Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐương nhiên Lục Hành Tung biết Giang Dao đang nhìn hắn, nếu không vì phải giặt khăn rửa mặt hắn cũng không muốn đem tay buông ra.
“Rửa mặt.” Sau khi đưa khăn đã giặt sạch cho cô Lục Hành Tung mới cầm khăn mặt của hắn lên giặt, tốc độ rất nhanh rồi đem tay vòng lại như cũ, “Đã xong, đi xuống lầu.”
Giang Dao nhìn Lục Hành Tung, rồi đưa mắt nhìn về phía bàn tay đặt trên eo cô, ý bảo hắn buông ra, xuống dưới lầu ba mẹ Lục đã dậy, bọn họ cứ như vậy xuống dưới sao? Vậy thành cái gì?
Lục Hành Tung không hiểu ý nghĩ trong ánh mắt cô, chờ cô giặt sạch khăn mặt trực tiếp ôm eo cô đi ra ngoài.
May mắn thay Lục Hành Tung ra đến cửa phòng thì đem tay thu lại, hắn cho tay trong vào túi quần, nhìn Giang Dao bước nhanh trốn xuống dưới lầu.
Sáng nay, Lục Hành Tung khó che dấu được tâm trạng tốt đẹp, xuống dưới lầu hắn gọi ba Lục rồi hai người ra ngoài chạy bộ.
Trong phòng bếp mẹ Lục đang nhặt rau.
Mẹ Lục là một người rất tinh tế trong sinh hoạt hàng ngày, một bữa sáng bà sẽ không làm như có lệ. Vào mỗi buổi sáng, bà sẽ dậy sớm mười năm phút xào hai món mặn ăn kèm với cháo trắng.
“Mẹ.” Giang Dao đi vào gọi mẹ Lục như chào buổi sáng bà, rồi đứng ở bên cạnh đưa tay nhặt rau muống, đây là rau ngày hôm qua nhà mẹ để cô mang đến, rất tươi non.
“Đã tỉnh? Hành Tung đâu?” Mẹ Lục nghe tiếng Giang Dao quay lại nhìn, không thấy Lục Hành Tung liền thuận miệng hỏi.
“Anh ấy ra ngoài chạy bộ với ba rồi mẹ.” Giang Dao vừa rồi nhìn thấy Lục Hành Tung cùng ba Lục ra khỏi cửa.
“Hai người họ không ngày nào ngừng nghỉ.” Mẹ Lục nhẹ giọng cười, “Sao con không theo chạy thể dục rèn luyện thân thể? Tuổi trẻ nên rèn luyện thân thể nhiều hơn.”
Giang Dao mỉm cười không nói gì.
Cô ngày thường lười nói chuyện, hơn nữa tối hôm qua bị lăn lộn đến nửa đêm, sao có thể lên tinh thần đi chạy bộ buổi sáng?
Mẹ Lục cũng chỉ thuận miệng nói, bà thật sự không có ý muốn thúc giục Giang Dao ra ngoài chạy bộ.
Thấy Giang Dao nhặt rau, bà xoay người mở tủ lạnh lấy trứng, nhưng vừa vòng qua người Giang Dao bà thấy trên cổ cô có những vệt đỏ.
“Giang Dao, tối hôm qua con ngủ không đốt hương đuổi muỗi sao? Nhìn con bị muỗi cắn này.” Mẹ Lục nói, “Thời tiết nóng, muỗi nhiều, tối mùa hè đi ngủ nhất định phải nhớ đốt hương đuổi muỗi.
Vẻ mặt Giang Dao nghi hoặc, “Ah?” Tối hôm qua tắm xong cô nhớ đã đốt hương muỗi rồi mà.
“Nhìn con bị cắn đến đỏ lên kìa, lát nữa nhớ rõ chườm đá lạnh...” Mẹ Lục vừa nói tay vừa duỗi ra chạm vào những vệt đỏ sau tai Giang Dao, nhưng cảm nhận không giống, không cần người khác nói bà liền bừng tỉnh hiểu rõ.
Nói đến nói đi, con muỗi trong miệng bà lại là con trai bà Lục Hành Tung.
Mẹ Lục là người từng trải, làm sao không biết những vệt đỏ kia là gì?
Bà không nghĩ đến điều đó đầu tiên bởi vì Lục Hành Tung rất ít khi ở nhà, bà cũng chưa từng gặp qua Lục Hành Tung có hành động thân mật nào với Giang Dao, vì vậy tự nhiên sẽ không...
Nhưng tối qua, Lục Hành Tung về nhà, những dấu hôn này liền xuất hiện trên người Giang Dao.
Mẹ Lục không nhịn được bất đắc dĩ cười, “Lục Hành Tung thằng nhóc thối này...”
Nghe mẹ Lục nói thầm, Giang Dao lúc này mới theo kịp suy nghĩ của bà những vết muỗi cắn là gì. Cô theo bản năng duỗi tay sờ những nơi hôm qua Lục Hành Tung gặm cắn, làn da cô luôn dễ dàng để lại những vết bầm, giờ khẳng định...
Mặt Giang Dao tức khắc đỏ lên, không thể nghi ngờ đêm qua cô và Lục Hành Tung làm chuyện gì, mẹ Lục khẳng định đều đoán được.
Danh Sách Chương: