Cô giáo Giang gật đầu nói: “Sứ Thanh Hoa múa rất hay, đáng tiếc là không thấy được Khương Vân.”
Hạ Ngôn nhìn Khương Vân đang ở bên kia trò chuyện với các học sinh, cô nói: “Khương Vân vẫn chưa quen với việc múa chính ạ.”
Cô giáo Giang nghe thấy lời này, đương nhiên biết đó là cái cớ.
Bà nói: “Đoàn múa của Đường Dịch mấy năm nay tranh đoạt danh lợi, cô ta ai cũng dám lợi dụng, dù phẩm hạnh không tốt cô ta cũng không để bụng, chỉ cần múa đẹp là được, Hạ Ngôn, em tuyệt đối không được bắt chước cô ta. Chúng ta muốn đi xa thì cần phải có đạo đức và nền tảng.”
Hạ Ngôn: “Cô giáo Giang, cô yên tâm.”
Cô giáo Giang cười nói: “Khó trách Tuyết Nhi lại thích em như vậy.”
Hạ Ngôn nhìn Cô giáo Giang, nói: “Em cũng rất thích cô ấy.”
Mấy ngày nay ở chung với nhau, Hạ Ngôn đã biết Giang Tuyết Nhi và Cô giáo Giang đều là họ hàng với tứ đại gia tộc Lê Thành, những đại gia tộc này đều có quan hệ thâm sâu. Điều này khiến cô nhớ đến Hạ gia, Hạ gia tuy rằng cũng được coi là một gia tộc cao quý nhưng thực ra vẫn chưa đủ. Cô giáo Giang uống một tách trà, nói với Hạ Ngôn: “Em cứ chờ xem, kết quả điều tra của Đường Dịch rất nhanh sẽ có thôi.”
Hạ Ngôn: “Cô giáo, nghiêm trọng đến vậy sao?”
Cô giáo Giang mỉm cười nhưng không nói gì.
Vài giây sau.
Bà nói: “Người tình bí mật của em đã ra tay, em nói xem?”
Hạ Ngôn mất vài giây cũng không nhận ra người tình bí mật mà cô giáo nói là ai.
Cho đến khi nhìn thấy nụ cười trêu chọc của cô giáo Giang.
Cô mới hồi phục tinh thần lại.
Là nói về Văn Liễm.
Tai Hạ Ngôn đỏ lên.
Ngay sau đó cô giáo Giang nói: “Đài truyền hình Kinh thị có thể có một chương trình khiêu vũ. Nếu nhận được lời mời, em có thể suy nghĩ một chút.”
“Nó sẽ mang lại lợi ích lớn cho vũ đoàn của em, hơn nữa các học sinh trong vũ đoàn cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn một chút.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Em sẽ cân nhắc.”
Cô giáo Giang nói tiếp: “Tôi cũng hy vọng các em có thể tham dự Xuân Vãn năm nay.”
Hạ Ngôn: “Vâng ạ.”
Đoàn múa của Đường Dịch từ trước đến nay là đoàn múa thống trị ở Kinh thị, hiện giờ nếu Đường Dịch xảy ra chuyện, Hạ Ngôn phải nhanh chóng đứng lên, nếu không sẽ bị so sánh với Đường Dịch.
*
Cô giáo Giang và những người khác ăn cơm xong chiều cũng không đợi Hạ Ngôn ngồi xuống nghỉ ngơi. Kết quả điều tra của Đường Dịch được tung ra, trực tiếp trở thành hot search, tài sản của bà ta cũng bị đóng băng, đối mặt với vụ kiện tài chính, đoàn múa của Đường Dịch không đơn thuần chỉ dừng hoạt động mà còn phải đối mặt với việc giải thể, vũ đoàn tạm thời do hai giáo sư của hiệp hội khiêu vũ tiếp quản.
Sau đó sẽ sắp xếp họ vào các vũ đoàn khác dựa trên thời hạn hợp đồng của học sinh và mong muốn cá nhân.
Trong lúc nhất thời.
Trên mạng tràn ngập các hot search về Đoàn múa của Đường Dịch.
#Đường Dịch sẽ vào tù?
#Các thành viên của Đường Dịch sẽ đi về đâu?
#Xem ra giải thưởng của Hạ Tình đều là do Đường Dịch bỏ tiền.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ học sinh trong vũ đoàn Hạ Ngôn đều nhảy dựng lên, vô cùng kinh ngạc.
“Đường Dịch vậy mà phải vào tù? Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Bà ta dính líu đến án tài chính. Ngoài ra còn có tội trốn thuế nữa.”
“Trời ạ, may là chúng ta đã không đến chỗ bà ta.”
“Những người trong đoàn múa của bà ta thật đáng thương.”
“Đáng thương gì chứ, những người trong đoàn múa đó toàn mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo vô cùng, xem hiện giờ bọn họ còn có thể kiêu ngạo hơn được nữa không.”
“Mọi người nói xem, Hạ Tình… kết quả điều tra của Hạ Tình là gì?”
Kết quả điều tra Hạ Tình cho thấy, cô ta quả thực có năng khiếu khiêu vũ, bất quá cô ta được ca ngợi đến mức luôn muốn đứng đầu trong mọi việc.
Ba trong số các giải thưởng là dùng tiền, hoặc là dùng chút thủ đoạn mới có được.
Hiện các tổ chức chịu trách nhiệm về ba giải thưởng kia cũng đang bị điều tra.
Cư dân mạng đã đọc được chuyện này.
“Thật là không biết xấu hổ.”
“Còn phải nói, về sau ai còn dám tin tưởng những giải thưởng này là công bằng kia chứ.”
“May mắn là Cúp Vân Thường đã được phơi bày, nếu không mọi người thất vọng chết mất.”
“Giáo viên thế nào thì học trò như vậy.”
“Tôi thấy cô ta cũng chỉ như thế thôi, thật tầm thường.”
“Hiện giờ tốt rồi, đoàn múa Đường Dịch đang xuống dốc, đoàn múa Hạ Ngôn sắp trỗi dậy.”
“Đúng vậy, tôi thích Hạ Ngôn.”
“Tôi cũng thích. Tôi nghe nói cô ấy đã múa trong Đoàn múa của Đường Dịch nhiều năm, nhưng không được coi trọng.”
“Đường Dịch quả là có mắt không tròng.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, Từ Mạn liếc nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn bưng trà cho Từ Mạn, tâm tình hai người đều rất bình tĩnh. Khương Vân phấn khích đến mức vơ vét hết toàn bộ thông tin thu thập được về Hạ Ngôn và Từ Mạn. Lúc này, dưới lầu có một học sinh đi lên, gọi Hạ Ngôn: “Cô ơi, có phóng viên truyền thông tới.”
Từ Mạn đặt tách trà xuống, nói: “Cô đã đoán sau khi nghe được tin tức này, bọn họ nhất định sẽ hành động.”
Hạ Ngôn đành phải đứng dậy.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, trên người mặc đồ múa đi xuống lầu.
Về khí chất, nói thật, càng luyện tập càng thấy rõ cảm giác. Hạ Ngôn vừa bước xuống cầu thang, những ánh đèn flash đó đã chiếu thẳng vào cô.
Ngay cả phóng viên cũng phải kinh ngạc, nếu Hạ Ngôn bước chân vào giới giải trí, nhất định sẽ có chỗ đứng.
Một phóng viên cầm micro tiến tới.
“Cô giáo Hạ, về chuyện của cô giáo Đường Dịch, cô có ý kiến gì không?”
Hạ Ngôn đối mặt với ống kính, dịu dàng tập trung: “Tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ tới.”
Các phóng viên sôi nổi gật đầu. Còn phải nói, ai có thể ngờ rằng ở phía sau hậu trường, một vũ công không tập trung khiêu vũ mà lại làm ra nhiều chuyện như vậy.
Người điều tra cô ta cũng thật lợi hại, đánh rắn đánh giập đầu, quả thật là nhanh gọn, tàn nhẫn lại chính xác.
Các phóng viên hỏi tiếp: “Bây giờ vũ đoàn của cô là duy nhất ở Kinh thị, xin hỏi cô sẽ nhận các vũ công từ Vũ đoàn Đường Dịch? Họ đều là chị em cùng trường với cô.”
Hạ Ngôn bình tĩnh nói: “Đoàn múa của chúng tôi tuyển người cũng có tiêu chuẩn của mình, không phải ai cũng đều nhận.”
Phóng viên vừa nghe liền hiểu.
Hiện giờ, người bị động chính là vũ công của Vũ đoàn Đường Dịch chứ không phải Hạ Ngôn.
Phóng viên: “Vậy nếu là Hạ Tình, cô có mời chị gái mình đến không?”
Hạ Ngôn khẽ mỉm cười: “Chúng tôi sẽ không cần một trưởng nhóm đi mua giải thưởng.”
Phóng viên vừa nghe xong thì dùng hết sức chụp ảnh Hạ Ngôn.
*
Hạ Tình không biết đã bao ngày không ra ngoài, Triệu Lệ Vận nhìn thấy bảo mẫu lên lầu đưa cơm, sắc mặt tối sầm: “Không cần đưa, nó muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì không ăn, cũng không phải không tay không chân, không tự mình xuống được?”
Bảo mẫu nghe vậy liền rút chân lại.
Bất quá vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Tình vừa mới đi xuống cầu thang, bảo mẫu lập tức tỏ ra xấu hổ. Triệu Lệ Vận theo tầm mắt của bảo mẫu hướng lên trên.
Nhìn thấy Hạ Tình, bà ta không có biểu cảm gì, liền mở máy tính bảng ra.
Đúng lúc hiện lên cuộc phỏng vấn của Hạ Ngôn.
“Vậy nếu là Hạ Tình, cô có mời chị gái mình đến không?”
“Chúng tôi sẽ không cần một trưởng nhóm đi mua giải thưởng.”
Hai câu này bật ra, Triệu Lệ Vận lập tức thay đổi sắc mặt, bà ta lạnh lùng nhìn về phía Hạ Tình, Hạ Tình cũng nghe thấy những lời này, cô ta trầm mặc vài giây, tay chân nhũn ra mà đi xuống lầu.
Triệu Lệ Vận thấy thế: “Xem bộ dạng con xem, chết rồi à?”
Hạ Tình nhìn Triệu Lệ Vận.
Triệu Lệ Vận: “Con năm đó giành được sự ưu ái thì thề son sắt, con về sau sẽ thế nào, sẽ thành lập một đoàn múa, trở thành Đường Dịch thứ hai. Bây giờ thì sao?”
“Mọi người đều coi như chuột qua đường mà đánh (*).”
(*) Ý bảo căm giận cái xấu, coi như người xấu mà đánh đuổi.
Sắc mặt Hạ Tình tái nhợt.
Khi còn nhỏ, cô ta đã dùng rất nhiều thủ đoạn để Triệu Lệ Vận và Hạ Dụ Côn chỉ chú ý đến mình, khi vào vũ đoàn của Đường Dịch, cô ta làm nũng với cha mẹ, nói sau này cô ta nhất định sẽ trở thành Đường Dịch thứ hai. Cô ta chắc chắn sẽ làm cho bọn họ nở mày nở mặt. Hiện giờ Hạ Tình đang bám vào lan can.
“Có phải mẹ muốn nhận lại Hạ Ngôn?”
Triệu Lệ Vận trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy, em gái của con không lấy được giải thưởng nào, nhưng một khi lấy thì trực tiếp lấy Cúp Vân Thường. Nó thông minh hơn con rất nhiều. Những giải thưởng con giành được thì có ích lợi gì? Thậm chí thành lập một đoàn múa cũng chẳng được, hiện tại còn bị Đường Dịch liên lụy.”
Hạ Tình cắn răng.
Hung hăng trừng mắt với Triệu Lệ Vận.
Triệu Lệ Vận sau đó nói: “Nếu con không phục thì hãy rời khỏi đây đi.”
Bây giờ Hạ Tình đối với bà ta mà nói cũng chỉ có hai chữ mất mặt.
Hạ Tình lại không có đủ dũng khí rời khỏi đây như Hạ Ngôn.
Càng không có vận may năm đó của Hạ Ngôn, có Văn Liễm đích thân đưa cô đi.
Hạ Dụ Côn đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức tiến lên kéo Triệu Lệ Vận: “Chúng ta hiện tại chỉ còn lại đứa con gái này, bà có thôi đi không?”
Triệu Lệ Vận: “Tôi biết, nhưng tôi thấy nó không dám rời đi đâu.”
Hạ Tình thật sự không dám rời đi.
Cô ta xoay người trở về phòng của mình.
*
Sinh nhật của ông cụ Văn và Lâm Tiếu Nhi rất gần nhau, chỉ cách một ngày, hôm nay là sinh nhật của ông cụ Văn, Văn Liễm chẳng sợ phiền đến ông cụ mà đến Văn gia.
Ông cụ Văn sức khỏe kém, cũng không làm gì nhiều nên chỉ một nhà ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm.
Văn Liễm nới lỏng cà vạt, nâng ly hướng về phía ông cụ.
Ông cụ Văn nghĩ đến việc ông ta thu mua cổ phiếu Kim Thịnh lại bị đối phương đuổi theo cắn ngược lại, đây là tác phẩm của ai ông ta đương nhiên biết, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tay ông ta run rẩy, cầm ly lên, uống hết trà trong ly.
Ông ta tuổi tác đã cao, không thể uống rượu được.
Văn Liễm đặt ly xuống.
Anh nhìn Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân rồi nói: “Gần đây có rảnh thì đến đoàn múa một chút.”
Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân liếc nhìn nhau.
Văn Trạch Tân rất nhanh liền hiểu ra: “Đi thăm em trai của tụi cháu?”
Văn Liễm vẻ mặt bình tĩnh.
Không phủ nhận.
Văn Trạch Lệ ho khan một tiếng, anh ta giơ tay vỗ tay: “Được ạ.”
Ông cụ nghe vậy, quả thực không thể tin được, ông ta nhìn về phía Văn Liễm nói: “Chính anh không nhận con trai mình, mà lại nhờ hai đứa cháu trai của ta giúp đỡ? Không cần mặt mũi nữa à?”
Văn Liễm nâng ly rượu lên uống một ngụm, không có biểu tình gì.
Ông cụ Văn rất tức giận.
Ông ta quay người qua nói với Văn Trạch Lệ: “Không được đi!”
“Cháu không được phép đi, không được giúp nó.”
Văn Trạch Lệ nhún nhún vai.
Lâm Tiếu Nhi cười nói: “Con lại cảm thấy khá tốt. Đứa trẻ Kỳ Kỳ kia thực sự rất đáng yêu, ngoan ngoãn lại dễ thương. Con thích lắm. Ngày mai sinh nhật con, con muốn mời họ tới.”
Ông cụ nghe vậy, tức giận đến suýt chầu trời.
Ông ta trừng mắt với Lâm Tiếu Nhi.
Lại trừng mắt nhìn Văn Tụng Tiên, như muốn Văn Tụng Tiên quản vợ của mình.
Văn Tụng Tiên lại giả vờ như không nhìn thấy.
Ông cụ Văn: “…”
Toàn bọn phản bội.
Đồ phản bội.
Văn Liễm nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi: “Chị dâu, cảm ơn.”
Ông cụ Văn: “…”
*
Đêm khuya.
Chuyện của Đường Dịch, vũ đoàn bà ta, Hạ Tình vẫn còn đang sôi sục, sau khi Hạ Ngôn tắm cho Hạ Tri Kỳ xong, cô liền nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi: Hạ Ngôn, ngày mai là sinh nhật của chị, chị muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ, em có rảnh không? Đưa Kỳ Kỳ tới chơi đi?
Hạ Ngôn rất thích Lâm Tiếu Nhi.
Cô im lặng vài giây rồi trả lời: Được, cô Lâm.
Lâm Tiếu Nhi: Nếu không em đổi lại gọi chị là chị Tiếu Nhi đi? Cô Lâm nghe xa lạ quá.
Hạ Ngôn: Chị Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi lập tức hài lòng.
Sau khi Hạ Ngôn nhận lời mời, cô vào phòng, lấy ra một bức tranh thêu sông núi Minh Nguyệt, thời điểm nhàm chán ở Giang trấn, cô đã học nó từ chị thợ thêu giỏi nhất ở đây, cô gói ghém cẩn thận, chuẩn bị ngày mai tặng cho Lâm Tiếu Nhi làm quà sinh nhật.
Mà cùng lúc đó.
Văn Liễm uống chút rượu, xe phóng nhanh trên đường, ánh sáng chiếu xuống lông mày, anh ngả người ra sau, cầm điện thoại di động, nghĩ đến mưu mô ngày hôm nay của mình.
Hạ Ngôn chưa chắc không biết, nhưng cũng không biết cô đang nghĩ gì, chủ yếu là sợ cô tức giận.
Anh bấm vào tin nhắn.
Vài giây sau.
Anh soạn tin nhắn.
“Em đã ngủ chưa?”
Sau đó gửi nó đi.
Chiếc xe tiếp tục chạy nhưng bên kia vẫn không phản hồi. Văn Liễm châm một điếu thuốc, sau đó nói: “Lái xe tới phố Kim Nguyên.”
A Thanh đáp lại.
Văn Liễm ngước mắt nhìn A Thanh đang lái xe, vài giây sau mới nói: “Đưa điện thoại di động của cậu ra đây.”
A Thanh sửng sốt một lúc.
Nhưng ông chủ đã lên tiếng, không thể từ chối được.
Vì thế.
Anh ta nhấc điện thoại lên, mở khóa rồi đưa cho Văn Liễm.
Văn Liễm bấm vào tin nhắn của A Thanh, chỉnh sửa.
“Cô Hạ Ngôn, cô ngủ rồi à?”
Gửi đi.
A Thanh từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy thao tác của ông chủ nhà mình, tức khắc hãi hùng khiếp vía, đây là đang làm gì vậy, sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình. Văn Liễm miệng ngậm điếu thuốc cũng trầm mặc.
Khoảng năm phút trôi qua.
Tích tích.
Điện thoại di động của A Thanh vang lên, Hạ Ngôn trả lời tin nhắn của A Thanh trước.
Văn Liễm siết chặt đầu ngón tay, muốn bóp nát điện thoại di động của A Thanh.
Còn A Thanh thì suýt chút nữa trượt tay lái.
Trên trán toát mồ hôi.
Ông chủ à.
Anh bệnh nặng quá rồi!
Lấy tôi ra để thử bà chủ.
Anh không phải con người mà.