Đột nhiên, bó hoa trong tay Hạ Ngôn bỗng trở nên vô hình.
Khương Vân hắng giọng nói: “Là anh Văn đã sắp xếp người làm nó cho cậu.”
Hơn nữa đều là những bông hoa có chất lượng tốt nhất.
Hầu hết trong số chúng đều còn vương giọt nước, rất tinh tế và đẹp mắt.
Những sinh viên khác trong hậu trường nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt ngưỡng mộ, tin tức Văn Liễm ngồi ở hàng ghế đầu xem Hạ Ngôn múa đã truyền ra ngoài, tin đồn cũng bị phá vỡ. Cuộc phỏng vấn tin tức hóa ra là sự thật.
“Đàn chị Hạ Ngôn, anh Văn thật tốt với chị.”
Nữ sinh chớp mắt nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn không nói gì, đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống, giơ tay tháo đồ trang sức trên tóc xuống, khi cô đang định gỡ chiếc kẹp tóc thứ hai thì một bàn tay thon dài đã cầm chiếc kẹp tóc đó lên.
Hạ Ngôn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Văn Liễm.
Anh cong môi, tháo chiếc kẹp tóc rồi thản nhiên đặt vào hộp.
Các nữ sinh xung quanh hô lên đầy kinh ngạc.
Văn Liễm chống tay lên bàn của Hạ Ngôn, nhìn cô nói: “Anh đưa em về, tiện thể đi dạo nhé?”
Hai người trông vào gương, nhìn nhau. Thật ra mấy năm nay họ đã thay đổi nhiều, Hạ Ngôn mất đi vẻ ngây ngô, hơi thở thiếu nữ bớt đi rất nhiều, ngược lại quyến rũ hơn.
Mà Văn Liễm lúc còn trong quân đội có chút ngang ngược thiếu kiềm chế, nhưng bây giờ vừa sắc bén vừa nhẫn nhịn, thâm sâu khó lường. Tuy nhiên, tại Học viện Múa Kinh Thị này vẫn chứa đựng những ký ức về mối quan hệ của Hạ Ngôn với anh, từ đầu đến cuối không thay đổi.
Đã đến đây rồi.
Thật dễ dàng để bị mê mẩn.
Hạ Ngôn xõa tóc, cởi bỏ bông hoa trên mặt, trang điểm nhẹ nhàng lại một chút, sau đó đứng dậy nói: “Nhường đường chút, tôi muốn thay quần áo.”
Văn Liễm nghe xong cười lớn, đứng thẳng lên, nhường chỗ cho cô ra ngoài.
Hạ Ngôn bước vào phòng thay đồ dưới ánh mắt của nhiều nữ sinh.
Văn Liễm nhìn cô đi vào, liếc nhìn bó hoa hồng mà đàn em tặng trên bàn, đưa tay nhặt lên rồi trực tiếp ném thẳng vào thùng rác.
Mấy nữ sinh: “…”
Dựa vào cái gì.
Văn Nhị cũng quá bá đạo rồi.
Sau khi Văn Liễm ném xong, anh đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng liếc nhìn mấy nữ sinh.
Mấy nữ sinh: “…”
*
Một lúc sau, cửa phòng thay đồ mở ra, Hạ Ngôn mặc bộ quần áo thường ngày là váy đỏ chiết eo, mỉm cười nói với các nữ sinh khác: “Chị đi trước.”
Các nữ sinh bị khí tức của Văn Liễm ép cho không thở nổi, vội vàng gật đầu: “Đàn chị, đi thong thả.”
Hạ Ngôn cầm lấy chiếc túi nhỏ và chào tạm biệt Khương Vân.
Khương Vân vẫy tay.
Cô cảm thấy tối nay Hạ Ngôn sẽ đi cùng Văn Liễm, cô và Hạ Ngôn tốt nghiệp cùng một trường đại học, lúc đó cô không quen biết Hạ Ngôn, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy Hạ Ngôn ở thư viện đọc sách, có Văn Liễm ở bên cạnh cô. Anh thường dựa vào cửa sổ, còn Hạ Ngôn tựa vào trong vòng tay anh.
Ngôi trường thực sự đã lưu giữ quá nhiều kỷ niệm đối với hai người họ.
Hạ Ngôn vốn không có ý định nhận bó hoa hồng kia, nhưng khi nhìn quanh, lại thấy xung quanh trống rỗng. Cô sửng sốt một lúc rồi mới thấy nó đã ở thùng rác.
Cô lạnh lùng liếc nhìn Văn Liễm rồi đi về phía cửa.
Văn Liễm xoa khóe môi, trong tay cầm áo khoác, đi theo phía sau cô. Anh đưa tay ngẫu nhiên chọn một bó hoa hồng màu vàng nhạt ôm vào lòng, nhìn Hạ Ngôn đi xuống bậc thang.
Anh ôm eo cô bằng một tay.
Hạ Ngôn đã nhanh hơn hai bước.
Trường học tối nay rất náo nhiệt, xa xa còn có người đang điều khiển máy bay không người lái.
Bầu trời viết: Tuổi trẻ muôn năm.
Lúc này Văn Liễm liếc nhìn cách đó không xa, cũng không biết đang nhìn ai. Máy bay không người lái trên bầu trời đột nhiên thay đổi, bầu trời cũng đổi màu.
[Hạ Ngôn, anh yêu em.]
Năm chữ, màu tím nhạt, rất đẹp, đúng màu Hạ Ngôn yêu thích. Hạ Ngôn quay đầu nhìn Văn Liễm một cái, Văn Liễm hơi nhướng mày hỏi: “Em thích màu này không?”
“Kể từ bây giờ, hàng năm anh sẽ cùng em đến Trường Múa Kinh Thị, được không?”
Hạ Ngôn nhìn đôi mắt hẹp của anh, rồi lại nhìn lên bầu trời đêm.
Tối đen như mực.
Hạ Ngôn mím môi, bước nhanh về phía cửa.
Văn Liễm lập tức đuổi theo, vừa ra khỏi cổng bắc không lâu, liền nhìn thấy phố ăn vặt cách đó không xa, Hạ Ngôn và anh cũng từng ghé qua đó, cô thích nhất là sạp bánh đúc.
Lúc này, sạp bánh đúc đã cách đó không xa.
Văn Liễm nhét hoa hồng vào trong ngực Hạ Ngôn, nhỏ giọng nói: “Anh qua đó mua một ít.”
Hạ Ngôn không kịp phản ứng, hai tay ôm vội lấy.
Văn Liễm sải bước đi về phía quầy hàng, mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, cổ hơi mở, cúi đầu chọn lựa, đường nét sườn mặt rõ ràng. Hạ Ngôn nhìn hồi lâu.
Lúc này.
Một chiếc xe công vụ màu đen đậu bên cạnh Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn quay người lại, bắt gặp ánh mắt sắc bén của ông cụ Văn trong xe. Ông cụ Văn mỉm cười nói: “Hạ Ngôn, chúng ta nói chuyện của Hạ Tri Kỳ nhé?”
Hạ Ngôn lập tức cảnh giác, thoát ra khỏi những cảm xúc trước đó.
Ông cụ Văn không cho cô cơ hội suy nghĩ, liền nói: “Chúng ta lên xe rồi nói chuyện.”
Hạ Ngôn vẫn chưa di chuyển.
Hai vệ sĩ đã ngăn cản Hạ Ngôn, tư thế của bọn họ nhất định là sẽ ra tay, Hạ Ngôn mím môi, mấy giây sau, cô bước lên chiếc xe công vụ màu đen.
Sập
Cửa xe đóng lại.
Bên kia, Văn Liễm tiện thể đi mua nước đào mà Hạ Ngôn thích, lúc quay người lại, lúc quay lại thì người đã đi mất.
*
Một chiếc xe công vụ màu đen phóng nhanh trên đường.
Ông cụ Văn tựa lưng vào ghế, nhìn Hạ Ngôn đang ôm hoa hồng, mỉm cười nói: “Đây là hòa giải sao?”
Hạ Ngôn trầm mặc mấy giây, nói: “Không phải ông muốn nói chuyện về Hạ Tri Kỳ sao?”
Trước đây Hạ Ngôn chỉ gặp ông cụ Văn một lần, lúc đó cô đối với ông cụ Văn giống như một con thỏ trắng nhỏ có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.
Bây giờ, Hạ Ngôn cuối cùng đã trưởng thành, mặt không đổi sắc.
Ông cụ Văn nói: “Ừm, đương nhiên là tôi quan tâm đến cháu trai của mình rồi.”
Hạ Ngôn siết chặt tờ giấy gói bên ngoài bó hoa hồng, bật đèn trong xe lên, trời vẫn chưa tối, ông già này chắc chắn đã già hơn nhiều so với người mà cô nhìn thấy mấy năm trước.
Hạ Ngôn nói: “Hạ Tri Kỳ chỉ là con của tôi, là tôi chưa lập gia đình mà đã sinh ra nó, nuôi nấng nó cho đến ngày nay. Nó không liên quan gì đến Văn gia cả.”
Ông cụ Văn nghe xong lại mỉm cười, nhưng sức khỏe rốt cuộc cũng không được tốt, ho khan mấy cái, đỡ tay vịn nói: “Nói đến đây, cháu tôi có thể ở lại, tôi cũng xin cảm ơn cậu Văn Vũ Phàm.”
Hạ Ngôn lại cảm thấy cảnh giác.
Điện thoại trong túi của cô reo liên tục.
Cô không trả lời.
Ông cụ Văn cũng nhìn điện thoại của cô, nói: “Nếu tôi chu cấp cho Văn Vũ Phàm một khoản tiền, cô dẫn Hạ Tri Kỳ đi theo cậu ta, cô có bằng lòng không?”
Hạ Ngôn nhìn ông cụ Văn, nhếch môi, “Sao tôi phải đi cùng anh ấy?”
Ông cụ Văn nói: “Không phải cậu ta rất tốt với cô sao? Nếu cậu ta giàu có, cuộc sống của cô cũng sẽ yên ổn hơn.”
Hạ Ngôn: “Tôi không quan tâm Văn Vũ Phàm có tiền hay không.”
“Như vậy không phải tốt hơn sao?” Ông cụ Văn vỗ đùi, cười nhìn Hạ Ngôn, “Mấy lời nói này, cô thấy khó hiểu sao?”
Hạ Ngôn mím môi không nói gì.
Hai năm rưỡi trước cô cũng từng trải qua cảnh tượng này, ông cụ Văn nói cô giống Hạ Tình, nói chỉ ưng Hạ Tình.
Ông cụ Văn lại cười nói: “Cô vô tội, tôi sẽ đưa cô đến một nơi, cô nhìn thấy sẽ hiểu.”
Hạ Ngôn vẫn không có phản ứng.
Ông cụ Văn nghe thấy điện thoại di động của cô đổ chuông, ngay sau đó điện thoại di động của ông cũng đổ chuông. Ông ta không quan tâm đến điều đó mà lái xe thẳng đến ngoại ô Kinh Thị.
Đây là khu biệt thự nhưng đang được xây dựng, bên cạnh khu biệt thự có một ngôi nhà, ngay trên bãi cỏ, giống như một chiếc hộp nhưng có thiết kế rất đặc biệt, chủ yếu là màu xám và trắng.
Chiếc xe dừng lại.
Khi ông cụ Văn và Hạ Ngôn xuống xe, chiếc hộp kia dường như đang ẩn giấu vô số bí mật trong đêm tối. Ông cụ Văn nói: “Văn Liễm vốn thích tranh sơn dầu. Lần trước vì cô mà nó đã đốt những bức tranh sơn dầu đó, nhưng nó vẫn còn nhiều bức tranh sơn dầu hơn.”
Nói xong, Ông cụ Văn yêu cầu vệ sĩ mở cửa hộp.
Ông nhìn Hạ Ngôn, nói: “Đi thôi.”
Hạ Ngôn dừng lại, nhìn về phía cửa, trong chốc lát không dám tiến lên.
Khi trái tim cô dịu lại.
Nhưng cô chỉ dừng lại vài giây rồi mỉm cười.
Không sao cả.
Anh còn có nhiều bí mật hơn ư?
Với cô mà nói.
Chỉ có bấy nhiêu thôi.
Nghĩ đến đây, Hạ Ngôn không hề do dự bước vào, vệ sĩ đẩy cửa ra, ông cụ bật đèn trong nhà lên.
Tách một tiếng.
Ánh sáng hiện lên.
Mọi thứ trong phòng hiện ra trước mắt cô.
Bên trong chứa đầy những bức tranh sơn dầu.
Hơn nữa đều chỉ vẽ một người, bắt đầu từ bức cô đứng ở bến xe buýt với chiếc túi vải đeo chéo, đang đợi ai đó, cho đến cảnh cô ngồi trên ghế sofa trong biệt thự để thêu bức tranh ” Thanh Minh Thượng Hà Đồ”, mỗi bức cô đều hiện lên sống động như thật, thậm chí có bức cô còn rúc vào vòng tay anh, ngước lên và mỉm cười.
Ông cụ Văn đang định nói thì cổ họng chợt nghẹn lại.
Người trong bức tranh đó là Hạ Ngôn, không phải Hạ Tình.
Hạ Ngôn cũng sửng sốt.
Khi vệ sĩ nhìn thấy người trong tranh sơn dầu, anh ta nhìn Hạ Ngôn, ngay cả nốt ruồi đỏ trên dái tai của cô cũng được vẽ rõ ràng như vậy, dường như chỉ có người
rất quen thuộc với cô mới có thể vẽ được.
Ông cụ Văn: “…”
???
???
???
Bầu không khí vô cùng vi diệu và khó xử.
Lúc này có hai chiếc Bentley đi tới, dừng lại trên mặt đất. Ông cụ Văn và Hạ Ngôn cùng quay đầu lại, nhìn thấy Văn Liễm bước xuống xe, chiếc áo sơ mi đen tung bay trong gió.
Văn Tụng Tiên cũng đi xuống, Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân cũng đến, tất cả đàn ông của Văn gia đều có mặt. Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân dựa vào xe nhưng không đi theo vào.
Nhưng Văn Tụng Tiên đã bước về phía trước.
Văn Liễm cũng đi bên cạnh.
Ông cụ Văn nheo mắt lại, nhìn đứa con trai yêu quý nhất của mình ôn nhu như ngọc, trong khi Văn Liễm lại giống như một con sói, sẵn sàng lao vào cắn bất cứ ai, bất cứ lúc nào, khí thế trực tiếp áp đảo Văn Tụng Tiên.
Ông ta vô thức tóm lấy Hạ Ngôn.
Văn Liễm nhìn thấy.
Anh vừa nhấc tay, một thanh đao liền xuất hiện, anh kề vào cổ Văn Tụng Tiên, cười nhạo nhìn ông cụ Văn, nói: “Lão già, hôm nay chúng ta nói chuyện đi, từ nay về sau, ông đừng động đến Hạ Ngôn và con của chúng tôi. Nếu không thì đừng trách tôi cầm dao hướng vào người nhà.”
Sắc mặt Ông cụ Văn thay đổi rõ rệt.
Nhiều năm qua, ông ta vốn sợ Văn Tụng Tiên thiệt thòi trước Văn Liễm, bây giờ cảnh dàn dựng này lại hiện ra trước mắt, bộ dáng ông cụ thật sự khó coi, ông ta chỉ vào Văn Tụng Tiên nói: “Con nhìn thấy chưa? Con có thấy không? Nó?”
“Văn Trạch Lệ, tới đây.”
Văn Trạch Lệ đương nhiên không tới, cậu ngậm điếu thuốc trong miệng, chỉ cảm thấy ông nội phát điên rồi, nhất quyết ép chú nhỏ đến đường cùng.
Văn Liễm nhìn về phía ông cụ Văn: “Bây giờ tôi muốn ông trả lời. Lão già.”
Ông cụ Văn tức giận đến suýt ngất đi nhưng con trai lớn lại không biết làm sao để chống cự.
Ông chỉ vào Văn Liễm, một lúc lâu sau, mới buông tay xuống.
Văn Liễm tra kiếm vào bao.
Anh bước tới, nắm lấy cổ tay Hạ Ngôn, kéo cô vào lòng.
Anh cúi đầu hôn lên trán Hạ Ngôn nói: “Em nhìn thấy rồi sao?”
Đã thấy những bức tranh đó.
Hạ Ngôn không trả lời.
Cô liếc nhìn anh một cái.
Văn Liễm lại hôn trộm lên môi cô.
Hạ Ngôn: “…”