Một tay anh ôm eo cô, giọng khàn khàn nói ở bên tai: “Em muốn đi cũng được, nhưng đợi anh uống thuốc xong đã.”
Hơi thở nóng hổi bên tai cô.
Hạ Ngôn giãy giụa một lúc nhưng không thành, cô nheo mắt, bình tĩnh lại.
Cô đưa tay, lấy thuốc trên bàn rồi đưa cho anh: “Uống đi.”
Văn Liễm nghiêng đầu nhìn cô.
Hạ Ngôn lại đem thuốc đưa cho anh.
Vẻ mặt vội vàng muốn nhanh cho xong của cô khiến Văn Liễm nheo mắt lại, đưa tay lấy thuốc bỏ vào miệng, cầm ly lên uống một ngụm nước, yết hầu trượt xuống, anh nuốt thuốc vào. Anh đưa tay, sờ dọc theo vạt áo cô, Hạ Ngôn im lặng vài giây rồi bắt lấy tay anh.
“Biến.”
Sau đó, cô đẩy anh ra và đứng dậy.
Văn Liễm đặt tay trở lại tay vịn ghế, gân tay trên mu bàn tay căng chặt, anh nghiêng đầu, ngước mắt nhìn cô: “Em không muốn sao?”
Hạ Ngôn: “Anh đang uống thuốc, vẫn được chứ?”
Văn Liễm: “Thử xem.”
Hạ Ngôn cười lạnh nói: “Không có hứng thú.”
Nói xong, cô đi về phía cửa, nhưng Văn Liễm lúc này cũng không ngăn cản, nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng, bàn tay to lớn nắm lấy tay vịn, mạch máu nổi lên.
Cô chủ động đến gặp anh vì Văn Vũ Phàm.
Quai hàm anh căng ra nghiến chặt răng.
*
Sau khi rời khỏi khách sạn, A Thanh đã đứng đợi ở cửa, nhìn thấy cô đi xuống, anh lập tức tiến lên đón mở cửa cho Hạ Ngôn. Tuy nhiên, Hạ Ngôn lại gọi một chiếc taxi khác, cô nhìn A Thanh và nói: “Ông chủ của anh đã uống thuốc rồi, chắc cần phải nghỉ ngơi.”
A Thanh dừng lại, gật gật đầu.
Hạ Ngôn nói xong liền lên taxi. A Thanh nhìn chiếc taxi rời đi, do dự một lúc rồi gửi cho Lý Tòng một tin nhắn Wechat.
A Thanh: Ông chủ bị bệnh, uống thuốc rồi, nhưng cô Hạ Ngôn đã đi rồi, tôi có phải đuổi theo không?
Lý Tòng: Nói nhảm, cứ theo dõi trước đi.
A Thanh hiểu ý, lên chiếc Bentley, khởi động xe, đi theo chiếc taxi giống như đêm qua, nhìn chiếc taxi đến bệnh viện. Hạ Ngôn xuống xe, bước nhanh lên bậc thang, tiến vào phòng bệnh.
Văn Vũ Phàm lúc này đã tỉnh táo, tựa vào đầu giường, không biết là đang nói chuyện gì với mẹ Văn. Hạ Ngôn vừa bước vào, anh nhìn sang, hôm nay trời nhiều mây, có chút nắng, anh mỉm cười với cô.
Hạ Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta bắt đầu thủ tục chuyển viện nhé” cô nói.
Cô nói với bố mẹ Văn về sự sắp xếp của mình, nhưng cô không chắc liệu cuối cùng Văn Liễm có giúp chuyện này hay không, vì vậy cô đã liên hệ với một bệnh viện khác để đề phòng. Ở Chu thị có một sân bay, lái xe đến đó mất hơn một tiếng, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay đến Kinh thị.
Nhưng không có nhiều người đến đó.
Cho nên Hạ Ngôn đã mua vé máy bay từ sớm, vì lo lắng cho sức khỏe của Văn Vũ Phàm nên cô đã chọn hạng thương gia, xong việc cô xuống lầu tìm bác sĩ Trần.
Hy vọng có bác sĩ hay y tá, cô sẽ trả toàn bộ chi phí.
Bác sĩ Trần đóng hồ sơ bệnh án lại và nói: “Một vị họ Văn đã thanh toán xong hết rồi.”
Hạ Ngôn sửng sốt.
Bác sĩ Trần tiếp tục nói: “Bệnh viện Quân khu Kinh thị đã phái người và một chiếc máy bay đến đây, khoảng một giờ trưa họ sẽ đến. Mọi người chỉ cần đợi thôi.”
Hạ Ngôn: “Người đó tên là Văn Liễm sao?”
Bác sĩ Trần: “Hình như là vậy.”
Bác sĩ Trần mỉm cười và nói: “Nếu mọi người sắp xếp việc này sớm hơn, không chừng Văn Vũ Phàm đã được chữa trị thành công.”
Hạ Ngôn im lặng.
Bác sĩ Trần sau đó nói: “Bây giờ là việc bàn giao giữa hai bệnh viện nên các cô không phải lo lắng nữa”.
Anh là người tận mắt nhìn thấy Hạ Ngôn chạy tới chạy lui, anh cũng quen một bác sĩ sản phụ khoa lúc trước tiếp nhận ca của Hạ Ngôn, hồi Hạ Ngôn sinh con gặp nguy hiểm, mà cơ thể cô trước nay luôn giữ gìn rất kỹ để phục vụ việc múa. Lúc sinh con quả là vất vả, cơ thể cô vốn gầy, lại không ăn uống nhiều, tuy rằng đứa bé khoẻ mạnh nhưng cơ thể người mẹ lại rất dễ bị thiếu máu.
Vì vậy, khi Hạ Tri Kỳ chào đời, cô đã bị xuất huyết rất nhiều. Lúc đó cầm máu rất khó, kim cầm máu nhập khẩu rất đắt, cơ bản là ở Chu thị hiếm có người dùng, Từ Mạn và Văn Vũ Phàm khi đó nói rằng nhất định phải sử dụng loại kim này. Bệnh viện vừa đi chuyển mũi tiêm này cho Hạ Ngôn sử dụng.
Nhờ chiếc kim này, máu dần dần ngừng chảy và có thể được truyền máu.
Bác sĩ Trần đã nghe được rất nhiều từ bác sĩ sản phụ khoa nên đương nhiên hiểu lý do Hạ Ngôn đối xử tốt với Văn Vũ Phàm, nếu không thì ở cái nơi nhỏ bé này, nếu phụ nữ đối xử tốt với đàn ông như vậy, không khỏi khiến người ta dị nghị.
Hạ Ngôn tỉnh táo lại nói: “Cám ơn bác sĩ Trần.”
Bác sĩ Trần: “Cứ đi đi. Tôi hy vọng lần sau gặp lại Văn Vũ Phàm, anh ấy sẽ ổn.”
Hạ Ngôn mỉm cười.
“Vâng.”
Cô quay người đi lên lầu.
Bố Văn nhìn thấy cô quay lại, ông dừng động tác, gọi: “Hạ Ngôn.”
Hạ Ngôn đi về phía ông.
Bố Văn do dự một chút, lấy hai cuốn sổ bất động sản đưa cho Hạ Ngôn rồi nói: “Đây là tài sản còn lại của Vũ Phàm, là hai quán trọ. Chúng ta không có tiền chữa trị cho nó, chỉ còn lại hai quán trọ này thôi, thằng bé đã nói với cháu lúc trước ấy.”
Hạ Ngôn ngước mắt lên, liếc nhìn phòng bệnh.
Văn Vũ Phàm mỉm cười với cô.
Mẹ Văn ngồi ở mép giường, không nhìn sang bên này, có vẻ bà không vui vẻ gì nhưng lại không thể phản đối được điều con trai muốn làm.
Hạ Ngôn im lặng một lúc, sau đó đưa tay nhận lấy cuốn sổ bất động sản.
Văn Vũ Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Bố Văn liếc nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn và bố Văn vào phòng bệnh, cô thông báo với họ chuyển đến bệnh viện khác vào lúc 1 giờ trưa. Cho dù bố mẹ Văn trong lòng phản đối, cho dù không muốn đến nơi ở mới, nhưng ở trước mặt con trai, họ vẫn phải nhịn xuống. Văn Vũ Phàm nhìn Hạ Ngôn, “Có phải… anh Văn đã giúp đỡ đúng không?”
Hạ Ngôn trầm mặc vài giây rồi gật đầu.
Văn Vũ Phàm nghe xong thì cũng gật đầu, không hỏi nữa.
*
Buổi trưa, bác sĩ Trần dẫn theo hai bác sĩ và y tá đến giúp di chuyển Văn Vũ Phàm, may mắn thay, anh lúc này không bị sốt, tinh thần tỉnh táo. Hạ Ngôn không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ xách theo một túi nhỏ đến Giang Trấn, cô lo lắng cho sức khoẻ của Văn Vũ Phàm, nhưng cô cũng nhớ Hạ Tri Kỳ và Từ Mạn.
Một nhóm người rời bệnh viện, bắt xe 120 rồi ra sân bay.
Hạ Ngôn liếc nhìn chỗ xe A Thanh hay đậu trước đó, nhưng chiếc Bentley kia không có ở đó, Hạ Ngôn cau mày, lên xe. Bố mẹ Văn quay lại lấy một ít hành lý, hai chiếc vali. Văn Vũ Phàm sau khi lên xe đã ngủ thiếp đi, mẹ Văn nhìn vào chiếc túi trong tay Hạ Ngôn, trong đó có cuốn sổ bất động sản của hai nhà trọ.
Mẹ Văn liếc nhìn nó vài lần rồi mới dời mắt đi.
Xe tới sân bay.
Đó là một chiếc máy bay trông giống như máy bay tư nhân, nhưng trên đó có in logo của bệnh viện quân đội, Văn Vũ Phàm đã được sắp xếp lên máy bay, ánh mắt Hạ Ngôn liếc nhìn chiếc Bentley quen thuộc.
Xe đang đậu, bên trong không thấy ai, lúc này A Thanh từ nhà vệ sinh cách đó không xa đi ra, Hạ Ngôn quay đầu nhìn, A Thanh dừng lại.
Hạ Ngôn: “Ông chủ của anh anh đã hạ sốt chưa?”
A Thanh gật đầu: “Đã đỡ một chút.”
Hạ Ngôn: “Tốt.”
Mẹ Văn gọi điện cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn nhìn chiếc Bentley lần nữa rồi lên máy bay, máy bay rộng rãi, quả thực là của bệnh viện, bên trong có đủ mọi thứ.
Chỗ ngồi cũng được cố định.
Ngoài ra còn có một không gian giống như phòng nghỉ. Hạ Ngôn vừa ngồi xuống, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến, Văn Liễm mặc áo sơ mi đen quần tây đen, trong tay khoác áo khoác, cúi đầu đi vào, dáng người cao lớn, cường tráng. Anh bước vào, bố mẹ Văn đều nhìn sang, thấy rõ đằng sau mặt mày của anh.
Hít một hơi.
Họ vô thức nhìn Hạ Ngôn.
Văn Liễm đặt tay lên khóe môi dưới ho khan, anh đi ngang qua Hạ Ngôn rồi dừng lại, cúi đầu nhìn cô, người đàn ông này đang sốt nhưng ánh mắt vẫn tàn nhẫn và nghiêm nghị.
Hạ Ngôn nhàn nhạt nhìn anh.
Cô đã hỏi A Thanh rồi.
Không cần phải hỏi Văn Liễm nữa.
Vì vậy cô cũng không mở miệng.
Văn Liễm nhìn đôi mày và ánh mắt lạnh lùng của cô, cảm thấy trong cổ họng có vị tanh ngọt, vài giây sau, anh đi tới ghế sau ngồi xuống. A Thanh cũng bước vào mang theo vali và túi đựng laptop, sau đó đặt vali và máy cố định một chỗ, trên máy bay cũng có tiếp viên giúp đỡ.
Cô tiếp viên đi đến chỗ Văn Liễm, nhẹ nhàng nói: “Anh Văn, anh bị sốt nhẹ, hay là ra phòng khách phía sau nghỉ ngơi.”
Văn Liễm chống trán nhìn người phụ nữ trước mặt, để lộ bàn tay, tay Hạ Ngôn đặt ở trên tay vịn, nói: “Không, tôi ở đây.”
Cô tiếp viên nghe xong không miễn cưỡng nữa, nói: “Được.”
Sau đó, cô đứng dậy, lại đến bên cạnh Văn Vũ Phàm, đo nhiệt độ rồi đắp chăn bông cho Văn Vũ Phàm, sau đó cô đi tới phía trước nói chuyện với bác sĩ.
Một lúc sau, máy bay đã sẵn sàng cất cánh.
Lúc này, các bác sĩ rất chú ý tới Văn Vũ Phàm, Hạ Ngôn cũng vậy. May mắn thay, Văn Vũ Phàm vẫn có tinh thần tốt, sau khi máy bay ổn định lại, anh nói với Hạ Ngôn: “Anh chợp mắt một lát.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Được.”
Ở phía sau, Văn Liễm nghiến răng nghiến lợi, chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt. Bố mẹ Văn không ngừng nhìn người đàn ông cao lớn ngồi phía sau.
Anh thật sự quá giống Thất Thất.
Mẹ Văn khẽ chọc Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn quay người lại.
Mẹ Văn gật đầu: “Cậu ấy là ai vậy? Có phải là bố ruột của Thất Thất không?”
Hạ Ngôn dừng một chút, sau đó gật đầu.
Sắc mặt của mẹ Văn khẽ thay đổi.
Người đàn ông phía sau kia nhìn cũng biết là không dễ đụng vào.
Tuy nhiên, việc có con ngoài giá thú cũng cho thấy người đàn ông này không có quá nhiều tình cảm với Hạ Ngôn, nếu không sao Hạ Ngôn lại phải đi xa như vậy để nuôi một đứa con.
Bố Văn cũng rất ngạc nhiên, nhưng điều ông đang nghĩ là Hạ Ngôn không gả cho con trai mình, chẳng lẽ là vì người đàn ông này sao?
*
Lý do không chọn đi đường thủy vì nó mất quá nhiều thời gian và có quá nhiều bất ổn, đi đường cao tốc thì khó khăn hơn, mất nhiều thời gian và gập ghềnh.
Máy bay là nhanh nhất.
Khoảng cách cũng được rút ngắn đến tối đa.
Hơn nữa trên máy bay còn có bác sĩ, y tá nên cũng yên tâm hơn. Nhưng dù vậy, khi họ đến Kinh Thị thì trời cũng đã tối, xe của bệnh viện quân y đã đợi sẵn bên ngoài sân bay.
Trạng thái tinh thần của Văn Vũ Phàm không còn tốt như lúc đầu, lúc đứng dậy có chút run rẩy. Hạ Ngôn đưa tay đỡ anh, Văn Liễm đi phía sau, dùng ánh mắt quan sát.
Anh liếc nhìn A Thanh.
A Thanh phản ứng lại, bước tới đỡ lấy Văn Vũ Phàm và nói với Hạ Ngôn: “Cô Hạ, để tôi.”
Hạ Ngôn không từ chối, cô buông lỏng tay.
Phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ, cô khẽ liếc Văn Liễm.
Văn Liễm một tay cầm laptop, một tay ôm áo khoác, anh cũng nhìn cô.
Chờ cô lên tiếng.
Nhưng Hạ Ngôn thì không.
Cô quay lại, theo mọi người ra khỏi máy bay.
Ra khỏi sân bay.
Liền nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hạ Tri Kỳ: “Mẹ, bố nuôi——”
Cậu nhóc nhỏ bé lao về phía Hạ Ngôn, cô bế con trai lên, cậu bé đưa tay ra trước mặt Văn Vũ Phàm, Văn Vũ Phàm mỉm cười đưa tay chạm vào tóc Hạ Tri Kỳ.
“Đã lâu không gặp, Thất Thất.”
“Bố nuôi, con rất nhớ bố~”
Sắc mặt Văn Vũ Phàm tái nhợt, nhưng lại mỉm cười vui vẻ: “Bố cũng vậy.”
A Thanh đang đỡ Văn Vũ Phàm không khỏi nhìn người đàn ông cách đó không xa, người đàn ông đang đứng ở cửa sân bay, gió thổi loạn cổ áo, anh chỉ lặng lẽ đứng đó.
Nhìn về hướng này.
Lắng nghe âm thanh của đứa trẻ gọi bố đỡ đầu.