• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi hòa nhạc vẫn đang diễn ra.

Dưới ánh đèn sân khấu, các minh tinh trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, tràn đầy năng lượng, mà dưới sân khấu lại chìm trong đại dương màu hồng, hiện trường giống như vạn người KTV, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng hoà âm, mọi người cho dù kêu đến khàn cả họng, cũng không dừng lại.

Hiện trường rất sôi động.

Một bài hát đã kết thúc, cuối cùng đã đến thời gian của bài hát.

Ống kính màn ảnh quét qua khán giả dưới sân khấu, nhìn thấy Khương Hàng và Dư Hải Dược xuất hiện trong khán đài, Tần Hoan nhất thời: “…”

Ở đây mà cũng có thể gặp được!

Tiêu Mặc có chút nghi hoặc, “Vừa rồi đó là… Khương Hàng và Dư Hải Dược?”

“Là bọn họ.” Tần Hoan gật đầu.

Lúc này, một người hâm mộ đã chọn một bài hát “Nhân danh cha”.

Khi giai điệu vang lên, Tiêu Mặc không nói gì nữa.

Y nhìn chằm chằm vào màn hình lớn phía trước – Minh tinh y thích khi còn nhỏ đứng trên đó, đối phương đang hát một bài viết cho cha mình. Tiêu Mặc rất im lặng và rất tập trung để nghe bài hát này, như thể thông qua bài hát này, cũng nhìn thấy hình dáng của cha mình.

– Nói rất ít, lưng không rộng, nhưng đỉnh trời lập đất, nguy nga như núi.

Thời gian trôi qua từ từ, và buổi hòa nhạc đang đến gần kết thúc.

Bài hát cuối cùng đã kết thúc, “khúc chung nhân tán” (nhạc hết, người đi).

Tần Hoan và Tiêu Mặc theo dòng người đi về phía lối ra, sau đó ở vị trí lối ra, lại gặp Khương Hàng và Dư Hải Dược.

“…..”

Khương Hàng không muốn để ý tới Dư Hải Dược, nghiêm mặt, một mình đi trước, có lẽ cậu cũng không nghĩ là sẽ gặp Tần Hoan cùng Tiêu Mặc, trực tiếp ngẩn ra tại chỗ.

“Tiêu Mặc, anh Tần…”

Dư Hải Dược nhíu mày, sau khi đứng lại bên cạnh Khương Hàng, lấy tay đút vào túi ra quơ quơ, thái độ cà lơ phất phơ, “Trùng hợp ghê. ”

Tiêu Mặc gật đầu với họ, coi như là chào hỏi.

“Rất trùng hợp.” Ánh mắt Tần Hoan đảo qua Dư Hải Dược, cuối cùng lại rơi xuống trên người Khương Hàng, “Đi ra ngoài trước rồi nói sau. ”

Buổi hòa nhạc hết hai giờ, rồi xếp hàng rời đi, chờ ra khỏi hội tường, đã sắp mười giờ rồi. Tần Hoan lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sau đó nói với Tiêu Mặc: “Em ở đây chờ anh một chút, cửa hàng còn chưa đóng cửa, anh đi mua bóng, về nhanh thôi.”

Hắn vừa nói xong, không đợi Tiêu Mặc phản ứng liền xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh. Tiêu Mặc thu hồi bàn tay vươn ra, vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng dư quang quét tới Khương Hàng cùng Dư Hải Dược, liền không nhúc nhích.

Khương Hàng hỏi: “Anh Tần vội đi đâu thế?”

“Mua bóng rổ.” Tiêu Mặc nói, “Anh ấy nói anh ấy sẽ dạy tớ chơi bóng rổ, tối nay bọn tớ là đến để mua bóng rổ.”

Khương Hàng “Ồ” một tiếng.

Gió rất lớn, thổi “vù vù”, Tiêu Mặc tuy rằng mặc áo khoác, cũng quàng khăn quàng cổ, nhưng thể chất của y lạnh, thổi lâu vẫn rất lạnh.

Khương Hàng chỉ chỉ cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, nói: “Chúng ta vào bên trong chờ đi.”

Lời nói của cậu vừa dứt, liền không chút do dự kéo Tiêu Mặc đi. Dư Hải Dược đi theo, sau đó lại đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi, mua cho hai người một lon cà phê nóng, “Cho, cầm che tay đi.

Tiêu Mặc nhìn anh một cái, “Cám ơn. ”

Dư Hải Dược khoát khoát tay, vẫn là thái độ lười biếng này, anh đút một tay vào túi áo, tay kia cầm một điếu thuốc ra, chính lúc đang định châm thuốc, tay dừng lại, hỏi một câu, “Có sao không?”

Tiêu Mặc lắc đầu.

Dư Hải Dược lại nhìn Khương Hàng, đáng tiếc Khương Hàng ngay cả ánh mắt cũng không chia cho anh.

Dư Hải Dược nhếch môi, cũng không giận chút nào, “Em không nói lời nào cũng coi như là đồng ý nhé. ”

Anh châm thuốc, khói thuốc lượn lờ, làm mờ mất mặt anh, không thấy rõ biểu tình.

Ba người không ai mở miệng nữa.

Rất yên tĩnh.

Cho đến khi Dư Hải Dược hút xong một điếu thuốc, anh mới hỏi Tiêu Mặc, “Tôi và Khương Hàng còn đợi màn tiếp theo, cậu và Tần Hoan có muốn đi cùng không?”

Tiêu Mặc nghe xong, quay đầu nhìn Khương Hàng, vẻ mặt mang theo một chút không chịu.

Khương Hàng chần chừ một chút, giải thích: “Tớ phải giám sát anh ta, nếu không anh ta say rượu liền lên cơn, gây ra cái gì… Tớ sẽ bị làm phiền đến chết. ”

Giọng nói của cậu tuy rằng ghét bỏ, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng Tiêu Mặc nhìn ra được, Khương Hàng cũng không miễn cưỡng như vậy. Nói cách khác, đấy là tự nguyện thì hơn. Nếu là anh tình tôi nguyện, thì Tiêu Mặc cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Dư Hải Dược duỗi tay ra, tay trái gác lên vai Khương Hàng, lại mượn động tác này ôm người vào trong ngực, ôm chặt đó luôn, không cho Khương Hàng tránh thoát, chỉ là những việc này đều lén lút dùng sức, vẻ mặt hai người đều vân đạm phong khinh, gì cũng không nhìn ra, “Đúng vậy, cho nên em nhất định nhìn tôi, như vậy tôi sẽ không lên cơn, sẽ rất bình thường. ”

Khương Hàng trừng mắt nhìn anh, mắng một câu, “Đồ khùng. ”

Dư Hải Dược nhún nhún vai, nhận hết, “Ai nói không phải đâu. ”

Tiêu Mặc đứng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối đều yên tĩnh —— Y không thể chen vào, cũng không có gì để nói.

Về phần vừa rồi Dư Hải Dược mời, y cũng không trả lời.

Không bao lâu sau, Tần Hoan ôm một quả bóng rổ trở về, hắn chạy đến trước mặt Tiêu Mặc, thở hổn hển rồi nói: “Cho em.”

Tiêu Mặc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, ôm chặt bóng rổ, rất quý trọng.

Thấy Tần Hoan trở về, Dư Hải Dược lại hỏi câu vừa rồi hỏi Tiêu Mặc, “Thế nào, các cậu đi chung không?”

Tần Hoan nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp từ chối, “Không đi. ”

Hắn lại nhìn Khương Hàng, “Cậu cũng về sớm một chút, nếu không dì sẽ lo lắng cho cậu. ”

Khương Hàng “Ừ” một tiếng, “Tớ biết rồi. ”

Dư Hải Dược đã buông Khương Hàng ra, nhưng vẫn dán bên cạnh Khương Hàng, “Nếu các cậu không đi, vậy chúng tôi đi đây. ”

Anh kéo Khương Hàng xoay người rời đi, rồi quay lưng về phía Tiêu Mặc cùng Tần Hoan, phất phất tay, “Tạm biệt. ”

Nhìn chằm chằm bóng lưng Dư Hải Dược và Khương Hàng rời đi, Tiêu Mặc kể sơ chuyện vừa rồi cho Tần Hoan một lần. Tần Hoan nghe xong, bóp khớp tay răng rắc, “… Lại muốn đánh một trận với Dư Hải Dược. ”

Thoáng cái, hắn lại thở dài một tiếng, “Bất quá cũng tự Khương Hàng nguyện ý, nếu không thì là Dư Hải Dược làm mình làm mẩy, chứ đâu thể nào ép cậu ấy được. ”

“Quên đi——” Tần Hoan một lần nữa nắm tay Tiêu Mặc, “Chúng ta cũng đi thôi, muộn nữa thì không có xe. ”

Đi đến nhà ga, Tiêu Mặc bỗng nhiên nói: “Trở về trường đi.”

Tần Hoan sửng sốt, “Hả?”

Tiêu Mặc lặp lại lần nữa, “Chúng ta trở về ký túc xá. ”

Dừng một chút, y nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: “Anh nhất định phải về nhà sao?”

“Không về cũng được.” Tần Hoan nói xong, đổi đề tài, khóhiểu hỏi, “Nhưng sao đột nhiên lại trở về trường? Em không định về nhà cô sao? Vừa rồi gửi tin nhắn cho cô ấy, em còn nói xem xong buổi hòa nhạc thì trở về… Mặc Mặc, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tiêu Mặc không nói ra nguyên nhân.

Tần Hoan nhìn chằm chằm Tiêu Mặc trong chốc lát, chung quy cũng không hỏi tới cùng, thoáng suy tư, gật đầu nói: “Được, chúng ta trở về trường học.”

Tần Hoan nói cho mẹ Tần  biết, Tiêu Mặc gọi điện thoại cho Tiêu Nguyệt Mai, hai bên đều nói xong, xe buýt vừa tới, bọn họ cùng nhau lên xe.



Trở lại trường học, đã 11 giờ rồi.

May mà Tần Hoan quen thân với ông chú bảo vệ, miệng hắn ngọt, hơn nữa lúc ra vào sẽ luôn chào hỏi, năn nỉ mãi, mới đồng ý bọn họ vào trường.

Nhưng chú bảo vệ không quên nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa.”

Tần Hoan đồng ý ngay, “Nhất định nhớ kỹ, cám ơn ngài nhé. ”

Đèn đường dưới ký túc xá bật lên, nhưng thứ bảy ở ký túc xá ít người, lại muộn như vậy, mặc dù có đèn đường cũng có vẻ vắng lặng, có chút âm u.

Tiêu Mặc tiếp tục ôm quả bóng rổ, đi kề vai với Tần Hoan.

Từ cổng trường đến ký túc xá không xa, mất mấy phút liền đến, hai người bước lên cầu thang lên lầu, trực tiếp về phòng 302.

Tần Hoan cầm chìa khóa mở cửa, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Mặc Mặc, bây giờ em có thể nói cho anh biết nguyên nhân đột nhiên muốn trở về trường học…” Chữ “Không” của hắn còn chưa nói ra, đã bị Tiêu Mặc nắm cổ tay xoay người, ngay sau đó bị đặt người mạnh lên cửa.

Một giây sau, đôi môi Tiêu Mặc dán lên.

Ấm áp, mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.

Tần Hoan ngơ luôn, nhưng không cản trở bản năng của hắn —— lúc Tiêu Mặc hơi ngẩng đầu lên, hôn hắn, hắn liền không chút do dự nắm chặt lấy eo Tiêu Mặc, kéo Tiêu Mặc vào người mình, cúi đầu đảo khách làm chủ rồi hôn lại.

Bóng rổ đã rơi xuống đất và lăn vào dưới bàn học.

Nụ hôn này bù đắp cho sự tiếc nuối không thể tiếp tục bị bọn Diệp Hiểu Hiểu cắt ngang buổi chiều, mang theo sự nhiệt tình vô đối, điên cuồng quét qua toàn thân Tiêu Mặc.

Điều duy nhất y có thể làm chính là ôm chặt Tần Hoan, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn kịch liệt của Tần Hoan.

Cánh tay Tần Hoan ôm thắt lưng của Tiêu Mặc xiết chặt từng chút một. Hô hấp của hai người quấn quanh nhau, không khí càng ngày càng mập mờ, nhiệt độ ký túc xá càng cao.

Tiêu Mặc mở to ánh mắt mông lung, hai má nổi lên một tầng đỏ mỏng manh, có vẻ mềm mại vừa ngoan ngoãn, Tần Hoan nhìn mà  đáy lòng run rẩy, càng không dừng lại được.

Tần Hoan thở hổn hển, thật vất vả mới dùng toàn bộ khí lực để dằn lòng lại không tiến thêm bước nữa, lý trí tạm thời áp chế dục vọng, hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt và trán Tiêu Mặc, sau đó buông Tiêu Mặc ra, khàn giọng nói: “Anh đi tắm…”

Nhưng Mà Tiêu Mặc lại kéo đồ của hắn lại, “Chờ chút đã. ”

Tần Hoan nhíu mày, “Mặc Mặc, em có biết mình đang làm gì không?”

Bây giờ toàn thân hắn mỗi tế bào đều khát vọng Tiêu Mặc, hơi không chú ý một chút thì lý trí sẽ biến mất.

“Biết.” Tiêu Mặc nhìn thẳng vào mắt Tần Hoan, “Làm đi… Không muốn làm sao?”

Không chỉ là Tần Hoan muốn có Tiêu Mặc, Tiêu Mặc cũng muốn có Tần Hoan —— một cách triệt để, từ thân đến tâm đều thuộc về nhau.

Mà kỳ vọng này, đến tối nay, đã đạt tới đỉnh.

Có lẽ buổi hòa nhạc bất ngờ này, làm cho y nhận ra rằng những gì y muốn bây giờ sẽ được thực hiện, không thể chờ cho đến sau này.

Phải trân trọng trước mắt, trân trọng hiện tại.

–Y muốn Tần Hoan.

Chỉ có vậy thôi.

Tiêu Mặc nói xong, thời gian như ngừng trôi.

Ký túc xá yên tĩnh, thanh âm bên ngoài đều không nghe được, giống như thêm một tầng bảo hộ, họ ở bên trong, những người khác ở bên ngoài. Thanh âm truyền không vào, càng không thể truyền ra ngoài.

Trong không gian hiện tại này, chỉ có họ tồn tại.

Tiêu Mặc và Tần Hoan nhìn nhau, trong mắt giống như có một ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt.

Cuối cùng Tần Hoan nhịn không được, hắn thấp giọng mắng một câu: Lý trí cái đếch, chết mẹ mày đi chứ lý trí gì tầm này nữa.

Hắn xoay người bước nhanh đến trước mặt Tiêu Mặc, vươn tay lên, kéo Tiêu Mặc vào trong ngực, rồi cúi đầu, lần thứ hai bắt lấy môi của Tiêu Mặc…

Đèn đã bị tắt.

Chỉ có một chút ánh trăng chiếu qua kính.

Tiêu Mặc ngồi trên người Tần Hoan, áo cởi mấy cái nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng một phần nhỏ da trắng nõn. Tần Hoan vừa gặm hai cái trên đó, hiện tại có hai dấu răng nhàn nhạt.

Bọn họ không có chuẩn bị gì, nhưng cũng may Tần Hoan lo tay Tiêu Mặc không nóng được, sẽ bị lạnh tới nứt ra, mấy ngày trước vừa mua một tuýt mỡ bảo vệ da tay, lúc này cái tuýt mỡ bảo vệ da tay này lại có thêm một công dụng khác.

Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, đau đến hít một hơi, động tác của Tần Hoan dừng lại, ngược lại ôn nhu hôn lên cánh môi Tiêu Mặc.

Hai người đều là lần đầu tiên, lại khó có thể cầm lòng được.

Nhấp nhô, lấy đau đớn làm thành tựu, cuối cùng cũng hoàn thành việc giao – hòa giữa tâm và thể xác lần đầu tiên.

(TH: Ừ, hết rồi đó, H của chúng ta đó:> Lần đầu mà đã cưỡi rồi thì mấy lần sau tới tư thế gì đây hả con ơiii!!)



Ngày tiếp theo người tỉnh dậy trước là Tần Hoan.

Tiêu Mặc còn đang ngủ, nghiêng người rụt vào trong ngực hắn, đồ ở có hơi rộng, tư thế vừa vặn lộ ra non nửa khoảng ngực, trên đó in mấy dấu đỏ, kéo tới gần vị trí xương quai xanh, còn có hai dấu răng nhàn nhạt, lại rất chỉnh tề.

Nhớ đến tối hôm qua, Tần Hoan cúi đầu, yêu thương hôn lên mái tóc Tiêu Mặc, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đổi tư thế, lấy tay chống đầu, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tiêu Mặc.

Cái nhìn này, nhìn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Cho đến khi Tiêu Mặc từ từ tỉnh lại.

Tiêu Mặc mở mắt ra, đập vào mắt là nửa khuôn mặt của Tần Hoan, lập tức nghe thấy giọng Tần Hoan vang lên, “Mặc Mặc, em dậy rồi sao?”

“Mấy giờ rồi?” Giọng của Tiêu Mặc khàn vô cùng, còn lộ ra sự mệt mỏi đậm.

Tần Hoan duỗi tay ra, lấy điện thoại từ trên giường mình, nhìn thời gian, nói: “Bảy giờ.”

Hắn vỗ vỗ lưng Tiêu Mặc, ôn thanh nói: “Còn sớm, có thể ngủ thêm một lát nữa.”

“Không được.” Tiêu Mặc lắc đầu, từ trước đến nay y rất nghiêm khắc với mình, rất ít khi ở trên giường đến bảy giờ.

Y giật giật, muốn ngồi dậy, nhưng vừa động thì cả người đều đau, lông mày trong nháy mắt nhíu lại.

Ký ức tối hôm qua như thủy triều dâng lên, điên cuồng, dính dính, xúc cảm da thịt dán sát vào nhau, môi răng giao hòa, từng cảnh một, giống như là phim vậy, cứ chiếu lại trong đầu.

Tiêu Mặc đỏ mặt, hậu tri hậu giác bắt đầu ngượng ngùng.

Tần Hoan ngồi dậy, để Tiêu Mặc có thể dùng tư thế thoải mái hơn nằm xuống, “Muốn uống nước không? Anh đi lấy cho em. ”

Mặt Tiêu Mặc chôn trong gối, “Ừ” rất khẽ một tiếng.

Tần Hoan sờ sờ tóc y, lại cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán y, rồi bò đến cuối giường, xuống giường.

Tìm cái ly rót nước cho Tiêu Mặc, Tần Hoan không lên giường nữa, hắn kéo một cái ghế tới, rồi ngồi lên ghế đút nước cho Tiêu Mặc uống.

Chờ Tiêu Mặc uống xong nước, Tần Hoan nói: “Nằm xuống đi, em không thoải mái, ngồi dậy cũng không có cách nào đọc sách.”

Tiêu Mặc do dự vài giây, gật đầu đáp ứng, có lẽ tối hôm qua quá mệt mỏi, hơn nữa còn đau, hiện tại y quả thật không có khí lực ngồi dậy.

“Có đau không?” Tần Hoan hỏi xong, rồi lại tự mình trả lời, “Rất đau, anh biết mà.”

Vẻ mặt của hắn đầy tự trách, “Xin lỗi, anh không khống chế được, chúng ta rõ ràng cái gì cũng không chuẩn bị…”

“Suỵt.” Tiêu Mặc vừa uống nước, cổ họng tốt hơn một chút, trên mặt y có ý cười nhạt, “Không đau như anh nghĩ đâu. ”

“Em không cần an ủi anh.” Tần Hoan nắm lấy tay Tiêu Mặc đặt ở bên miệng rồi hôn lên, “Nhưng nói thật, anh rất vui. ”

Chàng trai trước mắt này là của hắn.

Toàn thân trên dưới, đều là của hắn.

Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, bỗng nói: “Anh đọc văn bản tiếng Anh cho em nhé, như vậy em có thể yên tâm nằm đó rồi.”

Tiêu Mặc nở nụ cười, “Ừm. ”

Tần Hoan nhảy xuống ghế, từ bàn làm việc của Tiêu Mặc tìm ra một quyển sách tiếng Anh, sau đó bò lên giường mình, ngồi ở đầu giường, chậm rãi đọc to văn bản tiếng Anh.

Hắn hạ thấp giọng của mình, có vẻ mềm lại, nhẹ nhàng lại, phát âm tiếng Anh rất chuẩn, nhắm mắt lại và lắng nghe, giống như mình đang trên đường phố London quanh quẩn trong sương mù.

Tiêu Mặc nghe một lát, bất tri bất giác lại ngủ mất.

Vẻ mặt y tươi cười, tựa như có một giấc mộng đẹp nào đó.

TH: Ơ tui nhớ chương này có khúc bảo là dùng tư thế tọa kỵ mà nhỉ? Sao đọc qua thì không thấy nữa, ai đó dò lại hộ tui với TAT, không có beta khổ zị đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK