• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Ba hôm nay không phải trực ban?” Lục Hành Tung nghi hoặc hỏi.

“Nơi nào có chuyện không cần đi? Còn không phải thằng nhóc nhà anh trở về, mẹ anh thế nào cũng phải lôi kéo tôi cùng nhau xin nghỉ về nhà, nói anh từ lúc đi lính, một năm cũng chưa về nhà một lần, lần này đột nhiên trở về như thế nào người một nhà cũng phải về náo nhiệt.” Ba Lục tính tình đặc biệt tốt, nhìn con trai đã hơn một năm không gặp, trong lòng cũng thực vui vẻ, trên dưới nhìn Lục Hành Tung đánh giá một lần, gật gật đầu, “Không tồi, lại thêm mạnh mẽ.”


“Đừng nghe ba con nói bậy, lại không phải lần đầu tham gia quân ngũ, chính thức gia nhập quân đội đã mau ba năm, người mạnh mẽ, đã sớm luyện thành. Đúng rồi, con từ trên lầu xuống dưới? Giang Dao đâu? Đã hạ sốt chưa? Con bé chưa dậy? Mẹ làm bữa sáng đặt ở ngăn tủ trong phòng bếp giờ vẫn còn nguyên.” Mẹ Lục giọng điệu tuy rằng nhàn nhạt nhưng nghe được bên trong lời nói có chút lo lắng cho Giang Dao, khi nói chuyện tầm mắt cũng hướng lên lầu hai nhìn về phía phòng hai người bọn họ.

Lục Hành Tung lắc đầu, trả lời, “Mẹ, con vừa xem trán cô ấy, không có việc gì, đã hạ sốt, nhìn cũng có tinh thần, nhưng lúc con trở về hình như là vừa mới tỉnh dậy. Hiện tại đều sắp 11 giờ, cô ấy cũng chưa ăn uống gì hẳn nên ăn sớm một chút đi? Con đi lấy hoa quả rửa trước, nói không chừng cô ấy có thể ăn một ít.”

Lục Hành Tung biết thói quen của Giang Dao, thời điểm đi học, buổi sáng mỗi ngày 6 giờ rưỡi bắt đầu ăn bữa sáng, qua thời gian ăn sáng cô ngược lại sẽ không ăn uống gì, huống chi mấy ngày nay bị ốm thân thể sẽ không thoải mái.

Mẹ Lục vừa nghe liền có chút tức giận.

“Mẹ sinh anh ra lớn bằng này, còn chưa được nghe anh nói rửa hoa quả cho ba mẹ, nhưng đối với vợ thật chiều chuộng.” Mẹ Lục thật sự cảm thấy chua sót, lắc đầu, bà kéo Lục Hành Tung sắp sửa hướng về phía phòng bếp lại, đè anh ở trên sofa, “Thật vất vả từ bộ đội về, ngồi yên ở đây nghỉ ngơi, cũng ba anh trò chuyện, hoa quả mẹ đi rửa!”


“Cảm ơn mẹ!” Lục Hành Tung không có khăng khăng đi phòng bếp, anh biết, lúc này nếu anh một hai phải tự mình rửa hoa quả cho Giang Dao ăn, ngược lại sẽ làm mẹ anh càng không vui vẻ.

Ba Lục ở một bên cười ha hả không ngừng, “Đàn ông, không phải nên chiều vợ sao, mẹ anh cũng thường xuyên đem câu đó đặt bên miệng. Làm phụ nữ rất khó, sau khi lấy chồng trở về nhà mẹ đẻ là khách, về nhà chồng lại là người ngoài, người chồng là người thân mật nhất ở bên, nếu chồng còn không chiều vợ, người phụ nữ đó cả đời đều khổ.”

Trong phòng bếp, mẹ Lục nghe được chồng mình nói trực tiếp giận dỗi cười, “Hai cha con các anh, chính là khắc tinh lớn nhất đời tôi.” Dừng một chút lại nói, “Con trai, chiều vợ là tốt, nhưng cũng xem tình huống, có vài người phụ nữ không thể chiều quá, chiều hư liền cao bằng trời.”

Mẹ Lục lời nói có ẩn ý, ám chỉ điều gì cả gia đình đều rõ ràng.

Lục Hành Tung mấp máy môi không nói tiếp, tờ báo cầm trên tay không xem được nhiều ít nội dung, trong lòng lại nghĩ, vợ hắn, liền bị chiều đến cao bằng trời cũng là hắn tình nguyện chịu.


Chỉ là, hắn nghĩ yêu chiều người ta, chưa chắc người ta đã nguyện ý.

Dưới tầng nói nói cười cười, trên lầu Giang Dao loáng thoáng nghe được một ít, cô đổi tốt quần áo bước ra, vừa lúc đứng ở cửa phòng nghe được đoạn đối thoại của mẹ Lục và Lục Hành Tung, không chờ Lục Hành Tung trả lời, do dự vài giây cô liền xuống tầng.

Lục Hành Tung đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc báo, có lẽ nghe được tiếng bước chân cô đi xuống, nhìn thoáng về phía cô, ngẩng đầu cho cô một ánh mắt, làm cô đi qua ngồi xuống.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK