Trầm mặc.
Trầm mặc kéo dài vô tận.
Giống như bị nhấn nút tạm dừng vậy, ai cũng đều đông cứng.
Đột nhiên vang tên một tiếng “Bộp”.
— Là do gió thổi cái chai nhựa trên bàn rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Tiếng này cũng làm cho mọi người vực lại tinh thần.
“Đù má đù đù đù –“Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh há mồm to thật to, đến nỗi có thể nhét cả cái trứng vịt vào.
Hà Húc ngơ ngác, cũng chỉ thốt lên được ba chữ: “Trời đất ơi!”
Chai nước trong tay Giang Hoài rớt độp xuống, ống quần hắn bị ướt cũng không phát hiện ra, vô cùng khiếp đảm.
Vẻ mặt của Đồ Tuyết và Dư Ny khá kích động, cùng nhau nắm chặt lấy tay của La Âm, giống như là sau đó sẽ nhảy dựng lên vì hưng phấn.
Ở đây ngoài La Âm và Khương Hàng đã biết việc này ra, thì chỉ có Trương Tuân vẫn đang lạc đề.
Hắn “A” một cái, sau đó không hiểu mà hỏi: “Nhưng mà anh Tần này, cậu và Tiêu Mặc đều là nam mà?”
Mọi người: “……”
Nghe nói thế, Tần Hoan nhìn Trương Tuân, “Tuân à, tớ và Mặc Mặc quả thật đều là nam, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc chúng tớ thích nhau, tớ thích cậu ấy, chúng tớ ở chung với nhau, hơn nữa còn định ở với nhau cả đời.”
Hắn mấp máy môi, ngữ khí nghiêm túc: “Đổi thành một câu khác cho hợp lí, bọn tớ là đồng tính luyến ái…..Cậu có thể chấp nhận không?”
“Vì sao không chấp nhận chứ.” Trương Tuân sờ sờ đầu của mình, nói như đúng rồi, “Nếu anh Tần với Tiêu Mặc thích nhau vậy là được rồi.”
Hắn dừng một chút, rồi nói: “Tớ ủng hộ hai cậu.”
Ánh mắt của Tiêu Mặc cùng Tần Hoan dừng ở trên người những người khác.
Tay họ đều nắm rất chặt, tiếp thêm sức mạnh lẫn nhau.
Chống lại ánh mắt thấp thỏm của Tần Hoan và Tiêu Mặc, mọi người sợ run. Đây là lần đầu họ nhìn thấy Tần Hoan, Tiêu Mặc lộ ra vẻ mặt như vậy.
Nhìn nhau một cái, họ đều nở nụ cười.
Hà Húc làm đại biểu, mở miệng nói: “Anh Tần, Tiêu Mặc, các cậu yên tâm đi,bọn tớ đều ủng hộ hai cậu mà, đã là năm nào rồi chứ, năm 8102 rồi đấy, chỉ cần thích nhau thật lòng, giới tính căn bản không là vấn đề.”
Giang Hoài đẩy mắt kính một cái, còn nói bổ sung: “Các cậu cũng yên tâm đi, chuyện này chỉ mấy người bọn tớ biết, sẽ không nói ra đâu.”
Lúc này Tần Hoan và Tiêu Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, Tần Hoan nở nụ cười, “Cảm ơn.”
Comeout trước mặt mọi người, dù là biểu hiện của Tần Hoan Tiêu Mặc rất bình tĩnh, nhưng thật ra họ lại hồi hộp như chưa từng được.
Hai người nắm lấy tay nhau, lòng bàn tay đều là mồ hôi, ướt đẫm.
Sau lưng cũng mướt mồ hôi.
— Cho dù là Tần Hoan hay Tiêu Mặc, đều rất quý trọng tình bạn của mọi người, dù là ai, cũng không muốn mất đi.
Diệp Hiểu Hiểu muốn khuấy động không khí lại lần nữa, sau một lúc lâu suy tư, chạy tới bàn cầm hai chai bia, “Anh Tần, anh Mặc, hai người các cậu tự phạt đi, các cậu yếm vụ này lâu như thế, không phải là anh em nữa.”
Những người khác cũng ồn ào, “Đúng, tự phạt, thế mà lại đi gạt chúng ta, quá không tốt rồi.”
Trong nháy mắt không khí lại hòa hoãn hơn rất nhiều.
Hiểu được tấm lòng của mọi người lúc này, Tần Hoan rất ấm lòng, hắn thuận theo bậc thang đi xuống rồi nói tiếp: “Thật ra các cậu đang ganh tị tớ và Mặc Mặc thoát ế chứ gì?”
“Không thể nói thế được nhá anh Tần.” Diệp Hiểu Hiểu cố gắng níu kéo lại địa vị trước mặt mọi người, “Bọn tớ muốn thoát ế, đó là chuyện của nửa phút trước, còn đây gọi là hưởng thụ độc thân, mấy người mà đã rơi vào đầm lầy ái tình như các cậu chắc là sẽ không hiểu được đâu, bằng không cậu nhìn Khương Hàng một cái đi, câu ấy có cần hâm mộ à?” (TH: Nồ, Hàng đang đứng giữa ngưỡng thoát ế rồi cưng =)))
Mode nói nhiều của Diệp Hiểu Hiểu bắt đầu, thấy sắp nói được văn bản 800 chữ thì ngừng phắt lại.
“Đệt mém xíu nữa bị anh Tần cậu gạt cho lạc đề.” Cậu chàng chống nạnh nói, “Hai chai bia, cậu và anh Mặc mỗi người một chai, uống trước, còn lời gì thì để hai cậu uống xong rồi chúng ta nói sau, lần này tớ không mắc lừa nữa đâu.”
“dược, tớ uống.” Lúc này Tần Hoan sảng khoái nhận bia trong tay Diệp Hiểu Hiểu, nhưng lại không cho Tiêu Mặc, “Phần của Mặc Mặc tớ đã giúp cậu ấy uống chung luôn rồi.”
Mọi người trăm miệng một lời, “Lại show ân ái!”
Tần Hoan bật cười, “Đây mà cũng gọi là show ân ái sao?”
Họ lầm bầm, “Đúng zậy, show!”
Tần Hoan: “….”
Lúc này, Tiêu Mặc bồng cầm lấy bia trong tay Tần Hoan, “Tớ cũng muốn uống.”
Mắt y dừng trên người mọi người, nhìn khuôn mặt tươi cười của họ, cười chân thành, “Tớ mời các cậu.”
Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc một lát, cười theo, hắn giơ bia trong tay lên, “Tớ ucnxg vậy, kính mọi người!”
Mọi người hi hi ha ha tụm lại một cụm, đều giơ đồ ăn hoặc bia trong tay lên, “Cạn ly –“
Đúng lúc này, trên trời bỗng xẹt qua một ngôi sao băng.
Dư Ny bất ngờ la lên, “Có sao băng kìa!”
“Đâu đâu?” Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời đêm lúc này đã được điểm xuyến rất nhiều ngôi sao, mặt trăng lưỡi liềm đứng giữa trời, vầng sáng nhu hòa chiếu soi khắp cả thể giới. Nó đẹp nổi bật giữa bầu trời đêm, có mấy vì sao kéo đuôi nhỏ, chốc lát lại biến mất ở phía chân trời.
— Là sao băng.
Diệp Hiểu Hiểu nhắc: “Mọi người ước mau lên.”
Lời của cậu ta làm mọi người bừng tỉnh, ai cũng nhắm mắt lại, thành kính ước về nguyện vọng trong lòng.
Chỉ có Tần Hoan và Tiêu Mặc không nhắm mắt, không ước nguyện. Họ đứng sóng vai nhau, dùng tư thế giống nhau nhìn về phía bầu trời.
“Không ước sao?” Tần Hoan nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc lắc đầu, “Đủ rồi, tớ đã có được quá nhiều thứ rồi.”
Có một nhóm bạn có thể bộc lộ tình cảm, có một người yêu, y đã rất thỏa mãn.
Tiêu Mặc lại hỏi: “Còn cậu?”
Tần Hoan từ tốn nói: “Tớ nghĩ mỗi người đều có một trị số may mắn riêng, nếu quá tham, có thể sẽ nhanh hao hết.”
Khi nói chuyện, hắn đổi tư thế nắm tay thành mười ngón giao nhau, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, đáy mắt cất giấu ôn nhu vô tận, từ khóe mắt, đuôi lông mày tràn ra, “Tớ không cần ước mong gì khác, còn giá trị may mắn sót lại, cũng chỉ muốn dùng để đổi lấy việc có thể làm bạn với cậu cho đến cuối đời.”
Tiêu Mặc lẳng lặng đối diện với Tần Hoan, hồi lâu sau, y mềm mại hô một tiếng, “Anh ơi.”
Y nghiêng người ôm lấy Tần Hoan một cái, rồi nói: “Có thể gặp được anh, em đã rất biết ơn rồi.”
Tần Hoan: “Anh cũng vậy.”
Nhìn hết sao băng ước nguyện, mọi người nhìn thời gian, phát hiện đã hơn mười một giờ, trễ nữa thì sẽ bị đám cô Thái phê bình, vì thế các nữ sinh liền dọn dẹp bong bóng và rác, sau đó nam sinh xách bàn dài và băng ghế, cùng nhau về khách sạn.
0 giờ, tất cả mọi người đều về tới phòng riêng của mình.
Vừa rồi Tiêu Mặc uống rượu, lúc này mới bắt đầu ngấm, y có hơi men, nhưng không náo không làm khó, vô cùng ngoan, chỉ là càng dính lấy Tần Hoan, chả khác gì cái đuôi nhỏ.
Khương Hàng nhìn một hồi, đột nhiên nói: “Anh Tần, bằng không tớ theo Tuân tìm đám lớp trưởng ngủ chung một đêm?”
Trương Tuân mới từ phòng tắm đi ra, tóc còn đang rỉ nước, hắn nghe thấy tên mình liền theo bản năng “Hả” lên một cái.
Tần Hoan thuận tay cho quăng cho hắn cái khăn lông khô, “Không có chuyện gì hết, cậu lau tóc cho khô đi.”
Nói xong hắn nhìn về phía Khương Hàng, sừng sộ nosi: “Cậu học xấu à, này cũng nghĩ ra được, đầu óc đen tối.”
Khương Hàng liếc mắt, “Xí, anh Tần à, cậu cứ giả vờ đi.”
“Có cậu nói nhiều.” Tần Hoan ném gối qua, “Mau tắm rửa gì đi, bọn tớ cũng muốn tắm.”
Đến cuối cùng khi lên giường, đã gần một giờ.
Tần Hoan vẫn chưa về giường của hắn, mà nằm chung giường với Tiêu Mặc. Cái loại giường này không khác gì mây scais mà ngoài cửa hàng bán, không lớn cũng không nhỏ, bất quá cũng lớn hơn giường ở trường một chút, nhưng nằm hai người thì cũng phải chen chúc.
Tiêu Mặc nghiêng người rúc vào lòng Tần Hoan, hai má chôn ngya hõm cổ Tần Hoan, đã ngủ rồi.
Y ngủ rất ngon.
Tần Hoan không buồn ngủ, tay hắn vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Mặc, cách một lát lại sờ sờ tóc Tiêu Mặc, cúi đầu tại hôn một cái thật nhẹ lên mặt, “Ngủ ngon.”
Dứt lời, hắn cẩn thận nhích người một cái, ôm người trong ngực chặc hơn, cũng nhắm mắt lại ngủ.
– – – – – –
Ngày hôm sau, Tiêu Mặc mấy khi ngủ quên, lúc tỉnh lại đã sắp sáu giờ rưỡi.
Một buổi tối đều giữu có một tư thế ngủ, khiến cho tay chân của Tiêu Mặc đều tê rần, y cẩn thận nhích một cái, lui khỏi ngực Tần Hoan.
Người trong ngực biến mất, Tần Hoan theo bản năng mà mò lấy, sau khi mò phải khoảng không, hắn cũng dậy luôn.
“Mặc Mặc?”
“Em đây.”
Tiêu Mặc cúi người nói chuyện với Tần Hoan, nén giọng cho thật nhỏ, không muốn đánh thức Khương Hàng cùng Trương Tuân còn đang ngủ.
Tần Hoan giơ tay lên, dùng cánh tay che mắt, “Năm giờ rưỡi?”
“Sáu giờ rưỡi.” Tiêu Mặc nói cho hắn biết.
“Vậy nên rời giường rồi.” Tần Hoan nói xong cũng ngồi dậy. Hắn xuống giường, đi đến phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, hắn liếc mắt nhìn Khương Hàng và Trương Tuân vẫn còn ngủ say, sau đó kéo Tiêu Mặc qua, cúi đầu hôn lên môi y một cái, “Hôn chào buổi sáng.”
Tiêu Mặc cũng hôn trả hắn một cái, “Hôn chào buổi sáng.”
Cũng không lâu sau, đồng hồ báo thức mà Khương Hàng đặt vang lên, tiếng rất lớn, thành công đánh thức Khương Hàng đang cuộn cả người vào trong chăn.
Trương Tuân cũng dậy.
Chờ họ rửa mặt xong, cũng đã tầm bảy giờ, mọi người cùng nhau đi xuống lầu.
Ăn bữa sáng đơn giản xong, mọi người trở về phòng thu dọn đồ đạc, rồi từng người mang balo xuống lầu, hôm qua Tiêu Mặc đã dọn đồ rồi, cho dù đám Diệp Hiểu Hiểu chưa đem cuốn đề thực tế và sách tham khảo qua, nhưng trong quà cũng không thiếu mấy cái này.
Tiêu Mặc không chịu bỏ, Tần Hoan mới mang giúp y, balo của hai người căng phồng lên khác hẳn với cái balo xẹp lép ngày hôm qua.
Cô Thái thấy thế, vui mừng cười cười.
Cô không nói gì, chỉ vỗ vai hắn một cái rồi xoay người đi.
Đúng tám giờ, mọi người tập hơp.
Thái Chân đứng ở trước đội ngũ nói: “Vầy đi, cứ tiếp tục theo hướng dẫn viên nhé, tìm hiểu cảnh điểm của mấy cảnh khu khác thì có thể tự do hoạt động, nhưng đừng chạy xa quá, đúng hai giờ chiều tập trung lại chỗ này, sau đó sẽ lên xe về trường.”
Hôm qua mọi người đi chơi đã mệt rồi, lại thêm sáng sớm nay nữa, không có bao nhiêu tinh thần, trả lời một cách hữu khí vô lực.
Hôm nay thời tiết cũng rất tốt, hướng dẫ viên dẫn mọi người đi về phía con đường khác với hôm qua, đầu tiên là đi tới khu cây xương rồng, sau đó tới khu trồng trọt, rồi tới tiệm lưu niệm lịch sử, cuối cùng lại đi vòng qua một khu phố đồ lưu niệm.
Ở ngã tư đường chỗ đồ lưu niệm, từng tiểu đội chụp một tấm hình tập thể rồi giải tán tự do họat động.
Ôm ý niệm “Vất vả lắm mới tới đây một chuyến mà không mua đồ lưu niệm thì tiếc biết bao” trong đầu, phần lớn mọi người đều đi mua dồ lưu niệm.
Tần Hoan nói một tiếng với Hà Húc, rồi kéo Tiêu Mặc đi riêng.
Còn dư lại tận nửa ngày, hắn muốn ở chung với bạn trai của mình.
Tới một nơi ước hẹn riêng của hai người.
Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đi dọc theo đường mòn, con đường này khá yên ắng, trên đường không có bao nhiêu người.
Đi khoảng hai mươi mấy phút, Tần Hoan quay đầu nhìn phía sau, không thấy ai, liền vươn tay nắm lấy tay Tiêu Mặc.
Hai người nắm tay, cứ như vậy mà đi dạo trong sân vắng, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh hai bên đường.
Trên cây hai bên có mấy con sóc chạy tới chạy lui, chúng nó không sợ người, còn có thể nhảy xuống cây, đứng ở trên đường nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Mặc và Tần Hoan.
Đi đến giữa sườn núi, họ ngừng lại.
Ngồi xuống chòi nghỉ mát không có một bóng người.
Đứng ở lan can chòi nghỉ mát nhìn ra xa xuống, gần như có thể thu hết tất cả cảnh khu vào mắt, núi xanh thẫm, hồ nước xanh biếc, các khu vườn hoa màu nối nhau tạo thành biển hoa, biệt thự mọc như rừng ở khu nghỉ mát, còn có khách sạn mà họ ở tối qua, cùng với mảnh đất trống nhỏ kia.
Tiêu Mặc cảm thấy vô cùng kinh diễm, nhịn không được lấy điện thoại di động ra, chụp lại cảnh sắc đẹp lung linh này.
Tần Hoan nhìn thoáng qua đường lên núi, vừa quay đầu nhìn thoáng qua đường xuống núi, thấy không có một bóng người, liền tiến đến trước mặt Tiêu Mặc, hôn một cái vào bên má của y.
Sau đó hắn lại vươn tay ôm lấy Tiêu Mặc.
“Ôm một lát nhé.” Tần Hoan nói, “Tối qua còn muốn ôm nữa cơ.”
Tiêu Mặc tựa vào trong ngực hắn, “Ừ” một cái rất khẽ.
Cách một lát, Tần Hoan lại đước đằng chân lân đằng đầu, “Hôn cái được hông?”
Hắn buông Tiêu Mặc ra, nhìn ý cười mong đợi trong mắt của Tiêu Mặc, rồi lại hỏi lần nữa “Được không?”
Đáp lại hắn, là cái hôn chủ động của Tiêu Mặc.