Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Vừa ăn vừa chờ.” Lục Hành Tung đem ghế kéo ra và ngồi xuống.
Vừa bị ngắt giữa chừng hắn muốn gọi ngay lại, nhưng khi nhìn điện thoại hắn muốn thay đổi chủ ý.
Hắn muốn thử Giang Dao, thử xem cô có thể nhịn được trong bao lâu rồi gọi lại. Hoặc có thể nói, hắn muốn xem cô cúp điện thoại của hắn trước nhưng vì lo lắng cho hắn nên sẽ gọi lại.
“Đừng nói anh đang ngồi chờ chị dâu gọi lại đi?” Chu Vĩ Kỳ nghe thấy ý tứ Lục Hành Tung, rồi bật cười, “Vậy anh cứ ngồi chờ đến nước cạn đá mòn đi*, muốn chiếm điện thoại em thì cứ việc nói thẳng, tam ca, em không phải người keo kiệt, anh thích cái điện thoại này, em đưa luôn nó cho anh là được
*Nguyên văn là địa lão thiên hoang: ý là thời gian dài đằng đẵng, nên mình chuyển thành nước cạn đá mòn. Bạn nào dịch được sát nghĩa hơn thì bảo mình với nhé ^^!
Lục Hành Tung liếc xéo Chu Vĩ Kỳ, cũng không giải thích gì, tự nhiên cầm đũa lên ăn.
“Đại ca! Anh nhìn tam ca đi!” Chu Vĩ Kỳ cảm thấy không đáng giá thay cho Lục Hành Tung, hắn nói không được Lục Hành Tung, nhưng trên bàn ăn vẫn còn một người có quyền có thể lên tiếng. Đại ca trong miệng Chu Vĩ Kỳ là người ngồi bên cạnh Lục Hành Tung, Lương Việt Trạch. Thời điểm mấy người đang bàn tán nói chuyện, Lương Việt Trạch đang giúp La Nhược Nhiên lột vỏ tôm, nhìn bộ dáng rất nghiêm túc, mãi cho đến khi Chu Vĩ Kỳ mở miệng gọi hắn, hắn mới không nhanh không chậm đem con tôm lột sạch sẽ bỏ vào trong bát La Nhược Nhiên, rồi quay lại nhìn lướt qua Chu Vĩ Kỳ.
“Làm đại tẩu thật hạnh phúc.” Chu Vĩ Kỳ đỏ mắt nhìn mấy con tôm thịt trắng nõn chạy vào trong bát La Nhược Nhiên, trong lòng ngo ngoe rục rịch đều viết ở trên mặt.
“Chu Vĩ Kỳ, nếu cậu dám đem chiếc đũa duỗi lại đây, có tin hay không cô nãi nãi băm tay cậu!” Lạ Nhược Nhiên bảo vệ cái bát, nhìn vẻ mặt Chu Vĩ Kỳ liền biết cậu ta đang đánh chủ ý gì.
Bị gọi tên, Chu Vĩ Kỳ cười xấu hổ, cảm nhận được ánh mắt không tốt của đại ca hắn về phía mình, lúc này hắn mới đánh mất ý niệm ăn trộm thịt, nhưng vẫn không phục thầm nói một câu, “La Nhược Nhiên, cái đồ quỷ hẹp hòi nhà cô!”
Sau đó, trên bàn dư lại tiếng cưới đắc ý của La Nhược Nhiên khi bảo vệ được đồ ăn, La Việt Trạch thấy cô cười liền quay đầu nói chuyện với Lục Hành Tung, “Anh nhớ rõ hôm qua cậu nói, vợ cậu đăng ký đại học y Bắc Kinh, đã nhận được thư thông báo trúng tuyển chưa?”
“Cô ấy học đại học y Giang Nam, ở đó khoảng cách với trong nhà gần hơn.” Lục Hành Tung nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại Chu Vĩ Kỳ.
“Không thi đậu?” Lương Việt Trạch sửng sốt, “Có muốn tìm người sắp xếp đưa cô ấy đến đại học y Bắc Kinh không?”
“Tạm thời không có yêu cầu này, chuyện đó sau này tính tiếp.” Lục Hành Tung nhếch nhếch môi, “Cô ấy muốn đi Giang Nam học y vậy để cứ để cô ấy đi.”
“Tam ca, chị dâu đi Giang Nam học đại học y, vậy không phải lại muốn cùng anh tách ra ở riêng hai nơi sao? Lúc trước nghe anh nói chị dâu thi tốt nghiệp chọn đại học y Bắc Kinh, em còn thay anh cao hứng.” Trần Húc Nghiêu thật không hiểu, “Cũng không phải không có biện pháp làm chị ấy học đại học y Bắc Kinh, vì sao không dứt khoát trực tiếp chuyển chị ấy qua, đến lúc đó chị ấy đến thì tốt, không muốn đến cũng phải đến, bằng không liền không được học đại học, như vậy chị ấy chắc chắn phải học ở đây.”
“Cậu bị ngu? Điều này còn phải hỏi vì sao? Không nghe tam ca nói chị dâu thích đại học y Giang Nam? Thành tích của chị dâu lại không phải không thi đậu, ta nghĩ chính là chị dâu không muốn đến Bắc Kinh.” Chu Vĩ Kỳ nghĩ sao nói vậy, trong lòng nghĩ như nào ngoài miệng nói thẳng ra như vậy.
"Chu Vĩ Kỳ, ăn cơm." Giọng Lương Việt Trạch nhắc nhở khó dấu được vẻ bất đắc dĩ, không có đầu óc xem ra không chỉ có lão ngũ, đầu óc lão Tứ cũng có vẻ không có tác dụng gì.
Lương Việt Trạch nghe được trong giọng nói của Lục Hành Tung có chút tuỳ ý, hắn chỉ nói tạm thời không cần, sau này tính tiếp, mọi chuyện còn thay đổi. Nói cách khác, Lục Hành Tung cũng không cam đoan sau này sẽ không đưa người đến Bắc Kinh.
Danh Sách Chương: