Nghe nói xong, Tiêu Mặc giật mình.
Sau một lát, y ngước mắt lên, sau khi đối mặt với ánh mắt của Tần Hoan, thì bất động, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Y thấy mình từ trong mắt của Tần Hoan, bóng dáng được phản chiếu rất rõ.
Đáy mắt của Tần Hoan cũng hiện lên ánh sáng dìu dịu, dịu dàng nhìn mỗi mình y.
Trừ những thứ này ra, thì không còn gì nữa. Tựa như y chính là cả thế giới của Tần Hoan, chỉ nhìn thấy mỗi mình y.
Đột nhiên Tiêu Mặc cảm thấy nơi bị Tần Hoan chạm vào nóng đáng sợ.
Luồng nhiệt này từ vai thấu qua da, lan vào trong lòng, cả người đều cảm thấy nóng.
Đáy lòng cũng tựa như đang đốt lửa.
Cảm giác kỳ quái xuất hiện mấy lần trước lại xuất hiện nữa.
Nhưng loại cảm giác này y cũng không ghét, thậm chí cảm thấy càng thêm bình tĩnh, sự khó chịu vừa rồi khi nhớ lại chuyện cũ, cũng dần bớt đi.
Đáp án bị sương mờ dày đặc bao phủ, càng ngày càng rõ.
Tiêu Mặc chợt nhận ra.
Vì sao hồi trước lúc y đối diện với Tần Hoan sẽ cảm thấy tim đập loạn, tại sao lại cảm thấy nếu người mình thích là nam, sẽ lại tưởng tượng ra bộ dáng của hắn.
Đáp án, đã hiện rõ.
Ký túc xá rất im lặng.
Im ắng tới ngay cả tiếng gió, và tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Trong lòng Tần Hoan vẫn không nắm chắc, rất căng thẳng, tay đặt trên vai Tiêu Mặc đã xuất mồ hôi, hắn cũng không biết mình mắc cái giống ôn gì nữa, tự nhiên bật thốt lên một câu tỏ tình, ngay cả hắn cũng còn chưa kịp phản ứng.
Nhưng hắn sốt ruột quá.
Sốt ruột thật sự.
Hắn sợ Tiêu Mặc sẽ vì chuyện này, sẽ lại bỏ đi.
Lúc trước khi chưa gặp Tiêu Mặc, Tần Hoan không hề có hứng thú với chuyện tình yêu, cũng chưa từng thích ai cả, độc thân bằng thực lực, người tỏ tình với hắn, hắn đều từ chối thẳng.
Không hề dài dòng dây dưa một chút nào.
Nhưng sau khi thích Tiêu Mặc rồi, hắn trở nên lo trước lo sau.
——Sợ bị từ chối, sợ mối quan hệ không còn được như trước.
Khi nào thì thích Tiêu Mặc, Tần Hoan không nhớ nổi, có lẽ là lúc mới gặp, có lẽ là ngày đó lúc ở bệnh viện, cũng có lẽ là lần hắn tình cờ gặp Tiêu Mặc, thấy Tiêu Mặc nở nụ cười mong manh với con chó hoang đó…
Hắn chỉ biết, tới lúc mình phản ứng lại, hắn đã không kìm chế được mà luôn nhớ tới Tiêu Mặc, luôn muốn nhìn Tiêu Mặc.
Mối tình đầu, cũng là lần đầu động tâm.
Thời gian chờ đợi câu trả lời rất dài, Tần Hoan rất thấp thỏm, nhịp tim cũng rất nhanh, nhưng hắn không thúc giục, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc vẫn dịu dàng như cũ.
—— bất luận là đáp án của Tiêu Mặc là từ chối hay đồng ý, phần thích trong lòng này, cũng sẽ không thay đổi.
Sau một lúc lâu, Tiêu Mặc chợt động đậy.
Y dời tầm mắt, sau đó lấy cái tay của Tần Hoan đang đặt trên vai mình xuống.
Ánh sáng nơi đáy mắt của Tần Hoan chợt tối xuống một chút.
Nhưng mà giây kế tiếp, hắn lại sợ.
—— Tiêu Mặc chủ động cầm tay hắn, mười đầu ngón tay len lỏi vào giữa kẽ tay của hắn, thành mười ngón tay đan nhau thật chặt.
Tay của thiếu niên nhỏ thon gầy, cũng có sức mạnh của một chàng trai, Tần Hoan nhịn không được dùng chút sức, nắm chặt hơn chút nữa.
“Bạn cùng bàn?” Tần Hoan dừng một chút, lại gọi, “Mặc Mặc?”
Tiêu Mặc cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng noãn, giọng của y rất khẽ, giọng điệu lại dịu đi rất nhiều, “Tớ…chưa từng thích người nào cả.”
Cũng không có ai thích y.
Từ lúc gia đình y gặp chuyện không may trở đi, mỗi người bạn đều hận không thể làm như trước giờ không quen biết y, cách y càng xa càng tốt.
Bởi vậy, bất luận là cảm giác thích hoặc là được thích, y cũng không biết.
“Tớ cũng chưa từng thích một ai cả.” Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc thật kĩ, ánh mắt vô cùng dịu dàng, “Cậu là người đầu tiên, người duy nhất.”
“Tớ thích cậu, là cái loại thích nghiêm túc, mỗi ngày đều muốn gặp cậu, muốn nói chuyện với cậu, muốn chọc cho cậu vui, muốn nhìn cậu cười một cách không buồn không lo…Cậu vui, tớ cũng cảm thấy vui, cậu cười, tớ cũng sẽ không nhịn được mà cười cùng cậu.”
Tần Hoan ngừng lại một chốc, lại nói tiếp, “Tớ còn muốn tiếp xúc với cậu, nắm tay, ôm… Thậm chí làm nhiều chuyện thân mật hơn nữa.”
Hắn trông vào đáy mắt của Tiêu Mặc, “Tớ muốn yêu cậu, muốn bảo vệ cậu, muốn cùng bước tiếp đến tương lai với cậu, muốn vẫn luôn ở cùng nhau.”
“Tớ có thể tin tưởng cậu được không?” Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, câu nói không hề xác định rõ được.
Tiêu Mặc từng trải rất nhiều chuyện, lại từng nhận chữa trị tâm lsi của bác sĩ gần một năm, mặc dù bây giờ y đã sắp thoát được, trông như chẳng có chuyện gì, nhưng sâu trong tận đáy lòng y, vẫn nhát gan, tiêu cực.
Có chút đau xót, không thể xóa bỏ, chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng theo thời gian trôi.
Tin tưởng một người phải trả giá toàn tâm ý, y cần có một dũng khí rất lớn.
Tần Hoan nở nụ cười, một bàn tay của hắn nắm lấy tay Tiêu Mặc, còn tay kia thì nhẹ kéo Tiêu Mặc vào ngực, “Có thể.”
Hắn chậm giọng lại, khẽ nói: “Tớ muốn bên cạnh cậu mãi mãi.”
Tiêu Mặc từ từ nhắm hai mắt lại.
Tựa vào ngực của Tần Hoan như thế này, nghe tiếng tim đập của Tần Hoan, y cảm thấy rất yên tĩnh.
Người ấy là Tần Hoan.
Y nguyện ý tin tưởng hắn.
——
Dù cho là Tiêu Mặc nhận lời tỏ tình của Tần Hoan rồi, thân phận của Tần Hoan từ “Bạn, ngồi cùng bàn” chuyển thành “Bạn trai, ngồi cùng bàn”, nhưng nếu chỉ dựa vào lời nói thì Tần Hoan vẫn không cách nào để cho Tiêu Mặc buông lỏng cảnh giác đối với những người khác, tin tưởng mọi người.
Tiêu Mặc vẫn không có ý muốn đi học.
Tần Hoan nghĩ nghĩ, liền không nhắc lại nữa.
Hắn dẫn Tiêu Mặc đi ra ban công, ánh mặt trời từ trên đầu chiếu xuống, làm cho họ chói cả mắt.
Bóng cây loang lổ trên mặt đất, hệt như ánh sao.
Tần Hoan hỏi: “Trước kia cậu từng gặp ba tớ rồi sao?”
“Lúc đó ông ấy có phụ trách án tử của cha tớ.” Tiêu Mặc dừng lại, rồi nói, “Mẹ tớ tự…Ông ấy cũng có ở đó.”
Tần Hoan cúi đầu nhìn y, “Cậu có trách ba tớ không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Ông ấy là cảnh sát, có chứng cớ thì ông phải bắt người, chuyện của cha tớ, không có liên quan gì tới ông ấy hết.”
Tần Hoan nắm tay của Tiêu Mặc chặc hơn chút nữa.
Ngồi xuống ghế dựa lần nữa, Tiêu Mặc ôm đầu gối, vẻ mặt bình tĩnh nói rất nhiều chuyện, từ cha tới mẹ, từng ly từng tí về gia đình họ, sau đó là chuyện y học ở trường Hồ Sơn rồi cả việc đuổi học sau này.
Y nói rất lâu, cuối cùng còn nói: “Mặc kệ là có khó khăn bao nhiêu, tớ cũng phải giúp cha tớ lật lại bản án.”
“Ừ.” Tần Hoan nắm tay y, “Tớ sẽ cùng cậu.”
Chuông tan học tiết 1 vang lên.
Cũng trong lúc đó, điện thoại di động của Tần Hoan cũng vang lên.
Cuộc gọi hiển thị, là Khương Hàng.
Tần Hoan nghiêng đầu nhìn nhìn Tiêu Mặc, bật loa ngoài.
“Anh Tần, Tiêu Mặc không sao chứ?”
Giọng của Khương Hàng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, chắc là cậu đang đi xuống lầu, còn có thể nghe có người nói là “Coi chừng bậc thang.”
“Ừ, không sao.” Tần Hoan vỗ vỗ vai của Tiêu Mặc, nhẹ giọng nói, “Cậu nói một câu đi.”
“Tiêu Mặc à?” Khương Hàng nói thẳng, “Lớp trưởng xin cho cậu nghỉ, cô Thái phê cho nửa ngày, cho nên chiều cậu phải đi, không thì sẽ bị coi như vắng không phép.”
Thái độ của cậu y chang ngày thường, không có bất kì khác biệt gì.
“Clm, Diệp Hiểu Hiểu cậu thôi đi, vừa nãy mém đạp hụt rồi nè.”
Đột nhiên Khương Hàng mắng hai câu, còn nói: “Diệp Hiểu Hiểu, La Âm, Đồ Tuyết họ muốn nói chuyện với cậu, muốn nghe không?”
Nghe vậy, Tiêu Mặc nhìn về phía Tần Hoan một lần nữa.
Tần Hoan cười cười với Tiêu Mặc, “Họ đều rất lo cho cậu.”
Nghe vậy, Tiêu Mặc chần chờ một chút.
Sau đó nói: “…Được.”
Vì thế giọng oang oang của Diệp Hiểu Hiểu rất nhanh truyền tới, “Tiêu Mặc, cậu ổn không? Nếu biết là cậu coi xong sẽ không đi học thì tớ sẽ không gửi bài post đó cho cậu, cậu không biết, cậu và anh Tần không có mặt, lớp chúng ta mất đi không khí trong nháy mắt, hai mặt tiền lớn bên ngoài cũng bị mất luôn…”
“Còn nữa, cậu không ở đây, vấn đề tớ tích hai ngày cũng không tìm ra được người để hỏi, chừng nào thì cậu mới đi học?”
“Diệp Hiểu Hiểu cậu bị khùng hả? Trọng điểm, trọng điểm đâu?” Giọng La Âm bất đắc dĩ truyền tới, cũng không lâu lắm, lại nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ thảm thương của Diệp Hiểu Hiểu.
Nhận điện thoại lại đổi thành La Âm.
“Tiêu Mặc, cậu vẫn còn ở đó chứ? Cậu nghe này, lúc nãy vừa lên lớp,tớ đã lôi kéo bạn cùng bàn của tớ và Đồ Tuyết đi mắng té tát mấy người đó giúp cậu, lớp trưởng, lớp phó, tất cả mọi người hỗ trợ, hiện tại người nói lung tung trong bài post đã bị tụi tớ mắng bỏ chạy rồi, cậu yên tâm, mọi người đều đứng về phía cậu, cậu cũng đừng lo là chúng tớ sẽ vì quá khứ của cậu mà thay đổi thái độ với cậu.
Bọn tớ không có ngu, cậu là người như thế nào, tự chúng tớ nhìn, cũng thấy rõ. Cậu từng giúp tớ, từng giúp Đồ Tuyết, còn chăm sóc…mua băng vệ sinh cho Đồ Tuyết, nam sinh bình thường đều sẽ đi tìm nữ sinh mua dùm, kết quả cậu lại tự mình đi, không biết nên nói cậu ngốc hay là nói cậu đáng yêu nữa, nhưng cũng vì thế mà có thể nhìn ra, thật ra cậu là một người rất nhiệt tình, cậu là người tốt.
Đừng lo, nếu ai dám vì chuyện này mà nói cậu này nọ, lớp mình là những người lên tiếng đầu tiên, nay có nhiều bài tập quá, cúp trước nha.”
La Âm nói cúp liền cúp, trong chốc lát chỉ còn tiếng “tút tút.”
Tần Hoan cầm điện thoại di động lên, lại nhấn vào cái link Tieba kia lần nữa, lật tới trang mười bảy, phát hiện bắt đầu từ trang 18, ngôn ngữ châm chọc khiêu khích ngừng lại, có rất nhiều người “giảng đạo lí” cho bọn họ.
Nhưng nói là giảng đạo lí, thì lại ngoài cái ID “JH” Thành thành thật thật nói ra sự thật, hảo ngôn hảo ngữ mà nói ra, thì còn lại đều là nóng tính, nên mắng thì cứ mắng.
Dù phải ghép từ cho vừa đủ số lượng, thì học sinh Nhất Trung tuyệt sẽ không thua.
Tần Hoan cười nói cho Tiêu Mặc, “‘JH’ này chắc chắn là lớp phó.”
Hắn lại chỉ vào một cái ID có ảnh đại diện là một viên thuốc anh đào nhỏ, “Đây là La Âm.”
“Anh Đào Nhỏ là lớp trưởng, Conan là Đồ Tuyết, bé Loli kia là Dư Ny, chữ ‘Cút’ làm ảnh đại diện này là Khương Hàng, còn cái người não ngắn đi gây gổ với người ta là Trương Tuân, lần nào cậu ta cũng không cãi lại, mắng chửi người khác cũng chỉ có mấy từ…”
“Còn đây là Diệp Hiểu Hiểu, dùng ba chữ ‘Chúa nhiều chuyện’ to viết trong dấu ngoặc kép để làm ảnh đại diện chắc chắn là của cậu ta, cậu ta còn có rát nhiều ID tâm thần phân liệt…”
Tần Hoan nói hết tên những người đứng sau cái ID cho Tiêu Mặc, để Tiêu Mặc có thể tự mình đi xác nhận.
Tiêu Mặc không tin tưởng mọi người.
Hắn phải cố gắng làm cho Tiêu Mặc tin tưởng.
Hắn hy vọng Tiêu Mặc có thể mở rộng cửa lòng, trở thành bản thân chân chính, có thể kết giao nhiều bạn, tùy ý cười vui.
Tiêu Mặc lấy điện thoại di động ra, im lặng lật xem ngôn luận.
—— Khương Hàng: Ở đâu ra lũ chó sủa bậy vậy nè, bệnh dại thì cũng mau đi uống thuốc đi chứ.
—— Hà Húc: Có bản lĩnh thì đừng núp sau màn ảnh mà mắng.
—— Trương Tuân: Bệnh thần kinh.
—— Dư Ny: Chờ đi, vua kỹ thuật login ngay này, các người đừng hòng trốn thoát.
—— Đồ Tuyết: Ngại quá, các người không chào đón Tiêu Mặc, nhưng bọn tôi hoan nghênh, hơn nữa chuyện bắt bí cha mẹ người ta, mấy người cũng tốt quá nhỉ.
—— La Âm: Tiêu Mặc mà tôi biết thành tích tốt, nhân phẩm tốt, đối xử với giáo viên cũng rất lễ phép. Dù mấy người nói là sự thật, thì xin hỏi là có đúng sự thật hết toàn bộ không? Đánh giáo viên? Nguyên nhân đâu? Mơ hồ không rõ, lẫn lộn phải trái, châm ngòi thị phi thì rất giỏi, không bằng đi làm nốt ruồi đen chuyên nghiệp đi, ngày nào cũng đi cãi lộn với fan ấy, còn có thể mần ra tiền. Xin khuyên thêm câu nữa, là học sinh thì học hành cho giỏi mỗi ngày phải tiến bộ, bằng không chờ đến khi mấy người lớn rồi quay đầu lại nhìn, sẽ hận không thể bóp chết mình.
—— Diệp Hiểu Hiểu: Dựa theo logic của mấy người, thì mấy người cũng không bằng súc vật, cha mẹ mấy người cũng không bằng súc vật giống vậy ư~? Hi hi, cha mẹ của mấy người được mấy người thay mặt, họ có biết không? Cũng chỉ có vậy thôi, nuôi không dạy là lỗi của cha, dạy không nghiêm là lỗi của thầy, thầy và cha mẹ của các người, quả thật đều vô cùng có vấn đề.
—— Giang Hoài: Cha mẹ của Tiêu Mặc là cha mẹ của mình cậu ấy, Tiêu Mặc chính là Tiêu Mặc, quá khứ của cậu ấy đã qua, không thể đại biểu cho tương lai, lấy chuyện quá khứ ra nói, để bình phán một người, có hơi độc đoán, chẳng lẽ mỗi người mấy người đều chưa phạm lỗi sao?
…
Hốc mắt của Tiêu Mặc có hơi đỏ lên.
Hơn ba năm rồi.
Bên cạnh y không một ai nói một câu hộ y, bạn cũ, sau khi xảy ra chuyện thì là người xa cách y sớm nhất.
Nhưng hôm nay có người nói chuyện cho y.
Thậm chí còn giúp y.
Đi mắng người khác vì y, giảng đạo lí vì y… Làm sao có thể tốt như vậy.
“Tớ nói rồi, lần này sẽ khác, tất cả mọi người rất thích cậu.” Tần Hoan cười hỏi: “Yên tâm chưa?”
Tiêu Mặc gật gật đầu.
Họ nguyện ý tin tưởng y, đứng ra vì y, y còn sợ gì nữa chứ.
Cuối cùng cũng không cần sợ nữa.
Tần Hoan giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của Tiêu Mặc, nhìn y rồi dịu giọng hỏi: “Vậy chiều đi học không?”
Tiêu Mặc nở nụ cười, “Đi,”
Tần Hoan lại làm ảo thuật, biến ra một cây kẹo cậu vồng, “Lần này là vỏ kẹo màu đỏ, lúc đầu mới bỏ vào miệng thì sẽ ngọt, rồi ngọt từ đầu đến hết kẹo luôn.”
Hắn từ từ tới gần Tiêu Mặc, hai tay nâng mặt của Tiêu Mặc lên, sau đó hôn vào trán của Tiêu Mặc một cái hôn như chuồn chuồn lướt.
“Mặc Mặc.” Tần Hoan cười một cái, lại nói, “Bạn cùng bàn.”
“Cảm ơn cậu đã đồng ý chấp nhận tớ.”