Đây là sinh nhật của người mà hắn thích, là sinh nhật bạn trai nhà mình.
Hơn nữa còn là sinh nhật mười tám tuổi.
Mười tám tuổi.
Nghĩa là trưởng thành.
Đây là lễ thành người của người chưa bước lên con đường trưởng thành, nhất định phải náo nhiệt, không thể để lại tiếc nuối.
Vì thế Tần Hoan gạt Tiêu Mặc, lén tạo một cái group, kéo người quen vào hết, bắt đầu thảo luận làm sinh nhật cho Tiêu Mặc như thế nào.
Giống như Tần Hoan nói, cho dù không thể làm vào cuối tuần, nhưng bình thường thì vẫn được, trên cơ bản thì mọi người đều rảnh buổi tối.
La Âm: Thời gian thì không thành vấn đề, nhưng phải tặng quà gì cho anh Mặc mới được đây?
Đồ Tuyết: Tớ cũng rối rắm vụ này.
Hà Húc: Tiêu Mặc cần gì nhất?
Giang Hoài: Cái này chắc hẳn nên hỏi anh Tần, anh Tần rành lắm.
Diệp Hiểu Hiểu: Ngốc, sao lại phải hỏi anh Tần? Bình thường anh Mặc hay làm gì? Đọc sách á, cho nên tặng sách phụ đạo, tham khảo với đề thực tế là thiết thực nhất.
Tào Di Cảnh: Lần đầu tiên tớ thấy bạn cùng bàn của tới nói đúng còn nói to nữa.
Dư Ny: Đúng, tặng mấy thứ có liên quan tới học hành nhất ấy.
Trương Tuân: Vậy tớ tặng vở ghi chép là tốt nhất, năm ngoái anh tớ thi đại học xong, bút kí đồ vẫn chưa vứt đi, có ích với Tiêu Mặc lắm.
Giang Hoài: Anh của cậu?
Trương Tuân: Thành tích của anh tớ rất tốt, ổng học ở Cảng Đại. (Đại học Hương Cảng – HongKong.)
Giang Hoài: Ôi vcl!
Diệp Hiểu Hiểu: Má ơi, anh cậu tài cao thế!
Trương Tuân: Ổng học giởi từ nhỏ rồi.
Khương Hàng: Tớ tặng trọn bộ 《 Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm mô phỏng 3 năm 》.
….
Tần Hoan nhắn tin — 【 Thời gian thì tối ngày 17 đi, tớ vừa đi hỏi cô Thái, cô Thái nói tối đó thời gian hoạt động tự do. 】
Lúc đó là tốt nhất rồi, mọi người đều cảm thấy rất thích hợp.
Sau khi họp phụ huynh về, không ai cụt tay cụt chân, toàn bộ hoàn mỹ qua cửa. Mọi người như sống lại từ áp suất thấp, uể oải không phấn chấn hồi trước.
Sau khi tan lớp, hành lang lại náo nhiệt.
Tiếng đùa giỡn, cười đùa…. Thậm chí tới các nữ sinh sau khi tan học đứng tựa khung cửa sổ nhìn lén Tiêu Mặc và Tần Hoan cũng quay về rồi.
Vì thế Tần Hoan không thể không triệu hồi thùng dấm chua về lại lần nữa, thầm nghĩ giấu bạn trai nhà mình vào trong túi, cất mang đi.
–
Dù du lịch cuối tuần, nhưng bây giờ mọi người đã không kịp chờ đợi mà thảo luận sôi nổi.
Địa điểm du lịch mùa thu lần này là khu tham quan tự nhiên cấp 5A ở Lâm Thị. Thiết bị đồ ở khu tham quan rất đầy đủ, không chỉ có khách sạn, làng du lịch, suối nước nóng, mà còn có vườn trồng thực vật các loại….Có thể chơi, có thể xem, cơ hồ là muốn gì thì có đó.
Có thể chơi thỏa thích.
Lúc nghỉ trưa, các nữ sinh xúm lại bàn coi phải mặc đồ gì đi ăn, nam sinh thì bàn xem phải chơi cái gì, chơi từ đâu.
Bọn họ tra baidu khu tham quan đó, rồi mừng như điên.
Dù sao năm rồi không phải dạo công viên thì chính là đi bảo tàng, đi tới đi lui trong vòng cả ngày, thời gian chơi được trên thực tế cũng chỉ có được mấy tiếng, rất không thú vị, lần này thì khác, có thể ở lại một đêm!
TRỌNG ĐIỂM, có thể ở lại qua đêm, điều này rất quan trọng.
Tần Hoan hai chân tréo nguẩy, ngả người tựa vào lưng ghế, nghe đám Diệp Hiểu Hiểu thảo luận nhiệt liệt, phát hiện rất thú vị, liền chọt chọt Tiêu Mặc đang ngừng bút nghỉ ngơi bên cạnh, “Chúng ta cũng qua đó nghe thử một chút?”
Tiêu Mặc mới vừa làm xong một bộ đề, định nghỉ mười lăm phút, thả lỏng mắt và não, vì thế nên gật đầu, “Được.”
Tần Hoan cười một cái, dẫn Tiêu Mặc đi tới đó.
Hà Húc thấy họ tới, hỏi: “Bọn tớ đang thương lượng là chủ nhật này đi siêu thị mua đồ, anh Tần, anh Mặc, các cậu có đi chung với nhau không?”
Giang Hoài nói: “Các cậu cũng đi chung luôn đi.”
Tần Hoan không trả lời ngay, hắn nghiêng đầu hỏi Tiêu Mặc, “Cậu có rảnh không?”
Tiêu Mặc nói: “Buổi chiều thì được.”
La Âm nhìn nhìn Tiêu Mặc, lại nhìn sang Tần Hoan, nói: “Sau này hẹn ra ngoài chơi, chúng ta hỏi anh Mặc trước, chỉ cần anh Mặc đồng ý,anh Tần chắc chắn là sẽ đi ngay.”
Cô nhịn không được mà giễu, “Nói các cậu là CP tốt nhất cấp 3 thật sự không phải giả, bồ bịch cũng không dính nhau bằng anh Tần dính anh Mặc.”
Tầm mắt của Tần Hoan đảo qua La Âm, bỗng nắm lấy tay của Tiêu Mặc, mười ngón tay đan xen quơ quơ trước mặt mọi người, ra vẻ vui đùa, “Bạn cùng bàn của tớ là cục cưng của tớ đấy, tớ phải trông cậu ấy, phải nắm lấy cậu ấy, miễn cho bị người khác cướp đi mất.”
Thấy Tần Hoan quang minh chính đại nắm lấy tay của Tiêu Mặc, Khương Hàng thiếu chút nữa bị sặc, cậu ho khan.
Trương Tuân giơ tay lên vỗ vỗ lưng cho cậu, “Không sao chứ?”
Khương Hàng lắc đầu.
Tần Hoan liếc nhìn Khương Hàng, rồi cười cười với Tiêu Mặc, ý bảo y đừng lo.
Lát sau hắn tiếp tục nắm lấy tay của Tiêu Mặc, hơn nữa còn đặt trên mặt bàn.
Càng trong sáng vô tư, quang minh chính đại, thì sẽ cạng không khiến người khác nghi ngờ.
Quả nhiên tất cả mọi người đều không nghĩ nhiều, mà là liếc mắt tập thể, để mà kháng nghị ba cái hành vi “Show ân ái” vô cùng càn rỡ này.
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Anh Tần, anh còn như vậy thì tớ chắc cũng phải nhắn lại trong lầu CP…Không đúng, đăng thẳng con ảnh luôn!”
Đồ Tuyết im lặng nhích lại gần từ trong đám nữ sinh, giơ tay lên từ tốn nói một câu: “Thêm tớ nữa nè.”
Tần Hoan cũng không nắm tay Tiêu Mặc quá lâu, sợ quá rêu rao, trái lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què, hắn buông Tiêu Mặc ra, nắm ngược lấy vai Tiêu Mặc, sau đó tò mò hỏi Diệp Hiểu Hiểu: “Các cậu nói lầu CP nãy giờ, có nhiều lắm hả?”
“Đúng vậy, rất nhiều, hơn nữa mỗi lầu có ít nhất năm trăm top pic đấy.” Diệp Hiểu Hiểu hỏi, “Anh Tần cậu muốn xem hả? Vậy tớ gửi link cho cậu?”
Nói thật ra thì Tần Hoan cảm thấy rất hứng thú, vì sau hồi đại hội thể thao mấy người đó xuất hiện nên bây giờ đã sắp xóa lầu,muốn xem lại nội dung ngày trước cũng không coi được, lúc ấy hắn chỉ coi trang đầu, chưa coi trang giữa, giờ nghĩ lại thấy tiếc gần chết.
Phía sau hẳn còn ảnh chụp của bạn trai.
Không thể lưu lại thì rất tiếc!
Nhưng cảm thấy hứng thú thì cảm thấy vậy thôi, không dễ gì nói trước mặt nhiều người như vậy, cho nên hắn lắc đầu, “Thôi khỏi, để tự tớ đi hỏi vậy.”
Diệp Hiểu Hiểu cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc sau đề tài lại trở về vụ mua đồ đi du lịch mùa thu.
Hồi sau, Tiêu Mặc định tiếp tục làm bài, Tần Hoan tất nhiên cũng sẽ đi theo.
Vì thế Hà Húc đẩy mắt kính một cái, dứt khoát tóm gọn, “Vậy chiều chủ nhật hai giờ, gặp ở giao lộ Gia Hi, chỗ đó có đủ cửa hàng tổng hợp, muốn mua gì cũng tiện.”
Bọn họ còn định tiện đó mua quà sinh nhật cho Tiêu Mặc, gần đường Gia Hi vừa lúc có một nhà sách mới mở, đều đầy đủ các loại tài liệu.
“Được.”
Đây gần như là kết quả mà mọi người sau khi thương lượng, vì thế không ai ý kiến gì.
Trở lại chỗ ngồi, Tiêu Mặc đổi sang bài thi sinh.
Tần Hoan lấy mấy cuốn sách lót trán, một tay nắm lấy tay trái của Tiêu Mặc, tay khác thì móc điện thoại ra, lướt Tieba.
Mấy lầu CP quá lộ liễu, liếc nhìn sơ, tất cả trang đầu đều đỏ bật.
Tần Hoan không sót cái nào, vào coi hết.
Mỗi lầu CP đều có không ít ảnh chụp, chỉ cần lướt hết tới cuối thì thường sẽ lưu được hơn mười mấy tấm hình, mặc dù là ảnh chụp, có một số ảnh kĩ thuật cũng không nỡ nhìn, có một số thì mờ, nhưng dưới sự cứu vớt khổ cực của bộ lọc Tần Hoan, vẫn cảm thấy đẹp, còn toát ra cảm giác nghệ thuật.
Ưm, vì bạn trai vốn ăn ảnh ấy mà.
Cho nên chụp ra sao cũng đều đẹp cả!
Lòng khoe bạn trai lại login lần nữa, Tần Hoan chu miệng cười toe toét, tay không ngừng lại, cứ lưu từng ảnh một.
Tốn hơn nửa tiếng lật các bài post của ba lầu CP, Tần Hoan đang chuẩn bị off, thì lại load ra được một cái mới, có một lầu mới nhảy ra.
Lần này không phải lầu CP đơn.
Bài post có tiêu đề: 818 Những CP xứng đôi nhất của Nhất Trung thành phố.
— Thay mặt cho bản thân, lâu chủ cảm thấy tổ Qúi Tiết lớp 12, SZ lớp 11, Thái Dương Nguyệt Lượng lớp 10, đều cực kỳ xứng.
Tần Hoan nhíu mày, có hơi tò mò với CP xứng đôi hơn cả hắn và bạn trai nhà hắn, vì thế nên ấn vào.
Sự thật chứng minh rằng cho dù học sinh có khá hơn đi nữa thì cũng rất nhiều chuyện.
Mới ngắn ngủn vài phút, lầu này đã sắp đắp được hơn 100 tầng.
Tần Hoan nhảy qua lầu chính, kéo thẳng xuống xem.
1L (summer): Phải có SZ lớp 11 nha, siêu cơ!
2L (>0<): SZ đọc mật mã nháy mắt!
3L(==): Tiểu Manh mới cầu hỏi SZ là gì á? Ngốc tử hả? Đến nỗi? Mặc dù không biết là ai, nhưng tớ cảm thấy Dư lớp 12 với Khương lớp 11 cũng rất xứng đôi. Bá đạo công x cao lãnh thụ, cực manh! Gần đây thấy ngày nào họ cũng đi chung với nhau, cảm giác là lần này Dư muốn tới thật!
4L(Cố Mã): Rep lầu trên mắt hai mí, SZ chính là học thần học bá, bài post đỏ bật trong vòng một tháng. Sẵn tiện nói một câu vối Dư Khương luôn — hoàn toàn không xứng. Dư mà sẽ làm thật á, đùa à?
……..
99L(yx): Thấy mấy người gắt quá, tôi liền mạnh dạn đoán nhé, cặp SZ, học thần siêu cưng chìu học bá, cũng cực dính học bá!
100L(Sao kim): Nói nghe này, mấy hôm trước tui còn nghe thấy học thần gọi học bá là “Mặc Mặc”! Lúc ấy mém xíu tui hưng phấn mà xỉu tại chỗ á.
Tần Hoan thấy 100L rep, thấy nhột một chút, hắn suy tư mất mấy giây xong sau đó chạy đi đăng kí cái tên, rồi rep lại —
117L(qx): Mấy người không biết gì hết, chỉ là thân mật vô tư thôi, đây là tình bạn thuần khiết.
Tần Hoan mới vừa rep xong, Tiêu Mặc liền động.
Y rút tay ra khỏi bàn tay của Tần Hoan, đứng lên.
Tần Hoan nhanh chóng cất điện thoại, nhìn y, “Định đi đâu?”
“Văn phòng.” Tiêu Mặc nói, “Tớ có một chỗ muốn hỏi thầy Chung.”
Tần Hoan nói: “Đi chung.”
Hắn lấy cuốn 《Tuyển tập thi vật líl 》 mình để trong hộc bàn hồi sáng ra, “Đúng lúc tớ cũng có mấy đề muốn hỏi thầy Hồ.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cạnh Diệp Hiểu Hiểu, Tần Hoan lấy cuốn sách trong tay vỗ vào đầu cậu ta một cái.
Tưởng hắn nhìn không ra hả?
yx — Diệp Hiểu.
Lại còn tưởng hắn chưa bao giờ lên Tieba nữa á!
–
Đảo mắt đã tới thứ bảy rồi.
Trời có mưa nhỏ, gió cũng khá lớn, độ ấm giảm xuống thấp vô cùng.
Tiêu Nguyệt Mai vốn nói là trưa làm sinh nhật cho Tiêu Mặc, nhưng sau khi biết buổi sáng Tiêu Mặc muốn đi tảo mộ, liền dời thời gian tới thành buổi tối.
Trước khi Tiêu Mặc ra cửa, Tiêu Nguyệt Mai hỏi lại lần nauwx: “Không cần cô đi với con thật sao?”
“Con đi một mình được.” Tiêu Mặc vẫn từ chối như cũ.
Tiêu Nguyệt Mai nhìn Tiêu Mặc, một hồi lâu sau mới gật đầu, “Vậy được, tự con đi đi, nhưng có gì thì phải gọi cho cô đấy, nhớ chưa?”
Tiêu Mặc khéo léo đồng ý, “Ngài yên tâm, con biết rồi.”
Xuống khỏi xe buýt, Tiêu Mặc mở chiếc ô màu đen mang theo ra.
Bây giờ không phải là thanh minh, lại đang trời mưa, cho nên khu mộ yên ắng vô cùng, ngoài hia ba con mèo hoang ra, thì cũng chỉ có ông già giữ cổng, Tiêu Mặc cũng chỉ gặp thêm một người nữa.
Nhưng đối phương đã đi, bước chân vội vàng, lúc này đã sắp ra khỏi cổng lớn.
Tuy khu mộ im lặng, lại có vẻ âm trầm, nhưng Tiêu Mặc cũng không hề sợ, y đi dọc theo bậc thang, bước từng bước tới vị trí ngoài bìa sát góc tay trái, dừng lại trước bia mộ của cha Tiêu và mẹ Tiêu.
Sau đó, y ngây ngẩn cả người.
— Trước bia mộ của cha Tiêu có đặt một bó bách hợp và mấy dĩa trái cây.
Cha Tiêu bị phán tội tử hình vì giết người, đến mộ để viếng ông, trừ Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai ra thì sẽ không còn một ai khác.
Cho nên, người đến viếng cha, là ai?
Là hắn ta!
Nghĩ thế, Tiêu Mặc xoay người bước nhanh hơn, cuối cùng dứt khoát chạy cho nhanh.
Phải đuổi kịp, nhất định phải đuổi kịp!
Tiêu Mặc luôn không ngừng nói thế với bản thân mình, nhưng đợi khi y chạy ra khỏi khu mộ, đói phương đã mất tung ảnh từ lâu.
Mưa càng ngày càng lớn. cả người Tiêu Mặc đều ướt đẫm, nhưng y không để ý tới, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt mờ mịt và luống cuống.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ phía trước y vang lên.
Nghe tiếng ngẩng đầu, Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan đang chạy như bay về phía mình, bỗng không nén được nữa, chạy vọt vào trong lòng ngực của Tần Hoan.
Y ôm lấy Tần Hoan, dùng sức thật mạnh, ôm thật chặc.