• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về xem trận đấu lần nữa, Giang Hoài vì tị hiềm, lần này chọn một vị trí cách xa Tiêu Mặc một tí.

Đồ Tuyết cùng La Âm thấy vậy, cho hắn một  ánh mắt “Con nít dễ dạy”.

“…” Giang Hoài dở khóc dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiêu Mặc cũng không chú ý tới sóng ngầm giữa ba người, thấy bọn họ trở về, liền gật gật đầu với bọn họ, sau đó nói: “Trận đấu bắt đầu rồi.”

Nói xong, y liền không mở miệng nữa, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Tần Hoan trên sân.

So với lần trước trong lớp giáo dục thể chất, không phát huy được sức mạnh của nhau, lần này thi với ban 7, thực sự là tuyệt vời, lại còn gay cấn. Hai bên đều có lực lượng tương đương, lớp nào cũng không dám xem thường đối thủ, hay phớt lờ.

Toàn lực ứng phó, thì sẽ vô vùng tuyệt.

Cũng giống như Tần Hoan dự đoán, ngay từ đầu hắn đã bị để ý chặt chẽ, đội trưởng ban bảy tự mình chặn hắn, hắn muốn phá vòng vây, thật sự rất gian nan.

Những người khác cũng không phải dễ dàng, đặc biệt là Trương Tuân, ban bảy có một vị chơi bóng rổ nổi tiếng cả trường học, mà Trương Tuân cũng tham gia đội bóng rổ trong trường, làm đồng đội, họ quá quen thuộc với nhau. Mỗi một ánh mắt, một bước chân, của Trương Tuân đối phương liền biết Trương Tuân muốn làm cái gì, cho nên Trương Tuân cũng bị vây khốn.

Có thể xuất lực, trở thành chỉ có Tào Di Cảnh, Khương Hàng và Chu Thụ Vĩ.

Điểm số của ban ba và ban bảy luôn đều đều nhau không trên không dưới.

Hiệp 1 sắp kết thúc, sau khi trọng tài ném bóng một lần nữa, Khương Hàng đã thành công trong việc giành bóng.

Khương Hàng chạy nước rút, tốc độ của cậu rất nhanh, liên tiếp dẫn bóng qua hai người ban bảy, mắt thấy sắp thành công cướp được rổ, nhưng rất nhanh đã bị người cuối cùng của ban bảy ngăn lại.

Cậu do dự một giây, quyết định chuyền bóng cho Chu Thụ Vĩ vừa đuổi kịp tới.

Quả bóng này truyền tới có hơi thấp, Chu Thụ Vĩ hiểm nguy mới chộp được bóng, hắn nhìn lướt qua đối thủ sáp tới, không do dự, trực tiếp ném bóng vào rổ.

Bóng ở trên không trung tạo thành đường parabol, rơi vào rổ cũng không trực tiếp lọt vào, mà là vòng quanh rổ vài vòng, nhìn thấy màn này tim của tất cả mọi người đều muốn vọt ra khỏi lồng.

Độp.

Bóng vào.

Những tràng pháo tay nồng nhiệt và cổ vũ vang lên toàn trường.

Điểm số trên sân là 30:30, trước đó đã kịp theo đuổi thành công điểm số vọt lên trước của ban bảy.

Ngay lúc đó, trọng tài thổi còi kết thúc hiệp 1.

La Âm Đồ Tuyết với Tiêu Mặc vội vàng đưa nước cho mọi người. Tiêu Mặc đưa nước cho Tần Hoan, nhìn đầu hắn đầy mồ hôi, lại dùng khăn lau cho hắn.

Mệt muốn ngoẻo, kết quả lại bị hai người tú ân ái: “…”

Đám đông vây xem, “A a a a a a——”

Cái đề xi ben này, sắp bay lên trời.

Tiêu Mặc buông tay ra, y đối mặt với Tần Hoan, rồi cả hai nở nụ cười.

Diệp Hiểu Hiểu ho một tiếng, sau đó nói: “Hiệp 2 đổi tớ và lớp trưởng lên, thay bạn cùng bàn của tớ và lớp phó lao động, để hai người bọn họ nghỉ ngơi một chút.”

Tần Hoan hồi thần, nói: “Được.”

Hắn nghiêng đầu, nhìn Khương Hàng, “Còn cậu thì sao, muốn đổi người lên sân không?”

“Không cần.” Đã lâu rồi Khương Hàng không thoải mái chơi bóng như vậy, cậu bị trận đấu thực lực tương đương này khơi dậy lòng hiếu  thắng trong lòng, “Tớ còn có thể chơi tiếp được. ”

“Được, vậy cậu tiếp tục lên sân.” Tần Hoan buông nước xuống, vẫy vẫy tay với những người khác, ý bảo mọi người họp.

“Xem trận đấu vừa rồi, chúng ta không cần cân nhắc chiến thuật gì nữa, đều không cần, chỉ có thể dựa vào sự ăn ý mà chúng ta đã bồi dưỡng, lát nữa bắt đầu, đánh trước rồi nói sau, bọn họ chủ yếu đề phòng tớ và Trương Tuân, cho nên ba người các cậu phải phối hợp tốt hơn. Lớp trưởng, chuẩn độ ba điểm của cậu cao, nếu cậu cầm bóng tiếp cận đường ba điểm, đừng do dự, trực tiếp ném, còn có Diệp Hiểu, cậu cũng không cần băn khoăn, tật xấu của cậu chính là suy nghĩ quá nhiều, cái gì cũng không muốn, tin mình có thể tiến là được, đừng để lại cơ hội cho đối thủ…”

Diệp Hiểu Hiểu không còn vẻ mặt tươi cười vui tươi bình thường, rất nghiêm túc gật đầu, “Anh Tần, cậu yên tâm đi, tớ nhớ kỹ rồi. ”

Tần Hoan tiếp tục nói: “Thật ra trận đấu này thắng hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là chơi vui vẻ, xuất ra toàn bộ thực lực của mình, toàn lực ứng phó, có thể thắng đương nhiên là tốt, không thể thắng cũng không sao, muốn hưởng thụ cảm giác trên đấu trường, cho nên mọi người đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình.”

Kèm theo tiếng còi thổi, hiệp 2 bắt đầu.

Giống như ban 3, ban bảy cũng thay đổi hai đội viên ra sân, thể lực của mọi người đều hao tổn quá nhiều rồi.

Giống như hiệp 1, Tần Hoan và Trương Tuân đều bị theo dõi chặt chẽ, ngay cả rổ cũng khó mà tới gần.

Tần Hoan thật vất vả mới giành được bóng, nhưng đối phương bám sát quá, phòng bị lại nhanh, hắn đành phải miễn cưỡng ném một quả ba điểm ở góc ba điểm dưới cùng.

Ngay khoảnh khắc bóng vào rổ, toàn trường bùng nổ với những tràng pháo tay nồng nhiệt.

“Anh Tần, đẹp trai quá –“

Giọng của La Âm Đồ Tuyết  hét tới khàn khàn, nhưng vẫn cứ rống lên.

Mọi người đều sôi máu.

Do là ném ở góc ba điểm dưới cùng, góc độ rất điêu xảo, có thể vào cũng vô cùng không dễ.

Tiêu Mặc tuy rằng không lên tiếng, nhưng ánh mắt rất sáng, một khắc cũng không dời khỏi Tần Hoan.

Gần như là vẫn luôn chuyển động theo Tần Hoan.

Mỗi lần Tần Hoan giành được bóng, y liền lau mồ hôi, cho đến khi ghi bàn thành công, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem đánh bóng cũng mệt như chơi bóng.

Mặc dù hiệp 2 cũng chơi rất khó khăn, nhưng vì có kinh nghiệm trong hiệp 1, đối phó với ban bảy, mọi người cũng trở nên thành thạo hơn.

Ra đòn bóng giả để lừa đối phương, rồi nhanh chóng trở lại phòng thủ, phối hợp khéo léo, sau vài vòng, điểm số cuối cùng đã vượt qua bảy lớp hai điểm.

Khi thời gian trôi qua, trò chơi trở nên nóng hơn.

Ban bảy không còn áp dụng chính sách theo dõi người khác nữa, bởi vì họ phát hiện chỉ cần nhìn chằm chằm Tần Hoan và Trương Trương Tuân, ba người còn lại sẽ không kìm được mà lộ bài, cũng không phải đèn cạn dầu.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, còn không bằng đánh chính diện.

Cuối cùng cũng không còn bị theo sát từng bước nữa, Tần Hoan và Trương Tuân nhìn nhau một cái, hai anh em phối hợp ăn ý, liên tiếp hai ba điểm.

Ban bảy cũng không thể khinh thường, sau khi họ buông ra, hai đội viên có tiếng trong trường liên thủ, một hơi liền giành được bảy điểm.

Điểm số một lần nữa được cân bằng.

Lúc này, trận đấu chỉ còn 5 phút cuối cùng.

Điểm số của hai lớp được cân bằng, trong vòng năm phút này, lớp nào có thể ghi thêm một quả bóng trước, thắng hay thua cơ bản đã định.

Ban bảy kêu dừng lại, lại lên sân, họ thay vào hai người ban đầu được nghỉ ngơi.

Vương Diệu vào sân.

Tần Hoan chỉ kịp dặn dò Khương Hàng, “Cẩn thận Vương Diệu. ”

Ban bảy đổi người, thể lực đi lên, hơn nữa vì chỉ còn lại năm phút, có chút sốt ruột, cho nên đánh vừa hung vừa mãnh liệt.

Khương Hàng bị Vương Diệu hạn chế.

Ba phút đầu tiên, cả hai lớp đều không ghi bàn, nhưng ở phút thứ tư, Vương Diệu thành công cướp bóng của Diệp Hiểu Hiểu chuyền cho Khương Hàng, lập tức xoay người chuyền cho đội trưởng ban bảy, cậu ta đứng ở vạch ba điểm, ném ra một quả bóng ba điểm.

Kém ba điểm.

Chỉ còn lại không tới hai phút.

Thể lực của Tần Hoan, Khương Hàng, Trương Tuân đã sắp tới cực hạn, nhưng lúc này cũng không thể đổi người được nữa.

Tần Hoan nháy mắt với  Khương Hàng, lại cho Trương Tuân một cử chỉ, hai người gật đầu, xông lên bắt đầu cướp rổ.

Khương Hàng đoạt được bóng, truyền cho Diệp Hiểu Hiểu, Diệp Hiểu Hiểu còn chưa đứng vững, nhớ tới lời Tần Hoan nói, đập nồi dìm thuyền ném vào rổ ——

Vào!

Chỉ còn kém hai điểm thôi!

Các hoạt náo viên im lặng, tất cả mọi người xem bóng bên ngoài cũng nín thở, ban ba lại càng khẩn trương không thôi.

Còn cơ hội nào nữa không?

Vẫn có thể giành chiến thắng!

Tay La Âm khẩn trương run rẩy, cô nghiêng đầu hỏi Tiêu Mặc, “Anh Mặc, chỉ còn một phút nữa, chúng ta còn có cơ hội thắng không?”

Tầm mắt Tiêu Mặc vẫn đặt vào trên người Tần Hoan, giọng điệu vô cùng chắc chắn, “Còn. ”

Đồ Tuyết vẻ mặt lo lắng, “Nhưng…”

Tiêu Mặc ngắt lời cô, nói: “Tớ tin tưởng cậu ấy.”

Y, La Âm và Đồ Tuyết đều biết là ai, các cô nhìn nhau một cái, không biết vì sao, đột nhiên cũng cảm thấy tin tưởng mười phần.

Có lẽ thức ăn cho chó quá ngon, làm cho các cô cảm thấy Tần Hoan nhất định sẽ dùng hết toàn lực, sẽ không thua trước mắt Tiêu Mặc.

Mà lúc này, trên sân bóng rổ.

Trương Tuân thành công cướp bóng đang truyền cho một thành viên trong đội ban bảy, lúc định ném vào rổ, đối phương đã nhanh chóng phản ứng lại, đề phòng hắn chặt chẽ.

Trương Tuân mím môi, quyết đoán đưa ra quyết định, sau khi hắn làm một động tác giả, liền ném bóng sang bên cạnh.

“Anh Tần, cho cậu ——” Lời của hắn vừa dứt, bóng liền trực tiếp rơi vào tay Tần Hoan.

Lúc đó, Tần Hoan đang đứng trên vạch ba điểm.

10 giây còn lại.

Không có thời gian do dự, Tần Hoan cầm bóng, sau khi dẫn bóng, liền trực tiếp ném vào rổ ——

Khán giả hét lên với những nốt cao chót vót, quả bóng tạo ra một parabol đẹp đẽ trong không khí và cuối cùng rơi thẳng vào rổ.

Một giây sau, tiếng còi vang lên.

Không biết là ai hô một tiếng “Thắng rồi”, ngay sau đó học sinh ban ba giống như phát điên, xông lên sân khiêng Tần Hoan lên ném lên.

Tần Hoan bất ngờ không kịp đề phòng bị nâng lên, lại không muốn làm lộ vụ mình sợ độ cao, đành phải nhịn sợ độ cao rồi bị ném ba cái. (TH:Sợ muốn pe^? po’nk luôn dị ó:<)

Hắn vừa mới được thả xuống, đám người này lại điên cuồng, xông về phía Trương Tuân.

Tiêu Mặc nhanh chóng tiến lên.

“Không sao chứ?”

“…… Cho anh mượn.” Tần Hoan đặt tay lên vai Tiêu Mặc, cúi đầu, chờ màu xanh lét trên mặt biến mất.

Một lúc lâu sau, mặt Tần Hoan mới khôi phục huyết sắc.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, khóe miệng nhếch lên, tự nhiên lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Anh thắng rồi. ”

“Ừm.” Tiêu Mặc nói, “Em thấy hết rồi, rất giỏi. ”

Hai người ăn ý đồng thời đưa tay, vỗ tay trên không trung.

Lúc này, tất cả mọi người đều rồ thành một đoàn, không có mấy ai chú ý đến bọn họ, vì thế hai người đứng cạnh nhau, mượn tư thế vỗ tay, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, lại theo ngón tay chèn vào, biến thành tư thế mười ngón tay, nắm chặt.

Mang theo niềm vui tràn đầy lòng mình, họ lặng lẽ chia sẻ chiến thắng khó giành này bằng hình thức riêng của họ.

Hành vi điên cuồng của ban 3 còn chưa dừng lại, trừ Tần Hoan và Trương Tuân, Chu Thụ Vĩ cũng được đối đãi như vậy —— ném cao cao.

Lúc bị đặt xuống, Chu Thụ Vĩ hoàn toàn là vẻ mặt hoang mang Hồ Quỳnh Hương.

Chính là đến lúc tới Khương Hàng thì bị kẹt lại.

Dư Hải Dược không biết xuất hiện tự bao giờ, yên lặng đứng ở phía sau Khương Hàng, tuy rằng mặt anh tươi cười, tâm tình còn rất tốt, nhưng làm trùm trường thực sự, chuyện của hắn cũng không phải là lời đồn, nét mặt của mọi người cứng lại, sợ đến nỗi lui về phía sau vài bước.

Dư Hải Dược nhếch môi, hỏi Khương Hàng, “Có phải tôi xuất hiện không đúng lúc không?”

“Anh có lúc nào là xuất hiện đâu?” Khương Hàng đang lau mồ hôi, cậu cúi đầu, lộ ra một cái cổ nhỏ phía sau, mảnh khảnh, trắng nõn.

Ánh mắt Dư Hải Dược tối đi một chút, anh vươn tay ra, muốn vuốt ve làn da kia.

Đột nhiên, “Khương Hàng.”

Tiếng của Tần Hoan xuất hiện, cắt đứt động tác của Dư Hải Dược, anh lại nhìn Khương Hàng, thu tay về, tiếp tục đút vào trong túi.

Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đi tới, nhìn thấy Dư Hải Dược, chào hỏi đơn giản một cái.

Tần Hoan nói với Khương Hàng: “Mọi người thương lượng cùng đi ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?”

“Ừm, đi chung.” Khương Hàng nói, “Nhưng trước tiên tớ phải về nhà thay quần áo, một thân mồ hôi, dính dính, các cậu cho tớ địa chỉ đi, tớ tự mình tới đó. ”

“Cũng được.” Tần Hoan nói, “Cậu tới đây thảo luận chung đi, đang thương lượng định đi đâu ăn đây này. ”

Hắn dừng một chút, lại nhìn lướt qua Dư Hải Dược, “Cậu cũng chuẩn bị đi chung sao?”

Dư Hải Dược cười cười, “Không hoan nghênh?”

Tần Hoan nói thật: “Tất nhiên không hoan nghênh rồi.”

Tiêu Mặc kéo Tần Hoan lại, “Chúng ta còn phải đi nói với Trương Tuân một tiếng. ”

Tần Hoan gật gật đầu, không đối đầu với Dư Hải Dược nữa, hắn phất phất tay với Khương Hàng, nói: “Nhớ tới thảo luận.”

Trương Tuân bị giáo viên giáo dục gọi qua, rút thăm của cuộc thi buổi chiều.

Thắng vòng hai lần lượt là ban 3, 4, 6 và 10, bốn lớp còn phải hai hai đánh một lần nữa.

Tay Trương Tuân rất tốt, rút ra lớp xã hội duy nhất.

Ban 10 trong lớp xã hội được coi là mạnh, nhưng đặt ở trước của ban ba, không đủ để xem, màn chơi này không có gì hồi hộp.

Chờ Tiêu Mặc và Tần Hoan lần thứ hai trở lại lớp, mọi người đã thương lượng xong đi đâu ăn.

La Âm di chuyển đến cạnh Tần Hoan, nhỏ giọng nói: “Anh Tần, vừa rồi anh Mặc nói, cậu nhất định sẽ thắng, không ngờ cậu thắng thật, chồng chồng các cậu có thần giao cách cảm thật sao?”

Từ “chồng chồng” làm Tần Hoan hài lòng, hắn nở nụ cười, lại hỏi La Âm, “Mặc Mặc cậu ấy còn nói cái gì?”

“Tớ diễn lại cho.” La Âm nói, tay che trên mặt, rồi buông xuống, liền thay đổi biểu tình. Cô học giọng điệu của Tiêu Mặc, thì thầm, “Tớ tin tưởng cậu ấy.” ”

La Âm diễn rất tuyệt vời.

Tần Hoan tựa hồ có thể xuyên thấu qua sự bắt chước của La Âm, nhìn thấy bộ dáng lúc đó của Tiêu Mặc.

Hắn không thể nhịn được cười.

Tiêu Mặc vừa lúc quay đầu, đối với ánh mắt mang theo nụ cười của Tần Hoan, mình cũng nở nụ cười theo, mặt mày cong cong, tựa như trăng non.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK