Lý Tòng nói: “Tôi đang muốn nói với anh về chuyện đó, ngải diệp là đặc sản của trấn Giang, không phải là thứ hiếm lạ gì. Nhiều người ở Chu thị bên kia sẽ dùng nó trong các ngày lễ tết.”
Văn Liễm im lặng, trong đầu lại hiện lên những lời vừa nãy Hạ Tri Kỳ thì thầm với anh, anh cũng không hoài nghi chính mình sẽ nghe nhầm. Anh dùng đầu ngón tay búng tàn thuốc, nói: “Cậu tra lại đi, hai năm qua cô ấy còn quen ai ở trấn Giang hay không, tra từng người một cho tôi.”
Lý Tòng đáp ứng.
Một phút sau, Văn Liễm dập tắt điếu thuốc, cúi người ngồi vào trong xe, nói: “Còn nữa, mua một tòa nhà cạnh hoa viên bên sông, đứng tên Hạ Ngôn, nhờ chị Trương chuẩn bị.”
Lý Tòng cầm vô lăng gật đầu: “Vâng.”
Sau đó cậu ta khởi động xe, xe chạy thẳng đến tập đoàn Văn thị, buổi tối còn có một cuộc họp. Nhìn Văn Liễm vào phòng làm việc, Lý Tòng lập tức gọi điện mua nhà, một giây cũng không dám chậm trễ.
Sau khi Văn Liễm rời đi, Hạ Ngôn cầm quần áo đi tắm, bước ra khỏi phòng tắm, lau tóc, Từ Mạn rót cho cô một tách cà phê, bà không biết tình hình hiện tại giữa Hạ Ngôn và Văn Liễm là như thế nào, nhưng bà tin tưởng Hạ Ngôn sẽ có phán đoán của chính mình, cô cũng không còn là cô nữ sinh trong mắt chỉ có Văn Liễm kia.
Từ Mạn nói: “Tòa nhà ở Đông Tịnh, chủ nhà đột nhiên đổi ý, nói muốn bán đi, không cho thuê nên cô quay trở về, bên chỗ em thì sao?”
Hạ Ngôn nhấp một ngụm cà phê, dừng một chút mới ngước mắt lên, “Phố Nguyên Võ bên kia cũng nói như vậy, thật trùng hợp.”
Từ Mạn sửng sốt, “Bên kia bọn họ cũng đột nhiên muốn bán, không cho thuê nữa à? Chuyện này là như thế nào?”
Hạ Ngôn đặt ly xuống, chậm rãi lau tóc, nói: “Chúng ta gọi cho hai nhà kia, xem thử bọn họ nói cái gì.”
Từ Mạn: “Được.”
Nói xong, bà cầm điện thoại di động lên, lập tức tìm số nhà cạnh Nhà hát Quốc gia và phố Angel, bấm số rồi gọi đi. Vài giây sau, vẻ mặt Từ Mạn càng lúc càng nghiêm trọng. Bà ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn nói: “Ngoại trừ phố Angel, căn nhà bên cạnh rạp hát quốc gia cũng muốn bán, không định cho thuê.”
Hạ Ngôn: “Sao có thể trùng hợp như vậy?”
Từ Mạn: “Phố Angel cô nghe nói thật sự không thích hợp, trong vũ đoàn phần lớn là nữ sinh, nếu thật sự xảy ra án mạng, sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta tuyển sinh.”
“Chỉ duy nhất phố Angel là còn cho thuê, chẳng lẽ có người giở trò quỷ ở phía sau?” Từ Mạn sau khi bị tố cáo, đối với những chuyện này bà rất mẫn cảm.
Hạ Ngôn: “Cũng không phải là không thể.”
“Nhưng là người nào đây?”
Từ Mạn: “Đúng vậy, có thể là ai kia chứ?”
Họ nhìn nhau.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên, cô nhìn thoáng qua dãy số, là dãy số ở Kinh thị, cô bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng nữ rất quen thuộc.
“Hạ Ngôn?”
Hạ Ngôn sửng sốt, “Khương Vân?”
“Là tớ, là tớ.” Bên kia Khương Vân vô cùng kích động, thậm chí có chút nghẹn ngào. Hạ Ngôn cũng có chút kích động, hỏi: “Cậu hiện tại đang ở đâu? Hôm nay tớ tới đoàn kịch không gặp được cậu.”
Khương Vân do dự mấy giây mới nói: “Tớ còn ở trong đoàn kịch, chỉ là nghỉ phép hơi lâu.”
Hạ Ngôn: “Sao cậu lại nghỉ phép, cậu bị bệnh à?”
“Không có, một lời khó nói hết.” Giọng nói Khương Vân nức nở, “Sau khi cậu đi, Triệu Châu Châu liền nhắm vào tớ, các hoạt động sau đó cô ta bắt đầu loại tớ ra, dần dần, tớ bị gạt ra khỏi đoàn múa. Sau một năm rưỡi, tớ không thể chịu đựng được nữa nên bắt đầu nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lén lút đi dạy khiêu vũ để kiếm sống.”
Đoàn múa của Đường Dịch không cho phép học viên ra ngoài dạy vũ đạo, bởi vì tất cả các vũ đạo cải biên đều bị đánh bản quyền, không thể tùy ý đem ra ngoài. Cho nên nếu Khương Vân bị bắt thì sẽ bị đuổi khỏi đoàn múa, nhưng cô ấy thật sự không còn cách nào khác, cô ấy cũng cần phải sống. Hạ Ngôn nghe thấy vậy thì rất đau lòng, nói: “Hợp đồng của cậu khi nào thì hết hạn?”
“Sắp rồi.” Khương Vân nói xong, lại tiếp tục nói: “Không phải, tớ còn có một chuyện muốn nói với cậu, đó là tớ nghe nói các địa điểm được hiệp hội khiêu vũ phê duyệt để cậu mở vũ đoàn đều bị Đường Dịch mua hết rồi, bà ta là đang nhắm vào cậu, muốn ngăn cậu thành lập vũ đoàn đó.”
“Hạ Ngôn, cậu phải cẩn thận.”
Hạ Ngôn nắm chặt điện thoại, nhìn Từ Mạn.
Cô nói: “Khương Vân, từ đâu mà cậu biết được tin này?”
“Có người trong đoàn nói với tớ, hiện giờ vẫn còn dư lại khu vực trung tâm kia là chưa ký hợp đồng, nhưng cũng sẽ sớm thôi.”
Khu vực trung tâm kia chính là căn nằm cạnh Nhà hát Quốc gia, môi trường không tồi, nhưng gần đó có nhiều cơ quan, quan trọng hơn, đây là lựa chọn thứ hai của Hạ Ngôn.
Khương Vân: “Phố Thiên Sứ kia thật sự không thể đi được, Đường Dịch đã mua sẵn mấy bài báo rồi, một khi cậu thuê thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc tuyển sinh. Cậu có biết nghề nghiệp của người đã chết kia là gì không? Anh ta cũng là một vũ công, mặc quần áo màu đỏ treo cổ ở bên trong.”
Trái tim của Hạ Ngôn nhảy dựng lên.
Cô không biết chuyện này.
Khương Vân: “Dù sao cậu nhất định phải cẩn thận, thấy cậu thi đấu chiến thắng tớ rất vui, nhưng hiện giờ rối như tơ vò, tớ cũng không dám đến gặp cậu.”
Hạ Ngôn: “Có chuyện gì thì chúng ta hẹn gặp nhau, chờ tớ thành lập vũ đoàn, cậu qua bên đây đi.”
Khương Vân ở bên kia lập tức rơi nước mắt nói được.
Hạ Ngôn an ủi cô ấy vài câu, sau đó hẹn thời gian gặp nhau rồi mới cúp điện thoại. Từ Mạn nghiến răng: “Là Đường Dịch đúng không? Cô ta bảo em tham gia thi đấu, nhưng em không chịu đi, cô ta ngay lập tức xuống tay.”
Hạ Ngôn: “Hiện giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài căn hộ ở khu vực trung tâm kia. Chúng ta phải gặp được chủ nhà trước khi bà ta ký hợp đồng.”
Từ Mạn vào phòng lấy cuốn sổ, mở ra, kiểm tra người đứng tên bất động sản. Người nắm giữ nơi đó chắc chắn không phải là người bình thường.
Rốt cuộc, gần đó có nhiều cơ quan như vậy, cho nên muốn tra cũng không phải là chuyện dễ dàng.
—
Chiếc xe Mercedes màu đen lái tới trước cửa quán bar, Văn Liễm tháo cà vạt ném vào trong xe, rút chìa khóa xe, đóng sầm cửa lại, sải bước đi vào.
Lúc này đã có khá nhiều người.
Rất nhiều phụ nữ cố tình va vào lòng ngực anh. Cổ áo của Văn Liễm hơi mở, anh nghiêng người tránh đi, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phó Lâm Viễn đang ngồi trên quầy bar, anh đi tới ngồi xuống.
Phó Lâm Viễn nhướng mắt, cười đẩy ly rượu đến trước mặt anh, “Mới họp xong à?”
Văn Liễm nhẹ cởi cổ áo, lắc lắc ly rượu: “Một cuộc họp thương vụ, Văn Trạch Lệ càng ngày càng thành thạo.”
Phó Lâm Viễn: “Còn Văn Trạch Tân thì sao?”
Văn Liễm đầu ngón tay dừng một chút, ngón tay thon dài thưởng thức ly rượu, nói: “Nó không vào được tập đoàn, chỉ có thể đi theo tôi.”
Phó Lâm Viễn mỉm cười: “May mà còn có chú nhỏ là cậu, nếu không cả đời này của cậu ta cũng sẽ bị hủy hoại.”
Văn Liễm cười lạnh, tỏ ý khinh thường ông cụ Văn.
Anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, đặt ly xuống, lúc này có một người phụ nữ bưng một ly rượu đi tới, ly sắp chạm vào ly của Văn Liễm, anh liền tránh sang một bên.
Những đầu ngón tay thon thả gõ nhẹ trên mặt bàn.
Anh thậm chí không thèm nhìn cô gái đó.
Người phụ nữ kia thấy thế liền ho một tiếng, “Thêm Wechat nhé?”
Văn Liễm: “Không có Wechat.”
Người phụ nữ kia: “…”
Vài giây sau, cô ta phải rời đi. Thấy vậy, Phó Lâm Viễn bật cười, anh ta nheo mắt lại, liếc Văn Liễm một cái, “Cậu và Hạ Ngôn sao rồi? Tình hình bây giờ thế nào?”
“Người tình à?”
Văn Liễm cầm ly rượu dựa người ra sau nhấp một ngụm, yết hầu khẽ cuộn, nói: “Hết cách rồi, cô ấy thậm chí còn không coi tôi là người yêu.”
“Cô ấy dường như đã thay đổi rất nhiều.” Phó Lâm Viễn trước kia vô tình xem được đoạn video của Văn Liễm và Hạ Ngôn ở trong nhà, khi đó, trong mắt của cô toàn là Văn Liễm, dựa vào lòng anh để đọc sách. Cô quay video của hai người họ rồi gửi vào WeChat của Văn Liễm, Văn Liễm tiện tay lưu lại cho nên anh ta mới xem được.
Hạ Ngôn hiện tại dường như sẽ không làm loại chuyện này nữa.
Văn Liễm siết chặt đầu ngón tay, nói: “Ừm.”
Phó Lâm Viễn: “Còn đứa nhỏ thì sao? Cậu có ý gì không?”
“Quá đột ngột. Nhưng tôi muốn Hạ Ngôn nhiều hơn.”
Phó Lâm Viễn: “Cậu muốn cô ấy trong quá khứ, hay cô ấy bây giờ?”
“Tôi muốn tất cả.”
Văn Liễm nói xong lại rót thêm một ly rượu. Phó Lâm Viễn tặc lưỡi, “Đáng đời cậu, truy thê hỏa táng tràng đi.”
Văn Liễm: “…”
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh cầm lên thì thấy người gọi là chị dâu Lâm Tiếu Nhi. Anh liếc nhìn thời gian, lúc này, anh lập tức bắt máy.
“Chị dâu.”
Lâm Tiếu Nhi ở bên kia rất lo lắng, “Chú nhỏ, chú nhỏ, phải làm sao bây giờ, em dâu muốn gặp chị, chị căng thẳng quá, cô ấy đột nhiên nói muốn gặp chị đó.”
“Hạ Ngôn?”
“Đúng vậy.”
Văn Liễm nhất thời có chút khó chịu: “Tại sao cô ấy muốn gặp chị?”
Cô còn chưa bao giờ nói muốn gặp anh!
Lâm Tiếu Nhi: “Sao chị biết được, cô ấy chỉ muốn gặp chị, cho nên chị có chút lo lắng, chị muốn hỏi cậu một chút, chị nên ăn mặc đơn giản hay là trang trọng đây?”
Văn Liễm: “…”
Thật lâu sau, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người khi nào thì gặp mặt?”
“Em cũng đi.”
Lâm Tiếu Nhi: “Cậu đừng tới.”
Văn Liễm: “…”