An Vu nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên.
Trái tim sắp chết hoang vắng từng chút một sống lại, cô từ từ mở đôi mắt mông lung ra.
Tuyết lông ngỗng bay lả tả rơi xuống, tuyết bị khúc xạ ra làn ánh sáng chói mắt, ở cuối ánh sáng, thiếu niên áo đen túm lấy Tống Sĩ Dũng, điên cuồng vung gã vào tường. Cô chớp mắt.
Bamh bang...Bang Bang...Bang bang...
Nhịp tim đang hồi phục, càng lúc càng đập nhanh, khuôn mặt thiếu niên càng ngày càng rõ ràng dưới ánh sáng.
An Vu suýt chút nữa rơi nước mắt, cô che mặt dùng hết sức trượt xuống tường.
Cô đã được cứu.
Không có gì xảy ra, anh ta không hôn được cô.
Là Giang Sóc.
Giang Sóc đang ở đây.
Giang Sóc và Tống Sĩ Dũng điên cuồng xô xát với nhau, anh đấm gã ta, còn Tống Sĩ Dũng thì đá mạnh vào đống tuyết. Anh muốn xông tới đánh gã nhưng lại nghe thấy tiếng khóc đau đớn của cô gái. Dừng một chút, Giang Sóc nhanh chóng quay đầu lại.
An nhìn thấy An Vu ngồi xổm trên mặt đất, đầu tóc rối bù, quầng mắt đỏ hoe, cằm có hai vết đỏ đậm trên khuôn mặt non nớt vô cùng chói mắt.
Giang Sóc ngồi xổm ở trước mặt cô, rũ mắt xuống nâng cằm cô lên, ôn nhu hỏi: "Bị thương ở đâu sao?"
An Vu nhìn anh và lắc đầu.
Giang Sóc cau mày: "Nói cho tớ biết, nói chuyện đi."
An Vu đột nhiên duỗi hai cánh tay ra, xuyên qua bả vai của thiếu niên, ôm lấy cổ anh.
Sống lưng Giang Sóc cứng đờ.
"Giang Sóc!" Cô yếu ớt kêu lên, mặt vùi vào cổ anh, giống như tìm được chỗ trốn.
"Giang Sóc!" Cô tiếp tục gọi anh.
"Ừm, tớ ở đây."
"Giang Sóc!"
Giang Sóc đau lòng chết mất.
"Không sao rồi, ngoan."
Anh ôm cô, nhỏ giọng dỗ dành, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Giang Sóc cảm thấy An Vu đang run rẩy, run rẩy như một con diều nếu anh véo nó chắc chắn sẽ gãy, không thể mạnh tay được.
Tống Sĩ Dũng đã đứng dậy.
Giang Sóc đã dùng hết sức để đánh gã, gã cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang đau đớn.
Cuối cũng cũng chính gã đã làm chuyện bẩn thỉu, sợ tiếp tục vướng vào sẽ khiến mọi chuyện càng thêm trầm trọng, Tống Sĩ Dũng ôm ngực và chỉ vào Giang Sóc: "Tên nhóc, mày chờ đó cho tao."
Giang Sóc không định để cho gã ta đi, nhưng lúc này An Vu cần được trấn an hơn.
Anh kéo mũ lên che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó xoay người trực tiếp ôm cô vào lòng.
An Vu không phản khán chút nào, ôm chặt lấy cổ anh và vùi mặt vào trong lòng anh.
Giang Sóc bế cô đi đến phòng riêng trong phòng bi-a.
Đêm giao thừa không có ai khác, vì vậy anh đã một mình ở trong phòng riêng chơi bi-a.
Anh bế cô đi đến một chiếc ghế và cởi mũ ra cho cô.
Tâm trạng An Vu đã ổn định hơn rất nhiều, vệt nước mắt đọng lại dưới lông mi được anh nhẹ nhàng lau đi.
"Còn đau chỗ nào không?" Anh hỏi.
An Vu lắc đầu: "Không có."
Cô nhướng mi nhìn Giang Sóc, mím môi nói: "Anh ta không có chạm vào tớ."
Cổ họng Giang Sóc hơi cuộn lại, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, ngón cái vuốt ve vết đỏ trên cằm cô.
"Có đau không?"
"Không đau."
An Vu không nói dối, khi Tống Sĩ Dũng véo cô, nó rất đau, gã ta gần như bóp chặt đến nỗi xương quai hàm của cô cảm thấy một trận đau đớn.
Nhưng bây giờ đã dần tê liệt, sự sợ hãi đã lấn át cảm giác đau đớn, cô căn bản cũng không cảm thấy đau nữa.
Giang Sóc quay đầu nhìn ra ngoài, hiệu thuốc đã đóng cửa.
An Vu tỉnh táo lại, an ủi nói: "Giang Sóc, tớ thực sự không thấy đau nữa, cậu thì sao, anh ta có đánh trúng chỗ nào của cậu không?"
"Anh ta có thể đánh trúng chỗ nào của tớ được chứ, tớ là người duy nhất có thể đánh người khác." Giang Sóc cười lạnh.
An Vu cong môi, cười khổ.
"Giang Sóc, làm sao cậu lại xuất hiện ở chỗ đó."
"Bởi vì tớ là chân mệnh thiên tử của cậu."
"Tớ đang nghiêm túc đấy, đừng đùa."
Giang Sóc ngồi xổm xuống trước mặt cô, vén quần lên xem đầu gối của cô, thản nhiên nói: "Không có việc gì, tớ chỉ đang đi dạo một chút."
Miệng anh vẫn cứng rắn như mọi khi, cái cớ như vậy chẳng đáng tin chút nào.
An Vu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thấp giọng hỏi: "Hôm nay là tết Nguyên Đán, cậu không về nhà ăn tết sao?"
"Ừm." Giang Sóc đã kiểm tra xong, cô đi tất bỗng dày, đầu gối chỉ hơi ửng đỏ, không bị thương.
Anh nhẹ nhàng nói: "Thà đón Tết một mình còn hơn là về nhà ăn Tết."
Ở trong ngôi nhà giống như trò chơi xếp hình Tetris* thì có cái gì tốt chứ?
(*) Hình ảnh minh họa trò chơi xếp hình Tetris:
Anh quay trở về ngồi khoảng chừng mười phút thì Giang Hồng Văn đã đập vỡ chén bát. Hồ Hiểu Linh nhìn anh với vẻ mặt oán hận như thể anh là kẻ gây ra tội ác tày trời vậy.
Anh cười lạnh một tiếng rồi đá tung cửa bỏ đi, anh cũng không có ý định về nhà ăn Tết, làm hỏng tâm trạng của bọn họ xong thì cảm thấy rất vui vẻ.
Chú của anh đã đi Mỹ, Tiền Đạc Hâm thì ở Hải Nam, Tết nhất anh cũng không muốn làm phiền người khác. Ông chủ phòng bi-a đã về quê nhưng vì anh hay thường xuyên đến đây nên ông ấy đã đưa chìa khóa cho anh trước khi đi. Giang Sóc mở một cái phòng riêng ở đây, nghĩ nếu may mắn sẽ có thể gặp được cô.
Đánh được vài cái, anh đội mũ trùm đầu lên và đi đến nhà cô nhưng cửa đã đóng.
Giang Sóc lại đi bộ trở lại, các quầy hàng ở lối vào con hẻm bị tuyết dài bao phủ, hầu như không có người trên đường.
Anh đi qua ngã ba của con đường, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, bước chân anh đột ngột dừng lại.
Trên bức tường ở lối vào con hẻm, một người đàn ông với bím tóc bẩn thỉu đang đè một cô gái và bắt nạt cô.
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái bị ép vào tường, máu dồn lên đầu và anh đã phát điên ngay lập tức.
An Vu đang muốn nói gì đó thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên. Cô lấy điện thoại ra và rũ mắt xuống, Thư Thu Vân đã gửi cho cô một tin nhắn.
Thư Thu Vân: (Vu Vu, bây giờ con đang ở đâu?]
An Vu cúi đầu trả lời; [Con đang ở trên đường, gặp bạn học trong trường cấp ba của con.
Cô nói nửa giấu nửa thật.
Thư Thu Vân: [Con đừng lo lắng, mẹ sẽ không nghe những lời vô nghĩa của bọn họ, mẹ sẽ bảo vệ con.]
An Vu nhìn những lời này, hít mũi nhỏ một cái.
[Dạ.]
Thư Thu Vân: (Vu Vu, con có mang tiền theo không?]
An Vu: [Có ạ.]
Bên kia im lặng một lúc, sau đó Thu Thư Vân gửi lại.
Vậy là tốt rồi, đêm nay còn tìm một cái khách sạn ở bên ngoài ở tạm đi, trước tiên đừng về nhà.
An Vu trầm mặc, cô nghĩ hôm nay Tống Khang Thắng rất lạ.
Số lần cô gặp Tống Khang Thắng rất ít, nói thật cô cũng không biết rõ về người bố dượng này, nhưng hôm nay, sau bữa tối mười phút, cô đã nhìn thấu được thói hư tật xấu của ông ta.
Ngu xuẩn, tự đại và lười biếng, thậm chí ông ta còn không có điểm mấu chốt và còn làm một việc vô nghĩa như hứa hẹn đem cô cho Tống Sĩ Dũng.
An Vu nhắm mắt lại, cô thậm chí còn không nhớ nỗi, chỉ cần cô nghĩ đến những lời đó trên bàn ăn thì oán hận và tức giận giống như thủy triều có thể lập tức ăn mòn cô.
"Mẹ tớ bảo tớ tìm một khách sạn để ở." Cô tắt điện thoại và nói với Giang Sóc.
"Ừm." Giang Sóc đáp lại, anh rũ mắt giúp cô buông ống quần xuống.
"Sẽ không quay về sao?"
Giang Sóc không hỏi cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ hỏi cô một cách mơ hồ.
Anh luôn làm rất tốt ở điểm này, Giang Sóc sẽ không bao giờ ép người khác mở vết sẹo của họ ra vì sự tò mò của mình.
"Ừm." An Vu dùng tay trái nhéo một góc quần áo: "Hôm nay không được tiện."
Giang Sóc gật đầu và đứng dậy, đút một tay vào túi quần và cúi đầu nhìn cô: "Hai chúng ta rất giống nhau."
An Vu sửng sốt một chút, không hiểu lắm.
Anh cười rồi nói tiếp: "Vào cái đêm giao thừa se lạnh này, khi nhà nhà đoàn tụ, có hai đứa nhỏ tội nghiệp không nhà không cửa."
Vào đêm giao thừa, tuyết rơi dày đặc và không có hệ thống sưởi trong phòng bi-a, tay chân của An Vu run lên vì lạnh.
Giang sóc tắt đèn, xoay người trực tiếp bá đạo túm chặt cánh tay của An Vu.
Lòng bàn tay của anh ấm áp như một cái lò sưởi nhỏ.
Nắm chắc tay anh, anh cong môi cười nói: "Nếu đã như vậy thì hôm nay chúng ta cùng nhau đón năm mới đi."
An Vu cũng không biết tại sao, ngay lập tức đồng ý với anh.
Có lẽ là bởi vì thế giới quá lạnh nhưng lòng bàn tay của anh đủ ấm áp.
Đầu óc cô trống rỗng không nghĩ ngợi gì, khi ra ngoài cô mặc một chiếc áo khoác dày cộp, đội mũ trùm đầu, lớp lông tơ mềm mại ở vành ngoài đung đưa trong gió.
Cúi đầu xuống, An Vu chỉ có thể nhìn thấy con đường trước mặc, giống như một chú vịt con đi theo sau anh.
Sau khi đi dọc theo con đường, An Vu muộn màng nhận ra phong cảnh trên đường dường như rất quen thuộc.
Cô thực sự đã theo anh trở lại trường học.
Giang Sóc thường sống ở Học viện Vọng Đại, nơi này chỉ cách Trường Trung học số 8 Đại An một con phố.
"Tại sao cậu lại sống ở đây? Chẳng phải nhà cậu ở ngã ba bên phải sao?"
Nhìn khu phố đối diện với trường học, An Vu có chút bối rối.
Cô vẫn luôn cho rằng Giang Sóc sống ở gần tiểu khu Cổ Lộng.
Giang Sóc lấy thẻ từ từ trong túi ra, cánh cửa cũng tự động mở ra.
"Tớ có rất nhiều nhà." Giang Sóc không thừa nhận, thản nhiên nói: "Tớ nghĩ cậu sẽ không muốn đi đến cái tiểu khu kia, đi xa một chút sẽ tốt hơn."
An Vu không tin.
Vì anh có nhà ở Học viện Vọng Đại, làm sao anh có thể sống ở nơi xa hơn là tiểu khu Cổ Lọng?
"Nhà cậu vốn dĩ là ở đây." An Vu ngẩng đầu nhìn anh, cô khẳng định nói: "Giang Sóc, cậu nói dối."
Cô gái nhỏ vẫn đội chiếc mũ lông trên đầu, cô cũng không rời đi, chỉ đứng đó nhìn anh chằm chằm. Bộ dáng giống hệt một đứa trẻ, giống như nếu anh không chịu thừa nhận thì ngay lập tức cô sẽ không vui. Giang Sóc gãi đầu, miễn cường thừa nhận: "Ừm."
Anh cười và nói: "Là tớ đã lừa cậu, tớ thú nhận."
"Cho nên cậu hoàn toàn không sống ở tiểu khu Cổ Lọng, cũng không có tiện đường với tớ?"
"Ừm." Giang Sóc thành thật gật đầu.
"Vậy cậu..."
An Vu nhất thời không nói nên lời, cô cũng không biết nên nói cái gì nữa.
"Bởi vì tớ muốn đưa cậu về nhà."
Giang Sóc biết cô muốn hỏi cái gì, vốn dĩ anh cũng không muốn tiết lộ, nhưng đây là căn nhà gần nhất của anh.
Lúc trước không nói cho cô là vì cô thật sự quá chậm nhiệt, anh sợ làm lộ liễu quá sẽ khiến cô sợ hãi.
"Nếu không bịa ra lý do như vậy, cậu có thể đồng ý để tớ đưa cậu trở về sao?"
Nhưng bây giờ, sau một học kỳ quen biết với cô, anh cũng đã bộc lộ rõ ràng tình cảm của mình dành cho cô.
"Dù sao, cũng không phải cậu không biết tớ thích cậu." Giang Sóc thẳng thắn nói: "Nói dối làm chuyện như vậy cũng không có gì là lạ."
Thiếu niên thẳng thắn và trực tiếp hoàn toàn trái ngược với tính khí rụt rè và nhút nhát của cô. Anh không che giấu sự yêu thích của mình, cũng không ép buộc cô phải chấp nhận.
Nhìn anh như vậy, trong mắt An Vu đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cô cũng không phải là động vật máu lạnh, cô luôn có thể cảm nhận được lòng tốt của Giang Sóc đối với mình. Nhưng hôm nay cô chợt phát hiện hình như anh đối xử với cô tốt nhiều hơn những gì cô từng thấy. Tâm trạng cô phức tạp, không biết phải trả ơn anh như thế nào.
Giang Sóc nắm tay cô đi vào cổng tiểu khu: "Bên ngoài trời lạnh, vào nhà trước đi, tớ sẽ nói cho cậu tất cả những gì cậu muốn nghe."
Mặc dù tuyết rơi rất dày nhưng tuyết trên đưỡng đã được các nhân viên trong tiểu khu dọn sạch. Giang Sóc kéo cô vào thang máy sau đó mở cửa bước vào phòng.
Trong phòng không có hệ thống sưởi ấm nên hơi lạnh.
Giang Sóc lấy từ trong tủ ra một đôi dép lê lông màu xám: "Hơi to, mang tạm một chút đi."
An Vu cởi giày để ngoài cửa, đi dép lê vào nhà.
Căn hộ cửa Giang Sóc không lớn lắm, khoảng 130 mét vuông, được trang trí nhẹ nhàng sang trọng và trang nhã với tông màu xám lạnh.
Thành thật mà nói căn hộ này không thể so sánh với những bất động sản khác của anh đứng tên, nhưng đây là căn hộ do anh chọn. Anh không mua một căn hộ có diện tích lớn hơn, một người ở trong căn hộ quá lớn sẽ rất cô đơn và lạnh lẽo.
Ngoài việc ngủ ra thì Giang Sóc không dành quá nhiều thời gian ở đây.
Anh bưng nước từ trong bếp đi ra, khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn trên ghế sô pha trong phòng khách, bước chân anh khựng lại một chút.
Căn phòng dường như bớt hiu quạnh hơn vì có sự hiện diện của cô.
Anh đưa nước nóng cho cô.
An Vu uống một ngụm nước nhỏ, nước ấm không quá nóng, anh đã điều chỉnh ở nhiệt độ vừa phải.
Giang Sóc ngồi bên cạnh cô, cầm điều khiển từ xa bật TV lên.
Vào lúc này, hầu hết các kênh đã được xâm chiếm bởi Gala Lễ hội mùa xuân và âm thanh của tiếng trống nổi lên từ màn hình TV.
Hai người ngồi trên ghế sô pha xem Gala Lễ hội mùa xuân.
Giang Sóc không thích xem Gala Lễ hội mùa xuân nhưng An Vu đều xem nó hàng năm.
Lúc này TV đang chiếu một vở hài kịch, An Vu cười híp mắt khi nhắc đến một chuyện khôi hài.
Giang Sóc nghiêng đầu nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái và bất giác cong môi.
Sau khi xem xong hai chương trình, điện thoại của Giang Sóc đột nhiên rung lên.
Anh bật màn hình lên và nói vài câu.
"Ăn cơm chưa?" Anh hỏi An Vu.
An Vu đang xem kịch, nghe anh hỏi liền gật đầu: "Tớ ăn rồi."
"Tớ còn chưa ăn." Giang Sóc đứng dậy, đem điện thoại bỏ vào trong túi, hỏi cô: "Cậu muốn ăn gì không, tớ đi xuống dưới mua luôn."
Trong nhà anh không có gì, ngay cả tủ lạnh cũng trống rỗng. Giang Sóc không thích ăn vặt nên không chuẩn bị ở trong nhà. Nhưng nhìn chiếc bàn trà trông rỗng lúc này, có vẻ quá tồi tàn trong lễ hội mùa xuân sôi động
An Vu chưa nói muốn ăn cái gì, Giang Sóc bảo cô ở nhà xem TV đừng chạy lung lung, anh ra ngoài mua đồ ăn tối rồi về.
An Vu nói được.
Nói xong Giang Sóc đi ra khỏi tiểu khu.
Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra và trò chuyện với mọi người trong khi đang đi bộ.
Bông tuyết dày đặc, anh không cầm ô nên kéo mũ áo hoodie đen lên che đầu.
Hơn nửa khuôn mặt của anh bị khuất trong bóng của chiếc áo hoodie, đôi môi anh nhếch lên, sắc mặt đen tối lạnh lùng.
Anh quay lại con đường cũ và đi đến con hẻm đó một lần nữa.
Lúc này, đêm đã tối, trong ngõ người đi bộ cũng ít hơn.
Giang Sóc đứng trong góc ngã ba trong chiếc áo khoác hoodie.
Anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, cắn một hơi rồi châm lửa.
Tuyết lông ngỗng rơi từng lớp từng lớp trên đôi vai thẳng của thiếu niên, bị cái nóng thiêu đốt làm tan chảy.
Một âm thanh thông báo phát ra từ điện thoại, Giang Sóc nhìn nó rồi cụp mắt xuống.
Cách đó không xa, cánh cửa gỗ của phòng đánh bài mở ra với một tiếng lạch cạch.
Giang Sóc dập điếu thuốc và trực tiếp rút một thanh gỗ to bằng cánh tay từ bên đường.
Tống Sĩ Dũng cúi đầu xem tin tức, vừa đi vừa gõ chữ.
[Chỗ nào vậy? Sao tôi không nhìn thấy cậu?]
Gã cúi đầu đi về phía ngã ba đường, đi được mấy bước, một bóng người hùng hổ đột nhiên lao tới.
Chiếc mũ trùm sau lưng bị kéo mạnh đè lên đầu khiến tầm nhìn của gã đột nhiên tối sầm lại.
Gã chưa kịp phản ứng đã bị Giang Sóc đá thẳng vào người, Tống Sĩ Dũng không kịp đứng dậy, tiếp theo là một cây gậy dùng sức rất mạnh đánh tới. "Mẹ nó!"
Đau, đau đến thấu tim.
Tống Sĩ Dũng cuộn tròn trên mặt đất và rên lên.
Gã cố gắng mở mắt ra và thấy rõ ràng người đang từ trên cao nhìn gã ở dưới mặt đất chính là tên nhóc vừa nãy phá hư chuyện tốt của gã.
"Mẹ nó mày dám đánh ông đây, mày chờ đó cho tao..."
Tống Sĩ Dũng cố gắng đứng dậy bằng một tay chống trên mặt đất, nhưng ngay khi gã vừa nhấc một chân lên để chống đỡ, cây gậy của Giang Sóc đã vung xuống ngay lập tức.
"Ah."
Có một tiếng rên đau đến tê tâm phế liệt.
Giang Sóc không nói lời nào, anh giơ thanh gỗ lên và vung nó về phía gã một cách vô cảm.
Xoay người về phía sau, Giang Sóc buông cây gậy xuống, nắm lấy cổ áo gã và kéo lên từ trên mặt đất.
Gã bị kéo vào một con mương hôi thối trộn lẫn với bùn và tuyết, khuôn mặt của gã bị ấn xuống một cách mạnh mẽ.
Bùn từ mương bôi lên mặt, bốc mùi hôi thối và lạnh cóng. Tống Sĩ Dũng điên cuồng rên lên, nước hôi thối xộc thẳng vào mũi và miệng.
Giang Sóc ngồi xổm trên mặt đất và nắm lấy cổ áo gã rồi kéo lên.
Sắc mặt thiếu niên âm trầm, ánh mắt hung ác: "Mắng nữa đi."
"Mẹ nó, mày..."
Tống Sĩ Dũng nghẹn ngào chỉ nói được ba chữ, đầu đã bị anh hung ác ấn xuống đất.
Giang Sóc gần như dùng hết sức lực để giật lấy mái tóc xoăn của gã giống như giẻ lau nhà mà kéo vào trong mương.
Lông mày và ánh mắt của anh trông rất đáng sợ, giọng nói lạnh lùng: "Lại mắng, mẹ nó mày muốn lấy ai hả?"
Anh kéo gã lên và đẩy gã xuống, sự ngột ngạt và mùi hôi thối khiến Tống Sĩ Dũng suýt nữa ngã quỵ, gã hét lên. Nhưng đôi mắt của Giang Sóc đỏ hoe vì tức giận, anh lần lượt ấn đầu gã xuống nước. "Mẹ nó, mày muốn cưới ai?"
"Nói cho ông đây? Con mẹ nó mày muốn làm ai lớn bụng?"
"Dạy bảo cái gì, mày dám dạy tao a!"
"Nói lại một lần nữa cho ông đây nghe!"
Giang Sóc đem gã túm lên như một con chó chết, để gã trước mặt mình và dùng sức đá.
Tống Sĩ Dũng bị đá ra ngoài và đập mạnh xuống đất.
Bùn đất trên người gã ướt sũng khắp mặt đất, gã hoảng sợ nằm trên mặt đất, điên cuồng ho khan, nôn mửa.
Giang Sóc đi tới và ngồi xổm trước mặt gã, Tống Sĩ Dũng như được vớt ra khỏi bùn lầy, nước bẩn trộn với bùn làm vấy bẩn cả người gã. Gã vừa ho khan vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Giang Sóc ở trước mặt, toàn thân gã sợ hãi đến nỗi run lên bần bật.
Ánh mắt thâm trầm của Giang Sóc nhìn gã, môi mỏng mím thành một đường thẳng: "Tại sao mày không nói tiếng nào?"
Tống Sĩ Dũng thật sự sợ hãi, cầu xin tha thứ: "Anh à, em thật sự không dám nữa, anh tha cho em đi."
"Không dám làm cái gì?" Giang Sóc lạnh lùng hỏi.
"Không dám chọc tới cô ấy nữa, em...em sẽ không nghĩ đến việc cưới cô ấy nữa."
"Anh trai, em sai rồi, em sai rồi!"
"Xin lỗi anh, em thực sự sai rồi!"
Tống Sĩ Dũng cầu xin, gã quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy trên người mình không có chỗ nào là tốt.
Chật vật đến cực hạn, nội tạng đau đớn gần như sắp nôn ra.
Giang Sóc đứng dậy, cúi đầu nhìn gã như một con chó chết rồi đột nhiên cười lạnh. Anh dùng chân đạp vào bắp đùi của gã, giữa tiếng gào thét đau đớn của Tống Sĩ Dũng, anh nói bằng một giọng trầm và chậm rãi. "Còn dám chọc đến cô ấy nữa, mẹ nó ông đây sẽ cho mày làm thái giám cả đời!"