Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Giang Dao, chị không muốn ăn, em có thể ngồi đây một mình không? Chị cần yên tĩnh một chút." Lục Vũ Tình nói, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Chị, em ngồi một mình được nhưng chị thật sự không cần người ở bên sao?" Giang Dao thật sự lo lắng, ai gặp phải chuyện này trong lòng đều không dễ chịu huống chi là người hiếu thắng như Lục Vũ Tình.
Thấy Lục Vũ Tình lắc đầu, Giang Dao không nói thêm gì nữa, nếu chị ấy muốn yên tĩnh cô tiếp tục đi theo cũng không giúp được cái gì.
Sau khi Lục Vũ Tình rời đi, Giang Dao cũng làm tròn hết vai diễn, uống một ly cafe rồi ra khỏi nhà hàng, ở trên huyện mua ít đồ ăn liền ngồi xe khách về nhà mẹ đẻ.
Giang Dao đột nhiên về nhà làm ba mẹ Giang hoảng sợ. Nhìn tay cô xách túi đồ nặng bị thít chặt thành vệt, đau lòng trách cứ, "Con nhìn tay xem, mua gì nhiều vậy? Mua thì mua, tuỳ tiện mua đồ con thích ăn là được, sao mua nhiều như vậy ? Để ý tay mình chưa?" Mẹ Giang vừa vội vàng tiếp đồ vật trong tay Giang Dao vừa lải nhải, đem đồ vật đặt lên bàn xong bà liền duỗi tay sờ lòng bàn tay Giang Dao, vẻ mặt đau lòng, “Sau này đừng như vậy, con gái ở nhà tay phải mềm mại, tay con sau này phải để làm bác sĩ, không được làm hỏng tay mình.”
“Mẹ, nói như mẹ nghĩ thì bác sĩ giống như người không dính khói lửa nhân gian, không cần làm việc cũng không cần công việc, sự thật thì làm bác sĩ không cần phải có một bàn tay mềm mại mà cần phải có thân thể tốt, lực cánh tay phải khoẻ, như vậy mới có thể đủ sức lực chống đỡ trong các ca phẫu thuật kéo dài.”
“Dao Dao nói đúng.” Mẹ Giang cười ha hả gật đầu, nhìn như thế nào đều cảm thấy sau này con gái bà chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ tài giỏi, “Dao Dao, con nhớ ông chú ở đầu thôn không? Hắn là người trọng nam khinh nữ, từ nhỏ con đều học tập tốt, ba mẹ trong lòng vui vẻ nhịn không được khoe một chút, hắn nói to chỉ là con gái, đọc tốt thì có ích lợi gì? Cuối cùng còn không phải gả cho người khác? Hừ, hiện tại ai không biết Dao Dao nhà ta không chỉ gả tốt mà đọc sách cũng giỏi, sau này chờ con tốt nghiệp làm bác sĩ sẽ không chữa bệnh cho những người này, bọn họ nếu tìm con, con nhớ phải kê cho loại thuốc đắng nhất.”
Bởi vì Giang gia luôn chu cấp cho Giang Dao đọc sách nên trong thôn không ít lời nhàn thoại xem náo nhiệt, đại đa số con gái trong thôn chỉ học trên năm 5 tiểu học sẽ thôi học ở nhà, tốt hơn thì có thể học đến trung học, Giang gia ngay từ đầu tư tưởng rất mới, con cái trong nhà, ai thành tích tốt có thể đi đậu thì dù đập nồi bán sắt cũng sẽ cố gắng chu cấp bằng được.
Chờ đến khi Giang Dao tốt nghiệp đại học, bằng cấp so với hai anh trai đều cao hơn, người trong thôn đều nói Giang gia điên rồi, đều bàn tán chờ Giang Dao tốt nghiệp đại học sẽ chậm trễ gả chồng, không nghĩ đến Giang Dao lên năm 2 cấp 3, mới mười tám tuổi liền gả cho Lục gia nhiều tiền nhất huyện.
Toàn bộ người trong thôn đều hâm mộ Giang Dao là người số sung sướng, có cha mẹ tốt, hai anh trai yêu thương, còn có phúc khí gả đến nhà chồng có tiền, nghe nói người chồng đối với cô rất chiều chuộng đủ đường, bên chồng còn chu cấp cho cô tiếp tục đi học, học cả đại học.
Nghe mẹ mình nói, Giang Dao đứng ở một bên cười không ngừng, “Dạ dạ dạ, con sẽ nghe mẹ, bọn họ tốt nhất đừng tới tìm con, nếu tìm con, con sẽ kê loại thuốc đắng nhất cho hả giận, ai bảo trước kia luôn nói con lăn lộn mù quáng.”
Mẹ Giang cũng chỉ nói ngoài miệng, nghe Giang Dao đáp lại như vậy lại vội vàng lắc đầu, “Mẹ nói giỡn con cũng tin? Sau này con tốt nghiệp nhất định phải làm một bác sĩ tốt, không được làm khó dễ người bệnh.”
Danh Sách Chương: