Văn Tụng Tiên nói với Văn Liễm: “Anh đưa ông ấy về trước.”
Văn Liễm gật đầu.
Văn Trạch Lệ cũng bước tới, giúp đỡ đưa ông cụ đi. Văn Trạch Tân không rời đi, anh ta ngậm một điếu thuốc, đi lên trước nói: “Chú nhỏ, chú có cảm thấy sau này ông nội thật sự sẽ mặc kệ chuyện của chú và thím không?”
Văn Liễm: “Ông cụ cũng không quậy thêm được mấy năm nữa đâu.”
Văn Trạch Tân cảm thấy chỉ có chú nhỏ mới có thể đối phó được với ông cụ, anh ta hiện tại không được vào Văn thị, suốt ngày chỉ làm một kẻ ăn chơi trác táng, ông cụ nhìn thấy cũng hài lòng, cũng không có yêu cầu gì khác đối với anh ta. Nhưng từ sau chuyện kia, ông nội không còn là ông nội nữa.
Sự sắc bén của Văn Liễm được bộc lộ đầy đủ.
Chỉ có thể dùng thủ đoạn như vậy đối phó với ông cụ.
Anh không thể giống như anh ta, ăn chơi trác táng để hạ thấp sự cảnh giác của ông cụ, nếu không đảm đương nổi thì phải tìm ra những biện pháp mới. Anh vung dao trước mặt Văn Tụng Tiên, chính là muốn nói với ông cụ Văn không cần bức ép anh quá mức, nếu không dù có là người nhà anh cũng sẽ không bỏ qua.
Mà trên đường trở về.
Ông cụ Văn ngồi trong xe, sắc mặt khó coi.
“Con nhìn nó đi, vì một người phụ nữ mà vung dao về phía con, Văn Tụng Tiên, con thế nhưng lại không phản kháng!” Ông cụ tức giận với Văn Tụng Tiên.
Văn Tụng Tiên thở dài nói: “Bố à, con và Văn Liễm rất tốt, bố đừng gây sự với chúng con nữa.”
“Nó vì một người phụ nữ mà đối xử với con như vậy, con còn nói thay cho nó. Hai đứa thân là anh em, còn người phụ nữ kia chẳng là gì cả.”
Văn Tụng Tiên nhìn về phía ông cụ, ông thật muốn hỏi, vậy bố thì sao? bố có coi em ấy là con trai của bố không?
Văn Trạch Lệ tựa lưng vào ghế, nghịch điện thoại di động, nói: “Ông nội, chú nhỏ rất yêu Hạ Ngôn, chú nhỏ nặng tình như vậy, chúng ta hẳn là nên lấy lòng thím mới phải.”
Ông cụ Văn nghe xong thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Đúng là một đám không có tiền đồ, tại sao đều nghe theo nó hết vậy?
*
Vẫn còn ba người ở trong căn nhà kia. Văn Trạch Tân ngậm điếu thuốc, đi tới đẩy cửa ra, sau khi nhìn thấy những bức tranh bên trong, anh ta nhìn Văn Liễm: “Chú nhỏ, căn phòng này có từ khi nào vậy?”
Yết hầu của Văn Liễm trượt xuống.
Anh nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn thờ ơ nhìn anh.
Văn Liễm: “Bức tranh có đề ngày tháng.”
Hạ Ngôn vừa nhìn liếc mắt một cái, cũng không thấy ngày tháng. Văn Trạch Tân lại trực tiếp đi vào, sau nhìn thời gian trên tranh thì bước ra ngoài, cười như không cười mà nói: “Chú bắt đầu vẽ tranh từ hai năm rưỡi trước đúng không? Chú nhỏ?”
Anh ta nói đến đây, nói xong lại cười: “Thím nhỏ, từ khi thím đi chú nhỏ của tôi đã bắt đầu vẽ thím, thật ra chú ấy đã không cầm cọ nhiều năm rồi.”
“Rất nhiều năm.”
Hạ Ngôn lại nói: “Rất nhiều năm là bao lâu?”
“Từ năm lớp 12, cho dù là hai năm rưỡi trước thì cũng đã gần 10 năm rồi.”
Văn Liễm ừm một tiếng, anh nhìn Hạ Ngôn: “Muốn vào nhìn xem không?”
Hạ Ngôn vẫn chưa trả lời.
Văn Trạch Tân cười nói: “Muốn, cháu cùng hai người đi xem.”
Văn Liễm: “…”
Sau đó Văn Liễm mở cửa, điều chỉnh ánh sáng trong phòng sao cho ấm hơn. Hạ Ngôn không đến gần xem giống như Văn Trạch Tân.
Cô chỉ tùy ý nhìn vài lần.
Sau khi xem hết tranh vẽ cô, ở bên kia còn có những bức tranh mới.
Là vẽ Hạ Tri Kỳ.
Có bức tranh Hạ Tri Kỳ nằm trong lòng cô, bức tranh Hạ Tri Kỳ ngồi trong ô tô, bức tranh Hạ Tri Kỳ đang thả diều, kỹ năng vẽ tranh của anh quả thực không tệ. Vẻ mặt đáng yêu của Hạ Tri Kỳ đều được vẽ ra, cuối cùng còn có một bức tranh vẽ Hạ Ngôn nắm tay Hạ Tri Kỳ. Văn Trạch Tân lên tiếng, bước tới, ngồi xổm xuống chạm vào bức tranh.
“Đây là Hạ Tri Kỳ của chúng ta.”
Văn Liễm đặt tên cho bức họa.
Văn Trạch Tân hai tay trống rỗng, tặc lưỡi nói: “Chú nhỏ, thằng bé trông giống chú quá.”
Văn Liễm đặt bức tranh xuống, nhìn về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn thật sự đang đứng giữa những bức tranh này, tuy những bức tranh này rất đẹp nhưng con người thật vẫn lấn át những bức tranh đó. Nhưng bây giờ, Hạ Ngôn không còn giống như trước nữa, biểu cảm trong mắt người trong tranh đều là quá khứ. Văn Trạch Tân đứng dậy, trên mặt cũng không có vẻ gì là đùa giỡn.
Anh ta nhìn chú nhỏ nhà mình nói: “Trước đây thím nhỏ có nhìn chú như vậy không?”
Ánh mắt người trong tranh đều là tình yêu, nụ cười đầy ấm áp và dịu dàng, như thể Văn Liễm có bất cứ yêu cầu gì, cô cũng sẽ không bao giờ từ chối.
Nhưng so với Hạ Ngôn hiện tại đang đứng ở đây, vẫn dịu dàng như cũ, nhưng sự vương vấn trong đáy mắt cô gần như đã không còn nữa.
Văn Trạch Tân: “Chú nhỏ, chú đánh mất cô ấy rồi.”
Những lời này khiến trái tim Văn Liễm đau nhói.
Văn Liễm: “Giờ đến lượt chú yêu cô ấy.”
Hạ Ngôn không nghe được cuộc đối thoại của hai chú cháu bên này, cô nhìn những bức tranh vừa quen lại vừa xa lạ. Quan sát một lúc, cô quay người nhìn Văn Liễm: “Tôi phải đi về.”
Văn Liễm nghe vậy, nói: “Được.”
Hạ Ngôn đi về phía cửa.
Văn Liễm theo sau.
Đây là vùng ngoại thành, căn phòng này là bí mật của chú nhỏ, Văn Trạch Tân đương nhiên không thể tiếp tục ở lại đây lâu hơn nên cũng theo anh ra ngoài. Văn Liễm khóa cửa, sau đó nắm tay Hạ Ngôn đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Còn lại hai chiếc Bentley màu đen.
Văn Trạch Tân lên một chiếc xe, trong miệng ngậm điếu thuốc, thò đầu ra khỏi xe, anh ta cười nói: “Thím nhỏ, nếu chú nhỏ ức hiếp thím thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp thím đánh chú ấy. “
Hạ Ngôn lông mày cong lên, “Tôi tên Hạ Ngôn.”
Văn Trạch Tân không giống Giang Tuyết Nhi, nói sửa liền sửa: “Vẫn là thím nhỏ của tôi.”
Nói xong anh ta khởi động xe.
Văn Liễm mở cửa ghế phụ cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn cúi người ngồi vào, Văn Liễm nghiêng người nhìn cô, Hạ Ngôn mím môi, Văn Liễm đưa tay kéo dây an toàn thắt lại cho cô, anh rũ mắt. Cuối cùng nhéo cằm cô nói: “Đêm nay em hẳn là nên nói một tiếng với anh, ông cụ đã đuổi em đi một lần…”
“Anh sợ ông ấy sẽ đuổi em đi lần thứ hai.”
Hạ Ngôn nhìn anh vài giây.
Cô nhẹ giọng nói: “Ông cụ quả thực có kế hoạch này.”
Sắc mặt Văn Liễm khẽ thay đổi.
Hạ Ngôn lại nói: “Nhưng.”
Cô giơ tay lên, chạm vào lông mày anh, nói: “Nhưng, lần đầu tiên là tôi cầu xin ông ấy đưa tôi đi.”
Văn Liễm lập tức hiểu ra.
Anh áp trán mình vào trán cô nói: “Cảm ơn em lần này đã ở lại.”
Hạ Ngôn tặc lưỡi.
Đẩy bả vai anh ra.
Văn Liễm lúc này mới đứng dậy, anh sửa lại tay áo, cài khuy, sau đó đi vòng đến ghế lái, trước khi khởi động xe, anh duỗi tay từ phía sau cầm ra một chiếc hộp và một chiếc túi, đặt vào trong ngực Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nhìn qua thì thấy đó là một cái bánh đúc và nước mật đào. Đã lâu rồi cô không được nếm mùi vị này, cô cầm nước đào lên cắn ống hút.
Hương vị này vẫn rất thơm ngọt.
Văn Liễm cầm vô lăng, nhìn cô cắn cọng ống hút, khóe môi hơi nhếch lên.
Cô có một thói quen.
Cho dù uống bất kỳ đồ uống gì, cũng đều thích cắn ống hút.
Trở lại phố Kim Nguyên.
Hạ Tri Kỳ tựa hồ biết mẹ mình đã về, liền đứng đợi ở cửa quan sát. Văn Liễm mở cửa xe, nhìn con trai, Hạ Tri Kỳ chớp chớp đôi mắt.
Vừa nhìn thấy Hạ Ngôn đi xuống, Hạ Tri Kỳ lảo đảo bước xuống bậc thang, ôm lấy mẹ.
Hạ Ngôn sợ con trai ngã liền đỡ lấy, cô quay người nhìn Văn Liễm: “Tôi vào đây.”
Văn Liễm: “Được.”
Anh nhìn về phía Hạ Tri Kỳ: “Kỳ Kỳ ngủ ngon.”
Hạ Tri Kỳ: “…Bác trai ngủ ngon.”
Văn Liễm: “…”
*
Sau khi nhìn Hạ Ngôn đi vào, Văn Liễm cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó ngồi vào ghế lái vừa ngậm điếu thuốc vừa khởi động xe. Chiếc Bentley màu đen quay trở lại Văn gia.
Văn gia vẫn chưa tắt đèn.
Vẫn không tính là quá muộn.
Văn Liễm đi vào nhà, ông cụ đang ngồi ở phòng khách ngâm chân, thấy anh đi vào thì hừ lạnh một tiếng. Văn Liễm dựa vào cửa tủ, ngậm điếu thuốc trong miệng, vài giây sau, anh lấy điếu thuốc ra, hỏi: “Đêm nay ông còn nói gì với Hạ Ngôn?”
Ông cụ Văn đặt tờ báo xuống.
“Nói cái gì à? bố nói cho Văn Vũ Phàm một số tiền, bảo hắn đưa bọn họ rời đi.”
Văn Liễm nheo mắt lại.
Ông cụ Văn nhìn Văn Liễm, nói: “Ồ, cô ta còn nói, cô ta căn bản không quan tâm đến việc Văn Vũ Phàm có tiền hay không. Con trai à, con có thể tranh được với Văn Vũ Phàm không?”
Văn Liễm nghiến chặt hàm, bước về phía trước.
Văn Tụng Tiên thấy thế liền nhanh chóng chạy đến ngăn cản Văn Liễm.
Văn Liễm nhấc chân đá vào thùng thuốc của ông cụ Văn.
Ông cụ sợ hãi, lập tức nhấc chân lên. Văn Liễm đẩy anh trai ra, ngồi xổm xuống, kéo chân ông cụ lại rồi ấn vào thùng thuốc.
Anh ngước mắt nhìn ông cụ, nói: “Văn lão gia, tôi đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Văn thị sang tên Hạ Ngôn.”
Sắc mặt ông cụ Văn thay đổi rõ rệt.
Ông ta giãy giụa.
Văn Liễm đè chân ông ta lại.
“Ông không thích Hạ Tri Kỳ, nhưng Hạ Tri Kỳ về sau sẽ nắm giữ cổ phần Văn thị, còn nhiều hơn so với Văn Trạch Lệ.”
“Mày!!”
“Mày!!”
Văn Liễm buông chân ông ta ra, đứng lên, dùng khăn lau tay, nói: “Văn lão gia, thành thật một chút.”
Anh ném chiếc khăn đi.
Hướng về phía Văn Tụng Tiên mà gật đầu rồi xoay người rời đi.
Ông cụ Văn lúc này cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì đã không tàn nhẫn một chút khi đuổi Hạ Ngôn và Hạ Tri Kỳ đi.
Ông ta tức giận đến mức gần như muốn ngất đi.
Ngâm chân à?
Chân nào cũng đau.
Máu chảy ngược.
*
Ngày hôm sau, video Hạ Ngôn múa “Ngày Xuân” đã được đăng lên các nền tảng trực tuyến lớn, đồng thời cũng được đưa lên trang chủ của đài V và hot search trên Weibo. Mà trong video không đơn thuần chỉ có cảnh Hạ Ngôn trình diễn mà còn có cảnh Văn Liễm, không tránh không né, ngồi ở hàng ghế đầu xem Hạ Ngôn múa.
Vì vậy, đoạn video này không chỉ đơn giản là thảo luận về vũ đạo của Hạ Ngôn, về người cải biên là Từ Mạn, còn có người đàn ông ngồi ở dưới khán đài kia.
“Đó là Văn Nhị phải không?”
“Ôi trời ơi, sau này xem video của Hạ Ngôn, tôi có thể nhìn thấy anh ấy rồi.”
“Nói thật, anh ta đẹp trai quá.”
“Video phỏng vấn lần trước cũng đã đủ ngầu rồi, không ngờ lần này còn ngầu hơn nữa.”
“Đây là trường học của chúng tôi. Lúc đó tôi cũng ở đó. Anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn trong video.”
“Dù anh ta có đẹp trai hay không thì tôi chỉ cảm thấy Hạ Ngôn nhảy rất đẹp, không hổ là quán quân.”
“Từ Mạn cải biên đó.”
“Từ Mạn thật là lợi hại.”
“Tôi thích Hạ Ngôn.”
Vì thế mọi người đều chú ý đến Weibo của Hạ Ngôn, sau đó nhận thấy cô rất ít đăng bài trên đây, ngay sau đó mọi người phát hiện một cái tài khoản @Văn, tài khoản này chỉ có một chữ, nhưng mọi người đều có chút nghi ngờ liệu có phải là của Văn Nhị hay không.
Giang tuyết Nhi là người đầu tiên theo dõi @Văn.
Cô ấy còn gửi ảnh chụp màn hình cho Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi vừa bấm vào thì thấy, nói: Chắc là của chú nhỏ rồi.
Giang Tuyết Nhi: Có thật là của chú Liễm không? Trời ạ, chú ấy thật sự mở Weibo chỉ theo dõi Hạ Ngôn, trước kia chú rất giỏi vẽ tranh sơn dầu, nhiều người bảo chú ấy công khai nhưng chú đều không chịu.
Lâm Tiếu Nhi: Chậc chậc, không còn cách nào khác, theo đuổi vợ mình thì phải thành tâm thôi.
Sau khi đặt điện thoại xuống, nhớ tới chuyện tối qua, khi chuẩn bị đi ngủ, bà từ miệng Văn Tụng Tiên biết được ông cụ Văn lại làm ra chuyện ngu ngốc. Lâm Tiếu Nhi cảm thấy rất bất đắc dĩ, điều này khiến bà nhớ đến chuyện trong quá khứ. Bà thở dài không ngờ chú nhỏ vậy mà lại cầm cọ vẽ lên, anh vì Hạ Ngôn mà cầm cọ trở lại.
Lâm Tiếu Nhi cầm túi ra cửa, đi đến đoàn múa.
Tiếp theo, Hạ Ngôn sẽ đưa một nhóm đến Đông thị để tham gia một sự kiện, và sẽ múa bài “Sứ Thanh Hoa”, cho nên đã đưa họ đi diễn tập. Sau khi múa xong một điệu, nhìn thấy Lâm Tiếu Nhi đang mỉm cười đứng ở cửa, cô dừng lại, nhường chỗ chỉ đạo cho Từ Mạn rồi bước ra ngoài.
“Cô Lâm, sao cô lại tới đây?”
Lâm Tiếu Nhi nắm lấy tay Hạ Ngôn, nói: “Hạ Ngôn, cảm ơn em.”
Hạ Ngôn sửng sốt.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Tiếu Nhi nói: “Em theo chị, chị cho em xem một thứ.”
Hạ Ngôn có chút nghi hoặc.
Cô và Lâm Tiếu Nhi cùng đi lên lầu.
Lâm Tiếu Nhi mở máy tính bảng mà bà mang theo ra, đặt lên mặt bàn, sau đó bấm vào một đoạn video, đưa cho Hạ Ngôn xem.
Là video giám sát.
Có một nam sinh mặc áo đen, quần đen đang đứng dựa vào tường, bị nhốt trong phòng. Cậu nam sinh kia đút hai tay vào túi quần, co chân và ngồi ở đó.
Mà khuôn mặt kia chính là khuôn mặt của Văn Liễm thời niên thiếu.
Nước da trắng, đôi mắt phượng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khi đó đuôi lông mày của anh vẫn có vài phần sắc bén, phô trương.
Lâm Tiếu Nhi: “Ông cụ ép nó nhập ngũ, thực ra là dùng thủ đoạn, chính là nhốt nó vào phòng, hễ nó gật đầu thì mới thả nó ra ngoài.”
Hạ Ngôn nghe xong liền nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi bắt gặp ánh mắt của Hạ Ngôn mới ý thức được.
Bà ấy lúng túng di chuyển chiếc kính râm của mình.
“Chị bị lộ rồi à?
Hạ Ngôn: “Cô là chị dâu của Văn Liễm?”
Lâm Tiếu Nhi: “…”
Sao bí mật của mình bị lộ ra rồi?