Nơi ăn được chọn trong một nhà hàng cay Tứ Xuyên, thời tiết lạnh, cần ăn một số món cay để cơ thể ấm áp.
Người tham gia ngoại trừ mười đội viên, còn có ba nữ sinh La Âm, Đồ Tuyết, Dư Ny, nam sinh bên kia còn có Giang Hoài, Tiêu Mặc và La Nhất Minh, Nguyễn Kỳ.
Tổng cộng mười bảy người, ngồi đầy cả phòng.
Diệp Hiểu Hiểu vốn còn muốn gọi rượu, nhưng nghĩ đến buổi chiều còn có một trận đấu, đành phải bỏ cuộc.
Tần Hoan gọi cho Tiêu Mặc một phần nước ép ngô hiện đang vắt.
Nước ép ngô vừa đến, hắn liền rót cho Tiêu Mặc một chén, đặt ở bên tay phải Tiêu Mặc, còn di chuyển vị trí bát đũa, phục vụ chu đáo.
Điều này làm cho Chu Thụ Vĩ, La Nhất Minh, Nguyễn Kỳ lần đầu tiên cùng mọi người ăn cơm đều ngơ ngác ngỡ ngàng.
Tuy rằng bình thường ở trong lớp, Tần Hoan cũng rất săn sóc Tiêu Mặc, nhưng dưới bầu không khí như vậy, hình như có chút không giống nhau, những động tác này, giống như đã làm mấy chục trăm lần, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Dùng phép so sánh không phù hợp thì điều này giống như là một đôi vợ chồng già đã sống lâu năm, mọi động thái đều được hòa vào những điều nhỏ nhặt.
Chu Thụ Vĩ dùng khuỷu tay đâm Trương Tuân bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tần ăn cơm với anh Mặc, vẫn luôn như vậy sao?”
Trương Tuân vẻ mặt mờ mịt, “Ơ, bọn họ thì sao?”
Trương Tuân mặc dù ngây thơ, nhưng chuyện giữ bí mật cho tới bây giờ đều chôn nát trong bụng, hơn nữa một khi cậu giả ngu, sự ngây thơ mà bản thân có chính là lớp bảo hộ tốt nhất, bản sắc biểu diễn tuyệt vời, không ai có thể nhìn ra cậu đang giả bộ hồ đồ.
Quả nhiên Chu Thụ Vĩ vừa nhìn bộ dáng mê mang của Trương Tuân, liền quay mặt ra, “Không có gì không có gì, có thể là do tớ nghĩ nhiều. ”
“Cậu vừa định nói cái gì thế.” Trương Tuân còn đang diễn, diễn xuất thuần thục không hề giả trân, “Cách nói một nửa để gợi hứng thú của người khác này, tớ rất khó chịu, buổi chiều thi đấu không thể phát huy tốt, thì trách cậu…”
Diệp Hiểu Hiểu nhiều chuyện, khứu giác nhạy bén vừa lúc tiến tới nghe được một bên tai, lập tức: “…”
Ảnh đế trời ban không thể ngờ được.
Diễn xuất này, ngay cả người tung hoành “Giới diễn xuất” nhiều năm, cũng phải quỳ xuống hát chinh phục!
Tránh khỏi tầm mắt của Chu Thụ Vĩ, Diệp Hiểu Hiểu giơ ngón tay cái lên cho Trương Tuân.
Trương Tuân cười cười, vẫn ngây thơ.
Diệp Hiểu Hiểu: “…!!”
Đều là lũ trẻ choai choai, một đám người hầu như là gọi hết thực đơn của nhà người ta lên, mỗi món được bưng lên đều bị cướp sạch bách.
Bất quá mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, không chạm vào mấy món ăn trước mặt Tiêu Mặc.
Việc này, làm cho ba người mới vào càng thêm mông lung.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mờ mịt.
Bọn họ thật sự cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nếu nói thân mật, thì mọi người lại không ai có vẻ kinh ngạc vì “Tần Hoan cùng Tiêu Mặc ở chung quá thân mật”, làm cho bọn họ hình như mới là dị loại.
Vì thế bữa cơm này, Chu Thụ Vĩ, La Nhất Minh, Nguyễn Kỳ ăn trong sự rối rắm.
Bọn họ đều nhịn không được hoài nghi mình bị lầu CP trên Tieba tẩy não, cho nên mới cảm thấy hai người này ở chung rất mập mờ.
Bọn họ không biết là, trong một nhóm trò chuyện có tên là “Nổ kép”, mọi người đang thảo luận đến khí thế ngất trời.
Mà cuộc trò chuyện, chính là về việc mà bọn họ buồn bực.
Diệp Hiểu Hiểu: Từ nay về sau, tớ muốn rời khỏi giới diễn xuất, tớ muốn trao tặng ngai vàng ảnh đế lại cho lớp phó thể dục @Trương Tuân, cậu thì giỏi rồi!
La Âm: Vụ gì á?
Đồ Tuyết: Tò mò +1
Diệp Hiểu Hiểu: Các cậu không biết đâu, vừa rồi lớp phó thể dục dựa vào cái bản mặt đàng hoàng ấy mà lừa lớp phó lao động đến mơ hồ.
Trương Tuân: Tớ không có.
Tào Di Cảnh: Thật ra hồi sáng tớ đã phát hiện, nếu lớp phó thể dục muốn nói dối, cơ bản không cách nào để vạch trần, tính cách của cậu ấy mang đầy tính lừa dối.
Tần Hoan: Mấy cậu đừng ăn hiếp Tuân nữa.
Diệp Hiểu Hiểu: Anh Tần cậu còn nói một cách không biết xấu hổ nữa, đều là do cậu không hề lo gì về cái tình yêu đẹp đẽ của cậu đấy, cậu không hề thấy ba người lớp phó lao động, La Nhất Minh, Nguyễn Kỳ đều sợ tới ngây người sao? Nếu cậu cứ tiếp tụ như thế, họ sẽ nghi ngờ cuộc sống này đấy.
Lịch sử trò chuyện nhảy rất nhanh, cũng không biết đám người này làm thế nào để mà vừa ăn uống, đồng thời còn có thể bấm điện thoại di động.
Tiêu Mặc không thường dùng những app trò chuyện này, y thấy điện thoại rung, liền mở ra nhìn một cái, nhưng mà tin tức chưa đọc quá nhiều, y xem xong, lại nhảy ra một đống mới.
“…” Tiêu Mặc vốn muốn trả lười, nhưng nghĩ nghĩ, thôi đi.
Chú ý tới động tác của Tiêu Mặc, Tần Hoan nhắn vào nhóm — [Tốc độ của các cậu chậm lại chút, Mặc Mặc theo không kịp.]
Dòng tin này vừa xuất hiện, mọi người im ắng mấy giây, liền trả lời theo đội hình — [Biết rồi anh Tần ạ, các cậu show, bọn tớ đứng nhìn.]
Tiêu Mặc khi thấy những lời này, cho nên gửi một tin — […]
Sau đó Tiêu Mặc cũng không nói gì trong nhóm nữa.
Cơm nước xong, một đám người từ trong quán cay Tứ Xuyên đi ra.
Trận đấu vòng ba bắt đầu lúc ba rưỡi chiều, giờ mới hơn một giờ, còn tới hơn hai tiếng lận.
Tiêu Mặc muốn về ký túc xá, hai tiếng, y có thể tự học hết một khóa học mới, rồi có thể làm xong một nữa cuốn đề thực.
Tần Hoan quay về trường theo Tiêu Mặc.
Những người khác thương lượng một chút, quyết định tới quán net gần đó giết thời gian.
Khương Hàng không đi, chiều cậu không lên sân, đã đồng ý với Dư Hải Dược là sẽ đi tìm anh.
Tần Hoan nhìn cậu một lát, hỏi: “Dư Hải Dược?”
“Ừ.” Khương Hàng lấy lại điện thoại di động, do dự trong chốc lát, nói: “Có chút việc.”
Ánh mắt của Tần Hoan trầm lắng, lộ ra nghiêm khắc, ngữ khí không hề nhàn tản, “Khương Hàng, cậu đã từng cân nhắc sau này thế nào chưa?”
Khương Hàng hơi bất ngờ, lập tức nở nụ cười, cậu lắc đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía xa xăm, “…. Ai biết được đâu.”
Tiêu Mặc cau mày.
Im lặng nhìn Khương Hàng hồi lâu, Tần Hoan thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, không nhăn mặt nữa, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, “Thôi bỏ đi.”
Hắn xoa giữa chân mày, giọng chậm rãi, nói: “Có gì thì còn bọn tớ đây.”
“Tớ biết rồi, anh Tần, cậu đừng lo cho tớ.” Khương Hàng cười đến đẹp, cậu khoát tay với Tiêu Mặc cùng Tần Hoan, “Tớ đi trước.”
Nhìn theo Khương Hàng rời đi, tâm tình Tần Hoan có hơi nặng nề, Tiêu Mặc nắm lấy tay hắn, nói: “Đây là lựa chọn của Khương Hàng.”
Mà mỗi người, đều nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình.
— Bất luận là sẽ có tương lai ra sao.
Tần Hoan dừng chân một xíu, hắn nắm ngược lấy tay của Tiêu Mặc, quay đầu cười cười với Tiêu Mặc, “Đúng vậy, điều tớ có thể giúp Khương Hàng cũng chỉ có đứng ở phía sau, ủng hộ cậu ấy.”
Bời vì, họ là bạn.
–
Trở lại ký túc xá, Tần Hoan đi tắm trước.
Lúc Tần Hoan tắm, Tiêu Mặc liền lấy ra một quyển sách hướng dẫn vật lý, tay phải cầm một cây bút, bắt đầu chuyên chú học tập.
Vật lý trung học, Tiêu Mặc đã sắp tự học xong, thiếu hai tiết học mới cuối cùng, hiện tại y rất ít làm đề cơ bản, toàn làm đề khó. Và một đề còn khó hơn một đề.
Có đôi khi gặp phải đề khó mới lạ, y tập trung tinh thần, có thể không nhúc nhích mà nghiên cứu hơn nửa ngày.
Tinh thần học thuật này, mỗi lần đều khiến Tần Hoan tan nát cõi lòng —— sợ Tiêu Mặc quên ăn quên ngủ.
Tần Hoan tắm xong đi ra, Tiêu Mặc đã lại chui vào biển đề, y hết sức chú ý nhìn chằm chằm một đề, mím môi, tay phải viết trên giấy nháp, công thức từng cái một, viết muốn đầy một tờ giấy.
Tần Hoan không đi quấy rầy Tiêu Mặc, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mặc, tiện tay rút quyển sách hướng dẫn, vừa lau tóc vừa xem.
Ký túc xá rất yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua ngọn cây bên ngoài ban công, thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng lá “Xào xạt”, làm nổi bật sự yên lặng của thời gian buổi chiều. Tần Hoan và Tiêu Mặc tuy rằng không nói gì, mỗi người làm một chuyện, nhưng bầu không khí lại hòa hợp, đâu đâu cũng lộ ra sự ấm áp nhàn nhạt.
Dùng một câu thích hợp nhất là năm tháng yên bình.
Hai giờ rưỡi, đề của Tiêu Mặc cuối cùng cũng ra đáp án, y đối đáp án xong, theo bản năng ngẩng đầu tìm Tần Hoan.
Trên đùi Tần Hoan bày một quyển sách, nhưng hắn đã chống cằm nhìn Tiêu Mặc vài phút, cho nên chỉ là trang trí, lúc này thấy Tiêu Mặc nhìn mình, hắn liền nhếch khóe miệng, cười với Tiêu Mặc.
“Giải xong rồi?”
“Ừm.”
Tần Hoan vứt bỏ quyển sách trên đùi, di chuyển ghế đến gần Tiêu Mặc, sau đó tiến lên hôn lên khóe miệng y, “Phần thưởng. ”
Trán kề lên trán Tiêu Mặc, ý cười của hắn nồng đậm, lại bổ sung thêm một câu, “Phần thưởng thắng trận bóng buổi sáng. ”
Tiêu Mặc nhìn lại Tần Hoan, biết hắn chính là tìm cớ hôn, nhưng vẫn mở miệng hỏi, “Anh thắng, sao em lại phải cho anh phần thưởng?”
Khi y nói, giọng của y mang theo một chút ý cười mờ nhạt.
Trước mặt Tần Hoan, Tiêu Mặc thỉnh thoảng cũng lộ ra tính cách hoạt bát đáng có ở tuổi này, sẽ nói giỡn, sẽ tùy ý cười.
“Đương nhiên là thắng mới cần thưởng chứ, thua thì chính là an ủi.” Tần Hoan giơ tay lên xoa đầu Tiêu Mặc, năm ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc Tiêu Mặc, tay kia thì sờ lấy lỗ tai Tiêu Mặc, đôi mắt thâm thúy, thoáng cái, lại hôn lên cánh môi Tiêu Mặc.
Lần này không chỉ là hôn ở khóe miệng.
Giữa môi và răng giao nhau, Tần Hoan buông lỗ tai Tiêu Mặc ra, tay trái mò xuống, đặt lên eo Tiêu Mặc. Tiêu Mặc giật mình, sau đó không được tự nhiên động đậy, y mở hai mắt mông lung sương mù, hai má nhuộm một tầng màu hồng nhạt mỏng manh, giống như phủ phấn, càng lộ vẻ xinh đẹp.
Tần Hoan thả nhẹ sức, dùng răng cẩn thận cắn lấy cánh môi Tiêu Mặc, tay đặt ở thắt lưng Tiêu Mặc, linh hoạt chui vào trong áo, đầu ngón tay chạm vào da Tiêu Mặc, chính Tần Hoan cũng không nhịn được mà hơi run một chút.
Muốn đi thêm một bước nữa.
Muốn khiến cho người trong lòng hoàn toàn thuộc về mình tất.
Đầu óc của Tần Hoan toàn những suy nghĩ bão táp gió giật, lý trí và dục vọng quấn lấy nhau, trong mắt như một ngọn lửa, muốn thiêu đốt Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc và hắn nhìn nhau.
Tầm mắt, khí tức, thậm chí ngay cả không khí, gió thoảng cũng trở nên ngọt ngấy.
Ngay lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”.
Ngay sau đó là giọng nói lớn của Diệp Hiểu Hiểu.
Tần Hoan: “…”
Tiêu Mặc: “…”
Rụt tay mình lại, Tần Hoan lại hôn Tiêu Mặc thêm một cái, sau đó sửa sang lại quần áo cho Tiêu Mặc, rồi đứng dậy mở cửa.
Tiêu Mặc ngồi tại chỗ, cúi đầu bình phục nhịp tim.
Tần Hoan mở cửa, Diệp Hiểu Hiểu trước tiên xông vào, phía sau còn cóTrương Tuân, Tào Di Cảnh, Hà Húc, Giang Hoài, ba nữ sinh thì chạy đến vườn hoa trường nghỉ ngơi, nói chuyện lặng lẽ giữa các nữ sinh, về phần mấy nam sinh khác, cũng chạy đến sân chơi.
Diệp Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra, tách tách chụp hai tấm ảnh, gửi cho đám La Âm, rồi giải thích với Tần Hoan, “Được sự nhờ vả của người ta, mấy cô ấy muốn biết anh Tần và anh Mặc đang làm gì, ký túc xá của hai người như thế nào, nhưng lại không tiện đi lên với đám bọn này, đành phải nhờ tớ. ”
Tần Hoan nói: “Không sao đâu, chụp đi.”
Tiêu Mặc cũng gật gật đầu, không ngại chút nào.
Không có gì không thể ra ánh sáng, giường ký túc xá quá nhỏ, bọn họ bình thường chính là một người một giường, chỉ là hai cái giường ghép với nhau mà thôi, nhưng mà ký túc xá cũng thiết kế như vậy, bốn người, một bên hai cái giường, dù làm gì cũng không được.
Diệp Hiểu Hiểu gửi ảnh xong, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc và Tần Hoan, chú ý tới môi hai người đỏ bừng, khóe mắt giật một cái.
Cậu ta đi hai bước, tiến đến bên cạnh Tần Hoan, thấp giọng hỏi: “Anh Tần này, có phải bọn tớ đến không đúng lúc không?”
Tần Hoan vỗ đầu cậu ta một cái, “Xin hãy có suy nghĩ lành mạnh một tí đi!”
Diệp Hiểu Hiểu nhịn không được “A” một tiếng ở đáy lòng, rồi trợn trắng mắt, muốn nói: Căn bản không phải suy nghĩ của tui không lành mạnh đâu!
Trương Tuân hỏi: “Anh Tần này, chiều cậu có lên sân không?”
Tần Hoan lắc đầu, “Không lên, cho đám Diệp Hiểu họ có cơ hội.”
Trương Tuân gật đầu, lại hỏi: “Vậy muốn xem không? Bây giờ là 3 giờ, chúng ta có thể đến sân bóng rổ. ”
“Đi chứ.” Tần Hoan nói rồi quay đầu hỏi Tiêu Mặc, “Mặc Mặc cậu đi không?”
“Đi.”
Cất sách hướng dẫn, Tiêu Mặc đẩy ghế về phía trước, cầm lấy áo khoác đặt bên cạnh, liền chuẩn bị đi. Tần Hoan thấy thế, lại lấy ra một cái khăn quàng cổ tự mình quàng cho y, “Buổi chiều nhiệt độ hơi thấp xuống, gió lớn, quàng để không bị lạnh. ”
Tiêu Mặc nhìn hắn, “Còn cậu thì sao?”
“Tớ đủ rồi, không lạnh.” Tần Hoan không chỉ có tính cách giống như mặt trời nhỏ, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng cao, thực sự tỏa nhiệt.
Hà Húc đẩy kính, dời mắt đi chỗ khác.
Giang Hoài đứng dán khung cửa —— hắn còn nhớ phải tị hiềm, phải giữ khoảng cách.
Dù sao bị La Âm và Đồ Tuyết hiểu lầm cũng tốt, ngộ nhỡ bị anh Tần hiểu lầm, hắn sẽ toi mạng.
Đám người rời khỏi ký túc xá, lúc đi ra cửa ký túc xá dưới lầu, còn xếp thành một hàng, nhìn đông phát khiếp.
Tần Hoan và Tiêu Mặc đi ở phía trước, cực kỳ giống đại ca yang lake mang theo đàn em, thêm cái kính râm, một chiếc áo khoác màu đen, còn có xì gà bên miệng, có thể hoàn mỹ đi trên bãi biển cos Hứa Văn Cường và đám đệ của hắn.
Lúc La Âm các cô tới, nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thật sự có hơi khó nói.
Các cô đều thống nhất vẻ mặt: “…”
Buổi chiều thi đấu Tần Hoan không lên sân, hắn cùng Tiêu Mặc ngồi trên khán đài xem.
Tiêu Mặc tuy rằng đi theo đám Tần Hoan một tuần, trận đấu cũng xem mấy trận, nhưng đối với quy tắc thi bóng rổ chính thức cũng không tính là khá hiểu rõ, cái nào là phạm quy, cái nào cho phép, y vẫn mông lung.
Vì thế Tần Hoan liền lên sân, giải thích cho Tiêu Mặc một chút.
“Lúc thi đấu, ‘quơ tay’, ‘dùng bóng chạm người khác’, ‘kéo người’ ‘đẩy người’ đều là phạm quy.” Hắn chỉ vào một người vừa mới được trọng tài nhắc nhở, “Còn có một kiểu người giống như thằng đó, vi phạm kĩ thuật, trọng tài sẽ thổi còi…”
Tiêu Mặc nghe rất nghiêm túc, nếu trong tay cầm quyển sổ tay, có lẽ còn có thể ghi lại.
Tần Hoan thấy trong mắt Tiêu Mặc sáng lên, đưa tay sờ sờ đầu y, “Sau này buổi chiều tan học, bỏ ra nửa tiếng, anh dạy em chơi bóng.”
Tiêu Mặc hơi suy nghĩ, rồi đồng ý.
Tần Hoan mỉm cười, tay hắn từng chút một đến gần Tiêu Mặc, rồi dưới tay áo dài che giấu, lặng lẽ nắm lấy ngón cái nhỏ của Tiêu Mặc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tầm mắt của hắn lại chuyển sang sân bóng rổ, vẻ mặt vẫn không thay đổi, rồi duy trì tư thế này, tiếp tục giải thích trận đấu cho Tiêu Mặc.