phải.]
Giang Sóc nhanh chóng giải thích: [Viết sai, vậy bây giờ cậu là bạn gái của tớ, đúng không?]
Anh quá phấn khích, ngón tay bấm chữ đều đang run rẩy, toàn nói những chuyện vô nghĩa.
An Vu cong môi cười.
Nóng quá, tại sao lại nóng như vậy.
"Hô~" Cô chui ra khỏi chăn và thở dốc từng ngụm nhỏ.
Cảm thấy có chút lạnh lại một lần nữa chui vào trong chăn.
Tim đập mạnh như muốn bị bệnh, cô ôm điện thoại chọn một cái nhãn dán xua tay.
An Vu: [Không phải.]
JS: [...?]
Giang Sóc ngây ngốc, lạch cạch một tiếng, trực tiếp gọi điện thoại tới.
Trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, An Vu hoảng sợ, cô kéo chăn lên che nửa gương mặt nóng bỏng.
Giọng nói của Giang Sóc truyền ra từ trong tai nghe.
"An Vu --"
"Ừm?" Cô ngoan ngoãn đáp lại
Giang Sóc nở nụ cười: "Nghe thấy rõ chứ?"
"Ùm."
"Tại sao lại không phải rồi." Giang Sóc sắp bị cô làm cho tức chết, anh truy vấn: "Vừa rồi cậu còn thừa nhận cậu thích tớ, sao bây giờ lại không thừa nhận nữa?"
Cô không trả lời.
"Nói chuyện đi." Giang Sóc lo lắng muốn chết: "Cậu muốn đùa chết tớ à?"
An Vu: "Chưa nói là bạn gái."
"Nhưng cậu nói cậu thích tớ."
Đã nói cô thích anh, và anh cũng thích cô.
Bọn họ đều yêu nhau nhưng tại sao lại không phải là bạn trai bạn gái của nhau.
"Tớ đã hiểu rồi."
Vài giây sau, anh mỉm cười và nói: "Cậu đang thử thách tớ phải không?"
"Vậy cậu hãy nói, làm thế nào thì cậu mới có thể cho tớ một danh phận?"
Giang Sóc chưa từng hao phí sự kiên nhẫn lâu như vậy trên người một cô gái, cô gái này dịu dàng phản ứng chậm, còn chưa thông suốt.
Anh sẽ nhẫn nại mà ngày đêm canh giữ đóa hoa quỳnh nhỏ này.
Canh chừng, rốt cục canh giữ đến lúc cô nở hoa.
Anh phải tranh thủ xác nhận danh phận cho mình.
Nhưng mà, so với Giang Sóc tùy ý vội vàng, An Vu lại chậm rãi tỉnh táo lại.
Cảm xúc mập mờ đích xác quá dễ khiến người ta mất đi lý trí, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay giống như một bộ phim đang chiếu, có chút không chân thật.
An Vu từ trong chăn bò ra và tựa người vào gối đầu, cô lắc lắc đầu để giữ sự tỉnh táo và lý trí.
Một lúc lâu sau, cô gọi tên anh.
"Giang Sóc."
Giọng nói rất nhẹ và nghiêm túc.
"Tớ không có muốn khảo nghiệm cậu, cũng không có không thừa nhận bản thân thích cậu. Nhưng mà Giang Sóc, chúng ta không thể yêu sớm."
"Chúng ta không nên yêu nhau khi còn đang học cấp ba, bởi vì bây giờ chúng ta có một những chuyện càng quan trọng hơn để làm ở giai đoạn này, tớ không hy vọng trong tương lai sau này sẽ xảy ra sai lầm, sẽ bởi vì hối hận mà trách cứ lẫn nhau."
Giọng nói của Giang Sóc cũng bình tĩnh lại, hỏi cô: "Còn có chuyện gì càng quan trọng hơn nữa?"
"Tớ đã suy nghĩ khá nhiều hơn, không chỉ đơn thuần là ở bây giờ, cũng không phải chỉ trong chốc lát."
An Vu im lặng trong chốc lát, vẫn hỏi ra vấn đề đã canh cánh từ lâu trong lòng: "Giang Sóc, ngày đó Noãn Xu nói với tớ rằng sau này hai người đều sẽ ra nước ngoài học tập, vậy còn cậu thì sao?"
Anh cũng sẽ như vậy sao?
Yêu đương là một chuyện rất đơn giản, cô đương nhiên có thể yêu đương với anh.
Nếu nó chỉ là lời nói chơi chơi cho vui.
Nhưng cô cũng không phải đang chơi đùa, cô không mang theo tâm trạng chơi đùa để đối đãi với đoạn tình cảm này, cô thật sự, thật sự muốn có một tương lai lâu dài cùng với anh
Vì vậy, cô cần phải xem xét những trở ngại giữa họ trong thực tế thay vì sự mới mẻ nhất thời.
"Tớ sẽ không."
Giang Sóc biết cô đang lo lắng cái gì, anh thẳng thừng phủ nhận mà nói: "Tớ có thể ở lại trong nước với cậu."
An Vu: "Có tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học không?"
Giang Sóc im lặng.
Thi đại học sao? Bây giờ anh căn bản không có khả năng thi vào một trường học rất tốt.
Sở dĩ anh không lo lắng gì là vì anh có đường lui, anh có thể ra nước ngoài và tùy tiện lấy một cái bằng tốt nghiệp mà không cần phải chen chúc trên con đường thi đại học.
Nhưng An Vu thì khác, cô sẽ không ra nước ngoài.
Cô có điểm số tốt và có thể đi học ở một trường học tốt trong nước.
Nhưng anh thì không.
Giang Sóc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tồi tệ, tồi tệ vô cùng.
Nếu không phải còn có chút tiền tài, anh căn bản không thể theo kịp với bước chân của cô.
Giang Sóc nhíu chặt mày.
Im lặng một lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói nghiêm túc lại kiên định: "Tớ sẽ cố gắng." An Vu: "Ùm"
"Cậu đồng ý sẽ yêu đương với tớ khi học lên đại học, tớ sẽ cố gắng cùng thi đại học với cậu."
Giang Sóc nghiêm túc nói: "Tớ sẽ không ở một nơi khác với cậu."
An Vu mỉm cười.
"Tớ nói thật đó bảo bối, tớ sẽ cố gắng, tớ sẽ thật sự liều mạng."
Giang Sóc nhíu mày: "Cậu không tin tớ à?"
An Vu ngừng cười, gật gật đầu và nói: "Tin tưởng."
"Giang Sóc." Cô gọi anh, dịu dàng nói: "Cùng nhau chiến đấu, tớ sẽ giúp cậu, chúng ta cùng nhau chiến đấu."
Kỳ nghỉ trôi qua và ngay lập tức đã đến thứ Hai.
An Vu tắt đồng hồ báo thức, xoay người vùi trong chăn lại ngủ nướng một lát, mất năm phút đồng hồ cô mới rốt cục mơ mơ màng màng bò dậy.
Xuống giường rửa mặt thay quần áo, sau khi toàn bộ quá trình quen thuộc kết thúc, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhiệt độ cũng vừa phải, mặc vào đồng phục trường học không thấy lạnh chút nào.
Cô mang theo cặp xách của mình và bước xuống những bậc thang dài.
Trong lúc vô tình giương mắt lên, bước chân cũng dừng lại.
Một người đàn ông tựa người vào cột điện ở góc đường trước nhà của mình.
Đó là Giang Sóc đang mặc đồng phục học sinh.
An Vu chậm rãi đi tới, Giang Sóc đã sớm quen thuộc nhịp điệu kia, khi nghe thấy tiếng động anh nghiêng đầu, nhìn cô và nở nụ cười.
"Giang Sóc." Nhìn thấy anh, ánh mắt An Vu sáng ngời, trực tiếp từ trên bậc thang nhảy xuống.
"Sao cậu dậy sớm như vậy?" Đứng trước mặt anh, cô nhỏ giọng hỏi anh: "Đợi có lâu không? Sao không gọi điện thoại kêu tớ?"
Cô thậm chí không biết hôm nay anh sẽ đến.
"Sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu, tớ cũng vừa mới tới."
Anh đã nói dối, thật ra anh đã đến từ sớm.
Không biết thời gian mà cô rời giường, vì thế khi trời còn tối đen anh đã ngủ dậy và đi đến nhà cô để chờ, dù sao cô gái này rất chăm chỉ, nên thời gian tỉnh dậy có thể sớm đến mức khoa trương.
Nhưng Giang Sóc đúng là đã suy nghĩ quá mức phóng đại, bởi vì sẽ không có ai thức dậy vào lúc bốn giờ sáng để đi học.
Anh đứng ở bên ngoài chờ đợi, gió trong ngõ nhỏ thổi mạnh đến mức anh muốn chết cóng.
Lúc thấy quá lạnh thì anh sẽ ngẩng đầu lên nhìn căn phòng nhỏ kia, căn phòng một mảnh tối đen, nhưng trong mắt anh lại tràn đầy ý cười, lồng ngực nóng bỏng phảng phất thoáng cái đã không còn cảm thấy lạnh nữa. Sao lại thấy lạnh được chứ?
Anh đang rất hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng, cô bé mà anh thích đang nằm ngủ bên trong đó.
"Đã nói sau này sẽ cố gắng học tập tốt." Anh cười, nghiêm túc nói: "Đã hứa với cậu sẽ cùng nhau cố gắng, vậy thì phải bắt đầu chăm chỉ từ hôm nay trở đi."
Họ sánh bước bên nhau đi đến con ngõ Cổ Lộng.
Con hẻm vào lúc buổi sáng là lúc sôi động nhất, lồng hấp bánh bao của tiệm ăn sáng bốc lên hơi nước trắng xóa, sủi cảo chiên trong chảo sắt kêu xèo xèo, không khí buổi sáng tràn ngập mùi dầu và hành lá.
An Vu là một người cố chấp lại đã thích cái gì thì sẽ không thay đổi, trong hẻm có rất nhiều cửa hàng ăn sáng, nhưng mỗi lần cô chỉ ăn của nhà bà nội.
Họ đến sớm, trong cửa hàng của bà nội còn chưa có ai, không bận rộn chút nào.
Hầu như mỗi buổi sáng An Vu đều tới nơi này ăn sáng, bà nội cũng đã quen biết cô.
"Chào buổi sáng bà nội." Cô chào hỏi bà cụ một cách thân thiết.
"Chào buổi sáng, hôm nay muốn ăn cái gì? Hoành thánh hay là sữa đậu nành với bánh quẩy?"
Mỗi lần cô đến hầu như đều chỉ gọi mấy thứ này, dần dà bà nội đều biết rõ sở thích của cô.
"Muốn một chén hoành thánh."
"Được." Bà nội nghiêng đầu dặn dò đứa con trai phía sau, rồi xoay người lại hỏi cô: "Sau khi ăn xong vẫn đóng gói cơm nắm mang đi chứ?"
Nghe được câu nói như vậy, mỗi Giang Sóc cong cong lên.
An Vu sửng sốt, xua xua tay với bà cụ và nói: "Hôm nay không cần đóng gói cơm nắm nữa."
Giang Sóc bật cười ra tiếng, nói xen vào: "Hôm nay sẽ ăn ở đây."
Buổi sáng Giang Sóc không dậy sớm được nên chậm rãi dưỡng thành thói quen xấu là không ăn sáng, An Vu vẫn lén mang cơm nắm cho anh.
Cô vẫn luôn ăn hoành thánh ở quán của bà nội, mỗi buổi sáng sẽ ăn giống nhau cùng một bữa sáng đối với cô dường như không phải là một điều kỳ lạ gì.
Hơn nữa cô đã quan sát rồi, Giang Sóc sẽ ăn hết cơm nắm nên chắc là anh cũng thích nó.
Giang Sóc bỗng nhiên nói xen vào khiến bà nội sửng sốt.
Bà cụ vốn tưởng rằng hai người không quen biết nhau, bởi vì cho tới bây giờ An Vu đều là một mình đến mua bữa sáng.
Bà cụ tỉ mỉ quan sát cậu bé này, cao cao gầy gầy, bộ dạng rất đẹp trai, hai đứa nhỏ đứng cùng nhau nhìn nổi bật hẳn.
Bà cụ "Ồ" một tiếng và hỏi: "Đây là người yêu của cháu à?"
"...?"
Câu nói kinh người của bà cụ làm cho An Vu sửng sốt ngây người.
Vành tai bắt đầu đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được: "Không... không phải, chúng cháu là bạn học."
Giang Sóc bật cười ra tiếng.
Anh dương dương đắc ý mà nhướn mày về phía An Vu, cúi người nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Biết điều này chứng minh cái gì không?"
An Vu ngửa đầu nhìn anh.
"Chứng tỏ chúng ta có tướng phu thê."
Cuối cùng Giang Sóc gọi món hoành thánh giống như An Vu, bọn họ ngồi mặt đối mặt với nhau ở trong cửa hàng và cùng ăn sáng.
Cô rất chuyên tâm khi ăn uống, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm thức ăn trong bát.
Trong nháy mắt này tâm trí sẽ bay ra ngoài rất xa, có đôi khi sẽ đắm chìm trong truyện tranh vừa mới xem xong, có đôi khi cái gì cũng không nghĩ, chỉ là đơn thuần ngẩn người. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô đang trong một môi trường an toàn và thoải mái, chẳng hạn như ở nhà hoặc ngồi đối diện với những người quen thuộc với bản thân.
Nếu như là một mình ăn cơm, cô sẽ không thấy thoải mái bình yên như vậy khi ăn.
Thói quen kỳ lạ này được hình thành từ nhỏ, bởi vì khi còn nhỏ luôn đi học cùng An Tài Triết.
Hai người sẽ cùng nhau ăn sáng ở quán ăn vặt, An Tài Triết thích vừa ăn cơm vừa cầm báo đọc tin tức, cô sẽ ngồi ở đối diện vừa ăn cơm vừa ngẩn người.
Chỉ là sau đó, không còn ai cùng ăn sáng ở quán ăn vặt với cô nữa.
Khi Giang Sóc ngồi đối diện ăn cơm với cô, cô bỗng nhiên muốn khóc một chút.
Thật sự kỳ quái, khi nhìn thấy anh luôn thấy có một dòng nước ấm áp từ đáy lòng chảy ra.
Thật ra cô rất khao khát được làm bạn.
Tại sao anh lại tốt như vậy?
Giang Sóc cũng không chuyên tâm ăn uống như cô, anh ăn rất nhanh, An Vu mới ăn bốn cái hoành thánh thì anh đã ăn xong rồi.
Buông thìa xuống ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt được ánh mắt nhìn trộm của An Vu.
"Cậu có thích ăn hoành thánh không?"
Sợ bị anh trêu chọc, cô chột dạ mà ra đặt câu hỏi trước.
Khóe môi Giang Sóc nhếch lên và nói: "Ừ, cũng được."
"Ừm, vậy lần sau tớ sẽ mang hoành thánh cho cậu."
Không mang cơm nắm nữa, thay đổi hương vị mới.
Giang Sóc: "Lần sau không cần cậu phải mang theo."
An Vu: "Hu?"
Giang Sóc: "Sau này đều cùng nhau ăn sáng với cậu."
"?"
An Vu vừa nghe vậy thì vội vàng lắc đầu và nói: "Không cần không cần, cậu phải đi bộ rất xa từ trường học lại đây, sẽ rất phiền toái."
Giang Sóc nở nụ cười: "Sẽ không phiền toái."
"Không được."
Giang Sóc thở dài, anh thấy An Vu đã ăn xong hoành thánh, thò tay lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
"Cậu hãy đồng ý đi được không? Cho tớ một chút ngọt ngào, nếu không tớ thật sự là không dậy nổi."
"Ngủ đến giữa trưa, tiết học cũng không đi học thì nâng cao thành tích thế nào, không thì đậu vào đại học sẽ không thể ở bên nhau với cậu, hậu quả rất nghiêm trọng."
"Ừm, có được không?" Giang Sóc không chịu buông tha mà khuyên bảo, giọng điệu có chút ấm ức: "Giám sát tớ đi? Sư phụ nhỏ?"
"Được không?"
An Vu phì cười một tiếng.
Lúc anh thuyết phục người ta trông thật đáng yêu, không hề giống như anh lúc bình thường.
Còn người anh vừa lạnh lùng vừa ngạo kiều, nói chuyện cũng như thiếu nợ miệng độc, lúc bình thường rất hay ra vẻ.
Mà hiện giờ giọng điệu nói chuyện quá trái ngược, làm cho cô không biết phải làm sao.
An Vu vẫn đang cười, nhưng Giang Sóc lại cười không nổi.
Anh đang chờ cô gật đầu.
Trường học có nhiều người như vậy, cô lại không thích bị người khác chú ý, cho nên không có cơ hội để anh ở gần cô và nói chuyện với cô.
Tranh thủ phúc lợi cùng nhau ăn sáng với cô thì làm sao, anh còn có lý do chính đáng như vậy.
"Giang Sóc." An Vu nhẹ giọng gọi anh.
"Hử?"
Hai vành tai An Vu nóng đến đỏ ửng, hai gò má cũng ửng đỏ, cô dời tầm mắt ra không dám nhìn thẳng vào anh: "Cậu không cần làm nũng."