Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCửa phòng đóng lại, không gian tức khắc an tĩnh, Lương Việt Trạch lúc này mới hỏi, “Vết thương như thế nào?”
“Không có gì đáng ngại, tinh thần vẫn tạm ổn.” Lục Hành Tung nói, “Đại ca, em muốn cho Triệu Trang Tông ở trong tù cả đời.”
“Em dâu bị thương không nặng, ngồi cả đời có khả năng có điểm khó, nhưng anh sẽ thay cậu trút giận, mười mấy hai mươi năm hẳn là không có vấn đề, chỉ cần hắn vào tù, muốn hắn mất mạng ra đi không phải việc khó.” Sau khi nói xong, Lương Việt Trạch dừng một chút mới nghiêm túc hỏi, “Cần sao?”
Lúc Hành Tung cầm điện thoại trầm mặc một lúc, lông mày nhếch lên, nhìn vào khuôn mật mang theo vết thương, sự hận thù mang theo tàn nhẫn không che dấu biểu lộ hết ra, “Cần.”
“Được, vậy làm hắn mất mạng ra ngoài.” Lương Việt Trạch đồng ý, “Chuyện này anh sẽ đi sắp xếp.” Sau khi nói xong, nghĩ đến tính cách Giang Dao, Lương Việt Trạch không khỏi quan tâm thêm vài câu, “Em dâu không tức giận với cậu chứ?”
Đôi mắt Lục Hành Tung tràn đày dịu dàng, “Không có, cô ấy rất ngoan, ở trong lòng em ngủ, đại ca, Giang Dao rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, một khi đã như vậy cậu cũng nghỉ ngơi chút đi.” Lương Việt Trạch cúp điện thoại ra khỏi thư phòng, nhìn thấy nhừoi đứng ở cửa phòng nhảy nhảy như con khi, hắn nhấc chân lên đá Chu Vĩ Kỳ, “Được rồi, Giang Dao không cùng lão tam cãi nhau, em ấy rất ngoan. Đúng rồi, lão tam còn nói riêng, cô ấy rất tốt.”
Chu Vĩ Kỳ gãi gãi đầu, “Vậy thì tốt rồi, kỳ thật gặp phải chuyện này nếu chị dâu tức giận về tình cảm cũng có thể tha thứ, rốt cuộc bị hoảng sợ rất lớn, phụ nữ sao, không phải luôn y lại vào chồng.”
Chu Vĩ Kỳ sở dĩ sẽ lo lắng là bởi vì trong trường quân đội có bạn cùng lớp bời vì vợ ở quê xảy ra chuyện, hắn lúc ấy không ở bên cạnh bảo vệ, tuy rằng sau đó có về thăm vợ nhưng hai vợ chồng cãi nhau rất lớn, cuối cùng bởi vậy nên ly hôn.
Giang Dao mới mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp cấp 3, mới chỉ là một cô gái nhỏ, chi nên Chu Vỹ Kỳ lo lắng Lục Hành Tung lần này trở về sẽ bị Giang Dao trút giận.
“Không nháo chuyện là tốt, lão tam đều nói không có chuyện gì, vậy hẳn không có việc gì, chúng ta ở với Gianng Dao không lâu, không hiểu tính cách cô ấy cũng là bình thường, nói không chừng cô ấy rất hiểu chuyện, không phải loại người càn quấy.” La Nhược Nhiên ở cạnh vừa nói vừa ngáp, rồi đấm đấm bả vai Chu Vĩ Kỳ, “Mau trở về ngủ, đừng quên mai cậu còn phải đi làm.”
Sau khi nói xong, La Nhược nhiên đi chân trần xoay người về phía phòng vừa đi ra, tối hôm qua vài người ở nhà Lương Việt Trạch uống rượu, đến cuối cùng đều không về mà ở lại qua đêm.
Chu Vĩ Kỳ sờ sờ bả vai bị La Nhược Nhiên đánh, nói thầm mấy câu La Nhược Nhiên nửa điểm ôn nhu đều không có, chờ La Nhược Nhiên đi vào, hắn nhanh chóng che miệng, như phát hiện ra đại lục mới, “La Nhược Nhiên, tối hôm qua cô ngủ chung cùng lão đại! Hai người... hai người...”
Lương Việt Trạch bước qua, mắt lạnh nhìn Chu Vĩ Kỳ rồi lướt qua hắn, đem hắn như không khí để lại phía sau, đi theo La Nhược Nhiên vào phòng, lạch cạnh khoá trái cửa phòng.
Buổi sáng hơn 8 giờ, mẹ Lục xách theo cháo bà tự nấu vào phòng bệnh, nhìn thấy trong phong bệnh hai người thân mật dựa vào nhau trực tiếp hoảng sợ.
“Hành Tung về lúc nào?” Mẹ Lục thấy túi trên mặt đất liền nhận ra là Lục Hành Tung, bà đoán có thể nửa đêm qua Lục Hành Tung đáp xuống sân bay sau đó về thẳng bệnh viện.
Danh Sách Chương: