Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Mẹ Lục biết Lục Hành Tung khi đó có lý tưởng, hắn cũng biết chuyện kết hôn hắn trốn không xong, cùng với việc bà rào trước đón sau, không bằng cưới người phụ nữ bà thích còn không tốt. Khi đó Lục Hành Tung nghĩ, sau khi kết hôn, hắn trở về bộ đội, vợ hắn lưu lại trong nhà chăm sóc cha mẹ.
Mẹ Lục không biết từ khi nào Lục Hành Tung nhận thức Giang Dao, thời điểm gì thích con bé, sau đó, Lục Hành Tung hao hết tâm tư làm nhà gái kia chủ động đưa ra huỷ hôn rồi trực tiếp mở miệng muốn cưới Giang Dao. Khi đó hắn dùng một loại khí thế vô cùng kiên quyết.
Mẹ Lục ngay từ đầu đối với Giang Dao quả thật không phải rất hài lòng, bởi vì Giang Dao tuổi quá nhỏ, vừa sắp 18 tuổi, vừa vặn tới tuổi có thể đăng ký kết hôn.
Muốn hỏi tại sao lại sẽ đồng ý, trừ bỏ Lục Hành Tung kiên trì ở ngoài, còn có một nguyên nhân chính là Giang Dao học tập tốt, mẹ Lục là giáo viên, tự nhiên thích học sinh có thành tích tốt. Bà cảm thấy, sau khi Giang Dao thi đỗ đại học, đó chính là sinh viên, về điểm này xứng đôi với con trai bà, so với mối trước tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Giang Dao kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ Lục xong liền về phòng, mới đi một đường bị Lục Tiếu Tiếu đột nhiên nhảy ra hù doạ.
“Ha ha, chị dâu, lá gan chị thật nhỏ!” Lục Tiếu Tiếu cười cợt nhìn Giang Doa bị doạ, dáng vẻ giống đứa trẻ 3 tuổi xoa eo cười ha ha khi trò đùa dai thực hiện được. Sau đó cô đứng sát vào Giang Dao, duỗi tay chọc chọc bụng Giang Dao, cười đùa nói, “Anh trai em lúc này mới trở về bồ đội không đến 24 giờ, chị đã nhớ anh ấy nha? Đều tới ở với em, còn nhớ thương anh ấy gọi điện thoại cho chị!”
“Không được sao?” Giang Dao tức giận trợn trắng mắt, “Người đã bao lớn? Hai mươi tuổi hay hai tuổi? Còn chơi trò chơi ấu trĩ như thế.”
“Lại ấu trĩ còn không phải cũng doạ được chị sao? Vẫn là rất thú vị.” Lục Tiếu Tiếu hì hì cười kéo tay Giang Dao về phòng, “Chị dâu, chị cùng em nói, chị quen anh trai em như thế nào? Em đối với chuyện tình của anh chị rất tò mò, em có hỏi nhưng anh ấy không nói. Nhưng anh ấy nói có thể cưới được chị, còn có một phần công lao của em! Tính ra, em cũng là công thần nhỏ giúp hai người!”
“Công lao gì?” Giang Dao buồn cười nhìn vẻ mặt Lục Tiếu Tiếu hiện hai chưc bát quái, “Chị như thế không biết?”
“Anh không cho nói, em không thể nói, chị muốn biết thì tự hỏi anh ấy đi.” Lục Tiếu Tiếu cười hai vai nhún nhín, “Em rất tuân thủ lời hứa, nếu em nói cho chị biết, anh ấy khẳng định sẽ mắng em.”
“Vậy em muốn biết chị và anh trai em quen biết như thế nào, em cũng đi hỏi anh trai em là được.” Giang Dao nhướng mày, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, Lục Hành Tung biết cô như thế nào, chính cô đều không rõ thì làm sao có thể kể chuyện cho Lục Tiếu Tiếu nghe?
Nhưng nghe Lục Tiếu Tiếu nói công lao gì đó, Giang Dao qủa thật có chút tò mò, có điểm muốn biết.
Tuy nhiên, Lục Tiếu Tiếu không nói, cô cũng không đi hỏi.
Lục Hải Hưng đi công tác năm ngày, Giang Dao ở lại Lục gia trong huyện 5 ngày với Lục Tiếu Tiếu, Lục Hải Hưng về nhà biết chuyện này, cảm thấy vô cùng cao hứng, cho nên khi Giang Dao về nhà, Lục Hải Hưng tự mình lái xe đưa cô về, thuận tiện mang theo Lục Tiếu Tiếu đến nhà anh trai ăn bữa cơm.
Trong lúc ăn tối, Lục Hải Hưng nói có Giang Dao ở cạnh Lục Tiếu Tiếu hắn rất yên tâm, bớt việc Lục Tiếu Tiếu mỗi ngày không đàng hoàng nơi nơi chạy đi chơi, mẹ Lục nghe xong liên tục cười, nói Lục Hải Hưng sau này đi công tác thì để Lục Tiếu Tiếu về trấn ở cho an tâm.
Danh Sách Chương: