• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghỉ ngơi một buổi tối, Tiêu Mặc khỏe lên không ít, bệnh trạng tay chân như nhũn ra cơ bản cũng biến mất.

Chiều hôm sau, y đúng giờ xuất hiện ở cửa tàu điện ngầm, chuẩn bị gặp Tần Hoan.

Tần Hoan đã tới trước, hôm nay hắn khoác một cái áo khoác, đeo một cái khẩu trang màu đen, lúc này đang thoải mái tựa vào tường, cúi đầu chăm chú xem điện thoại.

Giây tiếp theo, điện thoại của Tiêu Mặc liền vang lên, là một tiếng tin nhắn nhắc nhở.

Tần Hoan — 【 Mặc Mặc, đã tới chưa? 】

Tiêu Mặc không rep, y đi thẳng tới.

Cùng lúc đó, Tần Hoan cũng thần giao cách cảm mà ngẩng đầu.

Tầm mắt của hai người chạm vào nhau trong không trung.

Chớp mắt tiếp theo, Tần Hoan keme cái khẩu trang mà nở nụ cười với Tiêu Mặc.

Trên mặt Tiêu Mặc cũng hiện lên vẻ cười nhàn nhạt.

Tần Hoan đứng thẳng người ngay lại, đi nhanh tới trước mặt Tiêu Mặc, lấy trong túi áo khoác ra một cục kẹo, “Kẹo vị mật đào.”

Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng.

“Có sốt nữa không đấy?” Tần Hoan nói xong thì cũng vươn tay lên thử nhiệt độ cơ thể của Tiêu Mặc. Hắn thể nhiệt, độ ấm lòng bàn tay cao, cho nên dùng mu bàn tay dán lên trán của Tiêu Mặc, sờ một cái, sau đó nhẹ nhàng thở ra, “Nhiệt độ cơ thể bình thường.”

Tiêu Mặc nói: “Hôm qua đã hạ sốt rồi.”

“Chứng viêm của cậu không tốt, rất dễ tái phát.” Tần Hoan dắt Tiêu Mặc đi tới trạm xe, lời nói lộ ra sự quan tâm, “Hôm nay đã uống thuốc chưa? Đừng quên uống đấy, bác sĩ nói, ít nhất cũng phải uống liên tục ba ngày, rồi kiểm tra xem chúng viêm có hết chưa, hết hẳn rồi thì mới có thể ngừng thuốc.”

“Rồi.” Tiêu Mặc nói, “Tớ sẽ không quên đâu.”

“Vậy là được rồi, tớ lo là cậu quên mất, lúc cậu ở trường, vùi đâu flamf bài thi, mê mẩn đến ngay cả cơm cũng quên ăn.” Vẫn chưa tới tàu điện ngầm, Tần Hoan tiếp tục huyên thuyên hỏi, “Tối qua mấy giờ ngủ?”

“Mười hai giờ.” Tiêu Mặc trò chuyện với Tiêu Nguyệt Mai xong, quả thật vừa nhỉnh 0 giờ.

Tần Hoan một tay nắm lấy vai của Tiêu Mặc, tay kia thì dán lên mặt của y, mặt đối mặt với y, hai người cách nhau rất gần, “Quầng thâm hơi đậm đấy, ngủ đủ năm tiếng không?”

Chống lại ánh mắt như có thể nhìn thấu tất cả của Tần Hoan, Tiêu Mặc định bật ra câu “Giả đấy.” nhưng không nói ra, mà thành thật nói: “Hơn bốn tiếng.”

Y cũng không dám khẳng định, vì nằm trên giường lâu lắm mới ngủ, vì thế thêm hai chữ, “Có lẽ vậy.”

“Mặc Mặc.” Nét mặt của Tần Hoan nghiêm túc, “Tớ phải trịnh trọng nói cho cậu biết, nếu sau này cậu còn muốn rời giường vào lúc năm giờ rưỡi, thì mười một giờ đêm mỗi ngày cậu nhất định phải lên giường ngủ, ít nhất cậu phải ngủ đủ 5-6 tiếng mới được.”

Hắn nhìn sâu vào Tiêu Mặc, “Với tớ mà nói, sức khỏe của cậu là quan trọng hơn hết, ngủ không đủ giấc sẽ gây ra nhiều hậu hoạn sau này.”

Hôm qua bác sĩ bảo Tiêu Mặc ngủ không đủ giấc, trên thực tế quả thật Tiêu Mặc thật sự không ngủ đủ giấc được.

Sau khi mẹ Tiêu tự sát, y xuất hiện vấn đề tâm lý, đồng thời mất ngủ nghiêm trọng, chỉ là sau khi tạm nghỉ học đi khám bác sĩ tâm lí, việc mất ngủ này cũng không thể nào chữa khỏi, ngủ một giờ, hai giờ, ba giờ đều rất bình thường, hơn nữa y dậy vào lúc năm giờ rưỡi sáng, tính ra thời gian ngủ chỉ có ba tiếng.

Sau đó Tần Hoan dọn tới kí túc xá, ép y 12 giờ phải tắt đèn đi ngủ, chỉ là vậy, cộng lại cũng nhiều lắm là năm tiếng, có đôi khi cũng không đủ —— trước khi ngủ Tiêu Mặc sẽ nghe Tần Hoan kể chuyện xưa, không phải lên giường dính gối thì có thể ngủ.

Hơn nữa, giờ nghỉ trưa gần như là Tiêu Mặc không ngủ.

Ngủ đủ giấc mới là lạ ấy.

Không có vụ bệnh này, Tần Hoan còn có thể thỏa hiệp, tôn trọng Tiêu Mặc, nhưng sau ngày hôm qua, Tần Hoan thật sự hạ quyết tâm phải chăm sóc thật tốt cho thân thể của Tiêu Mặc, giấc ngủ, đồ ăn, trạng thái….Cái nào cũng không thể thiếu.

Hôm qua hắn về nhà đã thương lượng với mẹ hắn, mỗi tuần hầm cho hắn một chén canh, sau đó hắn mang tới trường.

—— mục tiêu của hắn là: Trước khi chấm dứt học kỳ này phải làm cho Tiêu Mặc béo lên năm cân.

Nghe xong lời của Tần Hoan, Tiêu Mặc cũng không đồng ý ngay.

Y nghĩ rất nhiều.

Tần Hoan cũng không thúc giục, hắn yên lặng nhìn Tiêu Mặc, chờ câu trả lời của y.

Tiếng radio của tàu điện ngầm vang lên, trước khi cửa mở ra, Tần Hoan nghe thấy Tiêu Mặc trả lời rất khẽ: “Được.”



Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đi tới đường Gia Hi, mới một giờ bốn mấy phút.

Ngoài Hà Húc và Giang Hoài từ trước đến nay có thói quen tới sớm, thì những người khác đều vẫn chưa tới.

Bốn người lên tiếng chào.

Giang Hoài nhìn chằm chằm Tần Hoan đang đeo khẩu trang, tò mò hỏi: “Anh Tần này, sao nay cậu lại đột nhiên đeo khẩu trang thế?”

Tần Hoan kéo khẩu trang xuống, “Vì mém xíu nữa là bị hủy dung rồi.”

“Mặt của cậu?” Giang Hoài kinh ngạc đến nổi mắt trợn to.

Tần Hoan không đeo khẩu trang nữa, cảm thấy đeo cũng không quá thoải mái, “Đánh nhau một trận với người ta, không có gì to tác cả.”

Tiêu Mặc đứng ở kế bên Tần Hoan, cảm thấy yết hầu có hơi ngứa, nhịn không được mà ho khan.

“Cho cậu giấy này.” Vội từ trong túi lấy ra một bịt khăn giấy cho Tiêu Mặc, Giang Hoài lại nhìn Tiêu Mặc vài lần, hỏi, “Cơ thể cậu không thoái mái sao? Mặt tái nhợt thế.”

Nghe nói xong, Hà Húc cũng nhìn về phía Tiêu Mặc, “không thoải mái thì về trước đi, không sao đâu.”

“Tớ không sao.” Giọng của Tiêu Mặc vẫn còn hơi khàn, đó là do chứng viêm và bị cảm vẫn chưa khỏi, “Hôm qua sốt, nay đã đỡ hơn rồi.”

Hà Húc nghĩ nghĩ, nói: “Vậy nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nói với anh Tần, bảo cậu ấy đưa cậu về.”

Giang Hoài cũng gật đầu theo, “Nếu thấy không thoải mái, thì nhất định phải nói đấy.”

“Ừ.” Tiêu Mặc nở nụ cười, khóe miệng hơi hơi cong lên, mặt mày cong cong, dưới ánh mặt trời, nốt ruồi lệ dưới mắt trái giống như lóe lên ánh sáng.

Giang Hoài nhìn mà ngẩn ngơ.

Thật sự rất đẹp mắt.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của cậu ta.

Giang Hoài vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp Tiêu Mặc.

Đầu tiên là bị hù, nhưng sau đó dần chuyển thành kinh diễm.

Vẻ đẹp của Tiêu Mặc khác với Khương Hàng và Tần Hoan. Khương Hàng là rất đẹp, Tần Hoan là vô cùng đẹp trai, còn Tiêu Mặc, là càng ở chung thì càng bị hấp dẫn, gương mặt đó khiến người ta cảm thấy rằng càng nhìn càng thích, hơn nữa khí chất của bản thân, thật ra cũng rất xuất chúng.

Cho nên sau khi hiểu rõ về Tiêu Mặc, trong lòng thiếu niên Giang Hoài này lại thêm mấy phần ngưỡng mộ, hoặc có lẽ là sùng bái.

Cho dù thành tích của Tần Hoan tốt đến thần kì, nhưng hắn trời sinh đã có thiên phú, dù cho không bao giờ học hành, lâm thời đột kích một lần cũng có thể thoải mái lọt vào top 10, đây đối với người bình thường mà nói, chỉ có thể ngưỡng vọng, không đạt tới độ sùng bái. Nhưng Tiêu Mặc lại khác, y bằng vào sự cố gắng của mình, hao tốn toàn bộ tinh lực để thi được học bá, cố gắng của y, kiên trì, khắc khổ, tất cả mọi người đều thấy được hết, còn hơn cả Tần Hoan, y dễ gần hơn.

Tiêu Mặc là đối tượng mà ban ba có không ít người sùng bái, chỉ là tất cả mọi người không ai nói ra mà thôi.

Giang Hoài cũng là một trong số đó.

Giang Hoài vẫn còn nhìn Tiêu Mặc, quên dời mắt, đột nhiên trước mắt cậu ta bỗng biến thành người khác.

Mặt của Tần Hoan xuất hiện ở trong tầm mắt của Giang Hoài.

Hắn vỗ vỗ vai Giang Hoài, “Lớp phó, nãy giờ cậu nhìn chằm chằm bạn cùng bàn của tớ rồi đờ người ra làm gì thế?”

Giang Hoài chớp mắt, “Anh Tần?”

Sau đó mấy giây cậu ta mới nói: “Hả, tớ vừa mới nhìn anh Mặc sao? Hiểu lầm hiểu lầm, vừa nãy tớ suy nghĩ một chút chuyện, thất thần.”

Nói xong, cậu ta im lặng thở ra.

Dù không biết có chuyện gì, nhưng cậu ta cảm thấy khí áp quanh thân mình như tuột xuống vậy, hơn nữa mặc dù  Tần Hoan vừa cười vừa nói chuyện, nhưng không hiểu sao cảm giác bị áp bách thật mạnh, như là phát hiện ra tình địch vậy, lấy khí thế đi chèn ép người ta trước.

Chờ đã, tình địch?

Mình á hả?

“…..”

Có lẽ là tật xấu của mình lòi ra rồi, sao tưởng tượng càng ngày càng gei gei!

Tần Hoan nhìn chằm chằm Giang Hoài, tay đặt trên đầu vai của cậu ta tăng thêm chút sức, “Đừng có mà nhìn chằm chằm bạn cùng bàn của tớ nữa, bạn cùng bàn của tớ sẽ không chơi gei với cậu đâu.”

Dứt lời, hắn lại dừng tay kia ôm lấy vai của Tiêu Mặc, kéo người sát lại mình, ra vẻ khoe khoang, “Bạn cùng bàn của tớ ưu tú như vậy, người có thể xứng đôi với bạn cùng bàn của tớ vẫn chưa được sinh ra đâu, chờ người ấy xuất hiện, tớ nhất định phải giữ cho thật tốt, về phần cậu, không có cơ hội.” 

Giang Hoài: “….”

Hà Húc: “…..”

Hai người đồng thời nhịn không được mà thầm phỉ nhổ: Anh Tần à, thật ra cậu tăng động như vậy chả khác gì như muốn chơi gei với Tiêu Mặc cả.

Hai giờ đúng, những người khác cũng lục tục đến đông đủ.

Chỉ còn thiếu mỗi Khương Hàng.

Đợi không quá mười phút, Tần Hoan lấy điện thoại di động ra nói: “Tớ gọi cho cậu ấy.”

Mọi người gật đầu.

Tần Hoan đi qua bên cạnh, ấn vào số của Khương Hàng, điện thoại vang lên “Tút tút”, bên kia liền bắt máy.

“Anh Tần?”

“Cậu đi tới đâu rồi?”

Khương Hàng ngừng lại một chút rồi nói: “Anh Tần, tớ vẫn chưa….”

Lời của cậu còn chưa dứt, giọng liền biến thành người khác, là Dư Hải Dược, “Bọn tôi sắp tới rồi, đợi thêm năm phút nữa.”

Sau đó không đợi Tần Hoan trả lời, Dư Hải Dược cúp thẳng tay.

Tần Hoan: “……”

Cầm điện thoại di động trở lại chỗ tập hợp, Tiêu Mặc chú ý tới vẻ mặt của Tần Hoan, không tiếng động hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Hoan lắc đầu, “Không có gì.”

Trương Tuân hỏi: “Khương Hàng đâu? Cậu ấy tới đâu rồi?”

Tần Hoan chần chờ một chút, nói: “Cậu ấy sắp tới rồi, nhưng có người đi chung với cậu ấy, các cậu chớ có mà kinh ngạc.”

Diệp Hiểu Hiểu lắm mồm nhất, nghe vậy ánh mắt sáng lên, “Ai? Là bạn gái của Khương Hàng sao?”

La Âm quăng cho cậu ta một cái liếc mắt, “Cậu cảm thấy có thể sao?”

“Không phải bạn gái.” Tần Hoan nói xong, vươn tay xoa huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu, Dư Hải Dược vừa xuất hiện, vết thương trên mặt kia, cũng y chan với hắn…Tốt lắm, hắn đánh nhau với ai cũng không cần phải giấu nữa.

Khương Hàng phụng phịu đi ở phía trước, mà Dư Hải Dược thì lại đút hai tay vào túi đi sau cậu, trông như bảo tiêu.

Bên cạnh hai người kèm theo khí lạnh, cóng đến mức mọi người tự động kính nhi viễn chi với họ.

Diệp Hiểu Hiểu nhìn thấy Khương Hàng đối diện đường cái, cùng với Dư Hải Dược sau lưng Khương Hàng, vẻ mặt cứng đờ, run lập cập nói: “Anh Tần, cậu nói người đi chung với Khương Hàng, là Dư Hải Dược sao?”

Tần Hoan đứng chung với Tiêu Mặc, “Ừ, là cậu ta.”

Diệp Hiểu Hiểu: “….Có hơi đáng sợ.”

Những người khác: “….Không khí hơi sượng thì phải.”

Một phút đồng hồ sau, đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Khương Hàng cùng Dư Hải Dược băng qua đường, đi tới trước mặt mọi người.

Khương Hàng nói: “Thật xin lỗi, tớ đến muộn.”

Mọi người vẫn chưa lên tiếng, liền nghe thấy Dư Hải Dược tự động kéo trách nhiệm lên người anh, “Không liên quan tới Khương Hàng, là tôi đột xuất tới tìm em ấy, làm trễ thời gian của em ấy, cái nồi bị trễ này tôi vác, các cậu có giận thì giận tôi là được.”

“…. Không có sao không có sao.” Tào Di Cảnh cứng ngắc khoát tay.

“Không sao ư? Vậy được rồi.” Dư Hải Dược đứng thả lỏng, hình như là nghiện thuốc lá, lấy điếu thuốc từ trong túi ra, đang định đốt thì liền bị Khương Hàng bên cạnh đoạt đi.

Khương Hàng ra hiệu là Tiêu Mặc đang bị bệnh, cùng với Dư Ny, Đồ Tuyết, La Âm, 3 nữ sinh, sau đó nói: “Muốn hút thì cút xa ra một chút.”

“Thiếu chút nữa thì quên.” Dư Hải Dược cất thuốc đi, chuyển tầm mắt, rơi vào người Tiêu Mặc, “Hết bệnh chưa?”

“Đỡ hơn nhiều.” Tiêu Mặc nhìn anh một cái, rồi nói cảm ơn lần nữa, “Hôm qua cảm ơn cậu.”

Dư Hải Dược cong môi cười, “Đâu có gì.”

Đám người Diệp Hiểu Hiểu rúc vào một chỗ, ánh mắt dạo một vòng quanh người Tiêu Mặc, rồi lại dạo một vòng sang người Dư Hải Dược, cuối cùng ngừng trên người Tần Hoan.

Song, họ lại chú ý tới và so sánh vết thương trên mặt của Dư Hải Dược cùng vết thương trên mặt Tần Hoan.

Ôi đệt, hôm qua anh Tần đánh nhau với Dư Hải Dược? Rồi liên hệ lại lời Tiêu Mặc nói….

Bọn họ gần như là đồng thời não bổ ra một tuồng kịch tam giác máu tró.

Tu, tu la tràng!

Đáng sợ quá!

Chỉ có Trương Tuân thì bị lọt ra ngoài tầm với, hắn sờ sờ mái tóc vừa cắt của mình, thành thật hỏi: “Anh Tần, cậu đánh nhau với Dư Hải Dược sao? Vì sao vậy? Còn Tiêu Mặc nữa, hôm qua các cậu ở chung với nhau à?”

“Ha ha ha ha ——” Diệp Hiểu Hiểu bỗng cười phá lên, sau đó lôi Trương Tuân đi, “Đi siêu thị thôi, đi thôi đi thôi.”

Ba cái chuyện này, đương nhiên không thể nhắc lại, phải làm như không biết gì hết.

Ừ, không biết gì cả!

Nếu không nhớ lại cái cảm xúc phẫn nộ này, nói không hợp lời thì lại quất nhau nữa thì sao?

Nhiều người như vậy, sẽ bị cảnh sát cho rằng kéo bè kéo lũ đánh nhau mang về viết bản tường trình mất!

Vẫn chưa nhận được câu trả lời đã bị lôi đi Trương Tuân: “???”

Bị tiếng cười kinh thiên của Diệp Hiểu Hiểu làm hoảng hồn, Hà Húc ho khan một tiếng, đẩy mắt kính một cái rồi nói: “Chúng ta đi theo đi.”

Xoay người, cậu không khỏi bắt đầu ngẫm lại mình —— chắc chắn là do ở chung một chỗ với mọi người lâu rồi, nên tư tưởng đều méo mó theo.

Mọi người tỉnh ngộ, “Đúng đúng đúng, đi thôi đi thôi.”

Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người, Tần Hoan không cần đoán thì ucnxg biết là đã não bổ ra thứ gì, hắn lại càng nhức đầu.

“Ngồi cùng bàn, chúng ta đi mau thôi, cách Dư Hải Dược xa một chút.” Hắn nói với Tiêu Mặc, rồi lại nghiêng đầu nói với Khương Hàng, “Cậu cũng đi theo đi.”

Lúc này, Dư Hải Dược bỗng bật cười, anh khẽ nói với Khương Hàng: “Đám bạn này của em thú vị thật đấy.”

Mặt Khương Hàng không chút thay đổi, cậu đẩy Dư Hải Dược ra, nhấc chân đi theo Tiêu Mặc cùng Tần Hoan phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK