• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu sau khi hỏi được manh mối, Tiêu Nguyệt Mai liền gọi điện thoại tới, nói cho Tiêu Mặc là cô sắp tới rồi, bảo Tiêu Mặc đứng chờ.

Cúp điện thoại, Tiêu Mặc và Tần Hoann cùng đi tới trạm xe buýt cách đó không xa.

Tiêu Nguyệt Mai bảo họ đứng chờ ở đó.

Bọn họ vừa tới trạm xe, thì xe của Tiêu Nguyệt Mai cũng vừa tới.

Tiêu Mặc và Tần Hoan một trước một sau lên xe.

Quay đầu nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt của Tiêu Nguyệt Mai chứa sự lo lắng, “Tiểu Mặc, cơ thể con sao rồi, có muốn tới bệnh viện khám không?”

Tiêu Mặc lắc đầu, “Đã hạ sốt rồi, cũng đã lấy thuốc, không cần phải đi bệnh viện nữa đâu ạ.”

Tiêu Nguyệt Mai đưa bình giữ nhiệt cho Tiêu Mặc, “Uống chút nước ấm đi, nước cô lấy lúc ra khỏi công ty, bình mới mua hồi trưa, rất sạch.”

Cô nghĩ nghĩ lại hỏi: “Hai đứa có đói không? Có muốn tìm một chỗ ăn chút gì trước không?”

Tiêu Mặc há miệng nhỏ uống nước ấm, rồi rót ngược lại cho Tần Hoan một nắp, nghe thế bảo: “Con không đói.”

Tần Hoan lấy nước, sau đó cũng đó: “Con cũng không đói, ban nãy ở nhà bạn học cũng ăn không ít đồ.”

Tiêu Nguyệt Mai gật gật đầu, “Vậy được, vậy về thẳng luôn nhé.”

Nói xong, cô nhấn chân ga, lái xe đi.

Khoảng bốn giờ Tiêu Mặc uống thuốc, thuốc hạ sốt, thuốc có tác dụng an thần, sau khi gắng gượng tới lên được xe của Tiêu Nguyệt Mai, theo sự lắc lư của chiếc xe, y ngủ thiếp đi.

Tần Hoan ngả đầu của y lên vai mình, sửa tư thế lại cho y để y có thể thoải mái thêm một chút.

Thông qua kính chiếu hậu, Tiêu Nguyệt Mai thu hết hành vi của Tần Hoan vào trong mắt, thả nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mặc ngủ rồi?”

Tần Hoan gật đầu, “Vâng.”

Tiêu Nguyệt Mai nói: “Phía sau có chăn, con đắp cho nó đi.”

Tần Hoan lên tiếng, sau đó cẩn thận đắp lên cho Tiêu Mặc.

Tiêu Nguyệt Mai tiếp tục lái xe, cô vừa chú ý phía trước, vừa tán gẫu với Tần Hoan, “Hôm nay ít nhiều gì thì Tiểu Mặc cũng được con chăm sóc, cảm ơn.”

“Dì ơi, ngài khách khí quá rồi, con cũng có làm gì đâu, huống chi Tiêu Mặc là bạn cùng bàn của con, bọn con là bạn bè.”

“Con làm rất nhiều, nếu con không tới, Tiểu Mặc có thể sẽ ngất xỉu ở một chỗ nào đó cũng không nhất định.” Tiêu Nguyệt Mai tò mò hỏi, “Đúng rồi, sao con lại đi tới đây?”

Tần Hoan không giấu diếm, “Con theo Tiêu Mặc tới, buối sáng con thấy có một mình cậu ấy, sắc mặt lại cũng không quá tốt, có hơi lo, nên vẫn luôn đi theo cậu ấy. Chắc là do cậu ấy vốn không thoải mái, mới gặp phải mưa đã bị sốt cao, gận đây không bắt xe được, con liền nhờ bạn con tới đón bọn con, nhà của cậu ta có bác sĩ, vừa đúng dịp xin ông ấy khám cho Tiêu Mặc. Bác sĩ nói Tiêu Mặc có chứng viêm, tiêm cho Tiêu Mặc một mũi, cũng đã cho thuốc.”

Tiêu Nguyệt Mai có hơi áy náy, “Hồi sáng dì không nên nghe theo Tiểu Mặc, hẳn là phải đi chung với Tiểu Mặc.”

Tần Hoan an ủi cô, “Bạn cùng bàn của con cứng đầu, việc cậu ấy quyết định almf, rất khó thay đổi chủ ý.”

Tiêu Nguyệt Mai dường như cảm khái, cô thở ra một hơi, “Đúng vậy, Tiểu Mặc rất kiên cường, nhưng cũng rất cứng đầu….”

Trong xe trầm mặc một hồi, Tiêu Nguyệt Mai nói tiếp: “Đêm nay làm sinh nhật muộn cho Tiểu Mặc, con cũng ở lại đi.”

“Mặc dù sinh nhật của Tiểu Mặc là tuần sau, lần này làm trước, dì vốn định tổ chức nhiều người náo nhiệt một chút, nếu không thì dì, Tiểu Mặc, Nghiêu Nghiêu, thật sự có hơi trống vắng.” Sự sầu não khó nén nổi trong lời nói của cô, “Đã rất nhiều năm không có ai khác cùng trải qua sinh nhật với Tiểu Mặc.”

Từ trong lời nói của Tiêu Nguyệt Mai, Tần Hoan có thể chắp vá ra được dáng vẻ của Tiêu Mặc trong sinh nhật những năm gần đây, dưới sự che lấp của tấm chăn, hắn nắm lấy tay Tiêu Mặc, không chút do dự đồng ý nói: “Được, vậy phiền dì rồi ạ.”

Tiêu Nguyệt Mai cười cười, nếp nhăn khóe mắt hằn rõ, “Không phiền không phiền, con có thể đồng ý, dì đã rất vui rồi.”



Tiêu Nguyệt Mai trở về tới tiểu khu, đã sắp sáu giờ bốn mươi.

Lúc đỗ xe, Tiêu Mặc vẫn chưa tỉnh, Tiêu Nguyệt Mai liền quay đầu nói với Tần Hoan: “Đánh thức Tiểu Mặc đi, chúng ta tới rồi.”

Nghe xong, Tần Hoan lên tiếng trả lời, lập tức vỗ nhè nhẹ một cái lên má của Tiêu Mặc, thấy y mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấp giọng nói ngay: “Ngồi cùng bàn, chúng ta tới rồi.”

Tiêu Mặc mở một mắt, đầu còn hơi choáng, y tự nhiên mà dụi dụi ở hõm vai của Tần Hoan, sau đó nhắm mắt lại lần nữa, có vẻ như muốn ngủ tiếp.

Hành động này của y dường như là đã làm qua vô số lần, vô cùng hài hòa và tự nhiên.

Tiêu Nguyệt Mai sửng người, liếc mắt nhìn Tần Hoan một cái.

Chống lại tầm mắt của cô, Tần Hoan mỉm cười, “Dì?”

“À, không có gì.” Tiêu Nguyệt Mai quay đầu đi chỗ khác, nói với Tiêu Mặc, “Tiểu Mặc, đến nhà rồi, muốn ngủ thì về rồi ngủ tiếp.”

Nghe tiếng, Tiêu Mặc cuối cùng cũng ngồi dậy, cũng chịu mở mắt ra.

Dẫn hai thằng nhóc về đến nhà, Tiêu Nguyệt Mai thay giày, cất túi xách, sau đó nói với Tần Hoan: “Con và Tiểu Mặc ngồi một hồi đi, dì đi nấu cơm.”

Dừng một chút, cô lại nói thêm một câu, “Ở nhà của dì cũng giống như ở nhà vậy, cứ tự nhiên vào nhé.”

Tần Hoan rất tự nhiên, “Con biết rồi.”

Quý Nghiêu nghe tiếng, từ trong phòng đi ra, lúc thấy Tần Hoan, ngẩn ngơ, “Là anh.”

Tần Hoan cười cười với Quý Nghiêu, nhìn cậu một hồi, bỗng nói: “Cậu trở nên hiểu chuyện hơn rồi.”

Đại khái là do lúc mới gặp có hơi trẻ trâu quá mức, mặt của Quý Nghiêu hiện vẻ bối rối, cậu gãi đầu một cái, nói: “Chuyện lần trước, cảm ơn.”

“Hai đứa biết nhau à?” Tiêu Nguyệt Mai vừa gọt trái cây xong bưng tới, cô đặt đĩa trái cây xuống, nhìn Quý Nghiêu và Tần Hoan.

Quý Nghiêu nói cho cô biết, “Lần ở đồn cảnh sát ạ, chính là anh ấy với….anh giúp con.”

“Cảm ơn, Nghiêu Nghiêu  đã gây thêm phiền cho con.” Tiêu Nguyệt Mai nhìn về phía Tần Hoan, nói, “Con thích ăn món gì, dì làm cho con.”

Tần Hoan khoát tay, “Con dễ ăn lắm, không kén ạ.”

Tiêu Nguyệt Mai đẩy đĩa trái cây lên trước mặt Tần Hoan, “Ăn trái cây.”

Cô lại nhìn về Tiêu Mặc ngồi một bên, thấy sắc mặt của y không tốt lắm, vội nói: “Tiểu Mặc, con lên giường nằm nghỉ đi, chờ đồ ăn chín rồi, cô sẽ gọi con dậy ăn.”

“Vâng.” Quả thật Tiêu Mặc vẫn còn cảm thấy không thoải mái, cũng không có sức lực gì cả, liền không gắng gượng nữa.

Tần Hoan đi theo, nhớ tới gì đó rồi quay đầu nói với Tiêu Nguyệt Mai: “Con sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, dì à ngài yên tâm đi làm việc của ngài đi.”

Tiêu Nguyệt Mai đứng tại chỗ nhìn theo Tiêu Mặc cùng Tần Hoan về đến phòng, mới định vào bếp.

“Mẹ.” Quý Nghiêu gọi cô lại, hỏi: “….Anh bị làm sao vậy?”

“Bệnh rồi.”

Đáy mắt Quý Nghiêu hiện lên vẻ lo lắng, cậu ngập ngừng, sau đó nối gót Tiêu Nguyệt Mai, “Mẹ, mẹ dạy con hầm cháo đi…”

Trong phòng.

Tiêu Mặc thay bộ đồ mặc ở nhà ra, bò lên giường, lại không ngủ được.

Tần Hoan đi dạo quanh một vòng trong căn phòng không tính là lớn này, sau đó ngừng lại trước một tấm hình. Trong hình, Tiêu Mặc còn rất nhỏ, chắc là tám – chín tuổi, cười, ngồi ở giữa, hai tay khác lại chia ra nắm mỗi tay một người, ba người cười rạng rỡ.

Giọng Tiêu Mặc vang lên chậm rãi, “Đây là ảnh chụp hồi tớ chín tuổi.”

Tần Hoan vươn tay sờ sờ mặt của Tiểu Tiêu Mặc trong ảnh, thấp giọng nói: “Thật muốn gặp được cậu của lúc đó….”

Tiêu Mặc nở nụ cười, “Nếu khi đó cậu quen tớ, có lẽ sẽ không thích tớ, hồi đó tớ nghịch lắm….”

“Tớ sẽ thích cậu.” Tần Hoan quay trở lại ngồi cạnh Tiêu Mặc, dịu dàng nhìn chăm chăm y, “Cậu có ra sao, tớ đều thích.”

Hắn vừa nói, vừa chỉnh lại mép chăn cho Tiêu Mặc, tay lại đặt lên trán Tiêu Mặc, sau khi thử độ ấm, mới nói: “Không nóng.”

Tiêu Mặc cầm lấy tay của Tần Hoan, đặt ở trước ngực, cảm thấy rất an tâm.

Khóe miệng y nở nụ cười nhẹ.



Bảy giờ rưỡi tối, Tiêu Nguyệt Mai đến gõ cửa phòng.

“Tiểu Mặc,Tần Hoan, đi ra ăn cơm.”

“Tới ngay ạ.”

Tiêu Mặc đứng dậy khỏi giường, Tần Hoan vội cầm áo khoác phủ thêm cho y, nửa đỡ y: “Đi thôi.”

Trên bàn cơm phòng khách, đồ ăn trải đầy cả bàn, Tiêu Nguyệt Mai đang bận bày chén đũa.

Thấy Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đi ra, cô cười nói: “Đi rửa tay trước đi, cô bưng canh lên sau.”

Canh là canh gà, đã được hầm từ lúc sáng, lúc này được mở nắp, mùi xộc vào mũi.

Sau khi ngồi xuống hết rồi, Tiêu Nguyệt Mai múc một chén canh gà cho Tiêu Mặc đầu tiên, “Uống chút canh trước, đã vớt mỡ cho con rồi, trong lắm.”

Tiêu Mặc nhận bát, nhấp ngụm nhỏ uống hết.

Thật ra Tiêu Mặc vẫn chưa ăn gì, nhưng Tiêu Nguyệt Mai đã bận từ sáng vội chuẩn bị một bàn thức ăn này cho y, y không muốn phật tâm ý của cô.

Thấy Tiêu Mặc uống canh xong, Tiêu Nguyệt Mai nở nụ cười.

Cô lại múc cho Tiêu Mặc một chén cháo.

Quý Nghiêu ngồi một bên nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, tay cầm đữa không khỏi nắm lại thật chặt, vô cùng gấp gáp, một tay bưng chén còn lại của cậu còn đỏ ửng lên.

Tiêu Mặc nhìn cháo trước mắt.

Cháo nấu thờì gian quá dài, có hơi nhừ, hơn nữa còn quá nhiều nước, nhìn trông như là cháo….Y ngầm hiểu trong lòng.

Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn Quý Nghiêu một cái, chú ý thấy mu bàn tay đỏ ửng bất thường đang bưng bát  kia của Quý Nghiêu, giật mình, y thtu tầm mắt lại, rũ mắt, múc một muỗng cháo cho vào miệng.

Ngay sau đó, y bảo: “Ăn rất ngon.”

Quý Nghiêu khẽ thở ra, cậu thu hồi ánh mắt, gắp một miếng thịt bò nhét vào mồm, nhai nhồm nhoàm.

Tiêu Mặc ăn không được đồ quá nhiều dầu mỡ, ăn uống cũng không tiện, ăn cháo, uống xong một chén canh gà, thì buông đũa.

Tiêu Nguyệt Mai vốn muốn nhân dịp sinh nhật lần này cho Tiêu Mặc ăn nhiều đồ ăn có dinh dưỡng, để y bồi bổ thân thể, tốt nhất là có thể mập lên hai ba cân, nhưng Tiêu Mặc ăn không vô, cô cũng không tiện ép, cuối cùng cả bàn thức ăn này đều được Tần Hoan cùng Quý Nghiêu bao trọn.

Hai người ăn tới nỗi phải vịn tường mà đi.

Sau khi cơm nước xong, Tần Hoan lại ngồi một hồi, chờ cắt bánh ngọt, hắn mới chuẩn bị về.

Tiêu Mặc còn bệnh, sẽ không tiễn hắn đi, nhưng đưa ra tới cửa.

Nhìn Tần Hoan vẫn còn đang xoa bụng, Tiêu Mặc nói: “Thật ra cậu cũng không cần phải ăn nhiều như thế…”

Tần Hoan nở nụ cười, hắn giơ tay xoa xoa mái tóc mềm của Tiêu Mặc, “Cô của cậu tốn tâm tư làm nhiều món ăn như vậy, nếu ăn không hết thì cũng không ổn lắm, hôm nay cậu không ăn được bao nhiêu, cho nên tớ đã giúp cậu ăn hết chúng.”

Tay hắn lướt xuống, chạm vào lỗ tai của Tiêu Mặc một cái,  dịu dàng nói: “Đi về đi, tự tớ đi xuống là được.”

Tiêu Mặc kéo hắn một cái, “Ngày mai….”

“Hửm?” Tần Hoan nhớ lại buổi hẹn chủ nhật, nói, “Nếu cậu không thoải mái, thì chúng ta không đi, hôm nào đi cũng được.”

“Không phải.” Tiêu Mặc lắc đầu, “Tớ muốn đi.”

Tần Hoan nhẹ nhàng cầm lấy tay y, “Được, vậy mai gặp ở chỗ cũ.”

Nhìn Tần Hoan đi vào thang máy, Tiêu Mặc mới mở cửa vào nhà.

Thấy Tiêu Mặc về, Quý Nghiêu dừng lại hành vi đi qua lại lung tung không có mục đích của cậu, cậu bước tới chỗ Tiêu Mặc, đưa món quà đã được chọn lựa tỉ mỉ cho Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Mặc vẫn còn bệnh, giọng nói lộ sự yếu ớt, y mặc đồ bộ ở nhà và một cái áo khoác, dưới sắc mặt tái nhợt, có vẻ như càng không ổn. Y rất gầy, lại còn có vẻ như ăn cơm không ngon, cho dù là bị Tần Hoan ép ăn được thêm một ít, nhưng vẫn rất gầy.

Quý Nghiêu nhíu nhíu mày, nói: “Không thoải mái thì phải đi nghỉ ngơi.”

Ngừng mấy giây, cậu thêm một câu, “Anh nên ăn nhiều một chút, cơ thể là của mình.”

“Ừ.”

“Ừm.”

Quý Nghiêu gật đầu, cậu không đợi ở phòng khách nữa, xoay người trở về phòng.

Tiêu Mặc đứng tại chỗ không hề động, y nhìn Quý Nghiêu đóng cửa lại, y mới đi tới ban công, nói với Tiêu Nguyệt Mai đang giặt đồ: “Cô ơi, con có một việc muốn nói cho cô ạ.”

Y đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, “Hôm nay con ở khu mộ, gặp phải một người…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK