Phóng viên do Văn Liễm sắp xếp đến phỏng vấn Thành Phong, Thành Phong không muốn lộ mặt, nhờ người khác dùng hiệu ứng ghép ảnh, nhưng ông ta vẫn ngồi trước máy quay nói: “Người mà Từ Mạn yêu năm đó chính là tôi. Tôi họ Thành, cô ấy không yêu đương với người cố vấn của mình, người cô ấy yêu luôn là tôi, thời điểm cô ấy bị báo cáo, tôi đang ở nước ngoài nên không có cách nào giúp cô ấy được.”
“Bây giờ tôi thấy cô ấy dẫn học sinh đi thi đấu nhưng lại bị chỉ trích, tôi nghĩ mình cần phải ra mặt nói vài lời với cô ấy. Nhân phẩm của cô ấy không có gì sai cả. Khi ở bên cô ấy, tôi còn độc thân, lý lịch trong sạch.”
Sau khi cuộc phỏng vấn này được phát hành.
Toàn bộ cõi mạng náo động.
Từ Mạn ngồi trên ghế sofa cầm máy tính bảng, yên lặng mà rơi lệ.
Sau bao nhiêu năm chờ đợi.
Ngày này cuối cùng đã đến.
Hạ Tri Kỳ chạy tới ôm Từ Mạn.
Hạ Ngôn nhìn lướt qua máy tính bảng, mỉm cười rồi vào bếp làm bữa sáng. Làm bữa sáng xong, Hạ Ngôn ngồi vào bàn, cười nói: “Cô Từ Mạn, ăn sáng thôi.”
Từ Mạn ngước mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
Hai người nhìn nhau, mấy giây sau, Từ Mạn cười trong nước mắt, ôm Hạ Tri Kỳ đi về phía phòng ăn, ngồi xuống nói: “Hạ Ngôn, thay cô cảm ơn cậu Văn.”
Hạ Ngôn múc cháo đặt trước mặt bà, nói: “Được ạ.”
*
Rất nhanh, vòng hai của cuộc thi “Dance Road” bắt đầu, Hạ Ngôn dẫn theo Khương Vân và những người khác đến trường quay, liếc nhìn đã thấy Hạ Tình đang đứng ở đối diện.
Sắc mặt Hạ Tình có chút tái nhợt.
Cô ta không thể loại bỏ được Từ Mạn.
Tài khoản weibo của cô ta cũng bị cấm ngôn, đối phương nói nghi ngờ cô ta vi phạm pháp luật, việc này ngoại trừ Văn Liễm sắp xếp ra thì không ai có thể làm được. Nghĩ tới đây, cô ta không nhịn được.
Cô ta quay lại hậu trường, tìm một dãy số rồi gọi đi.
Vài giây sau.
Giọng Lý Tòng vang lên: “Alo?”
Giọng Hạ Tình run run: “Lý Tòng, là các người chặn tài khoản của tôi đúng không?”
Lý Tòng im lặng vài giây.
Rồi giọng anh trầm và lạnh lùng.
“Hiện tại ông chủ của chúng tôi muốn khiến cô biết quý trọng…”
Anh không nói hết từ, nhưng lời này có ẩn ý.
Hạ Tình run rẩy, không hiểu có ý gì, nhưng lại rất hoảng hốt, sau khi cúp điện thoại, cô ta sửa sang một lúc lâu mới ra ngoài, cuộc thi cũng đã bắt đầu.
Vòng này vũ đoàn Hải Thành là chủ nhà có thành tích khả quan.
Hạ Ngôn xếp thứ hai, nhưng vì cô đạt điểm cao ở vòng đầu tiên nên hiện tại cô ấy vẫn đang đứng thứ nhất. Khương Vân nhìn thấy Hạ Tình đang run rẩy.
Cô thì thầm: “Chuyện gì đang xảy ra với Hạ Tình vậy? Tình trạng của cô ta tệ quá.”
Hạ Ngôn nhìn cô ta một cái, nói: “Mặc kệ cô ta.”
Khương Vân ừ một tiếng.
Sau đó, lại nói thêm: “Cậu thấy hot search lần này có phải do cô ta làm không?”
Hạ Ngôn không có chứng cứ, nhưng trong đầu cũng có suy đoán.
Cô nói: “Tớ không biết, nhưng chuyện của cô Từ đã được giải quyết triệt để.”
“Ừ, cuối cùng cũng giải quyết được.”
Vòng thứ ba là múa hiện đại.
Là sân nhà của Giang Tuyết Nhi.
Nhưng trận này.
Cô Từ đã chuyển thể “Hoa trong nước” cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn mặc một chiếc váy trắng, giống như thủy tinh, đầu ngón tay đầy bọt nước, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Vậy là Hạ Ngôn lại đạt điểm cao nhất cho vòng này.
Tất cả các điểm đều trên 95.
Sau màn trình diễn này, họ đã giành vị trí đầu tiên cùng với đoàn múa của Giang Tuyết Nhi, cô Từ Mạn cũng trở nên nổi tiếng vì chuyển thể điệu múa này. Trên mạng tràn ngập video Hạ Ngôn nhảy điệu nhảy này, xu hướng tìm kiếm thậm chí còn đứng thứ 3, rating của “Dance Road” tăng vọt, nhiều người đang mong chờ vào vòng 4 của cuộc thi.
Bởi vì trận đấu này là sân nhà của Hạ Ngôn.
Đó cũng là chuyên môn của cô Từ Mạn.
Ngày thi đấu.
Trường quay chật kín người, ngay cả tầng hai và tầng ba cũng chật kín, so với ba vòng đầu chỉ có tầng một là chật kín, lượng người xem đã tăng hơn gấp đôi. Khương Vân ghé vào tai Hạ Ngôn và nói: “Hạ Tình có một biên đạo múa mới. Người đó là một giáo sư múa cổ điển nổi tiếng trong giới.”
Vừa rồi Hạ Ngôn cũng nhìn thấy.
Cô ồ một tiếng.
Khương Vân: “Cậu không lo lắng sao?”
Hạ Ngôn: “Không có gì phải lo cả.”
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Lần này Hạ Ngôn lại rút vào thứ tự biểu diễn thứ tư, đội của Hạ Tình diễn đầu, Hạ Ngôn có thể làm giám khảo nên cô ngồi vào ghế giám khảo. Cô Giang nhìn cô và mỉm cười nhẹ.
Hạ Ngôn cũng gật đầu chào cô Giang.
Người chủ trì giới thiệu tên.
“Cánh đồng hoang”
Toàn bộ khán giả đều xôn xao vì điệu nhảy này rất khí phách và nổi tiếng. Hạ Tình cũng học Từ Mạn, cải biên từ tác phẩm kinh điển, Khương Vân và Giang Tuyết Nhi đang ở khu vực nghỉ ngơi, lo lắng mà nhìn lên sân khấu.
Hoá ra.
Thực sự đang nhảy điệu nhảy này.
Rất nhanh, Hạ Tình trong bộ váy đỏ thẫm bước lên sân khấu, cúi đầu chào mọi người, sau đó âm nhạc nổi lên, cô ta giơ đao lên và bắt đầu nhảy.
Âm nhạc rất mạnh mẽ.
Mũi đao sắc bén, váy theo động tác của Hạ Tình bay lên, đuôi ngựa dài hất qua, ánh mắt sắc bén. Không ít người hít một hơi và bị mê hoặc bởi điệu nhảy và các động tác uyển chuyển cùng sự hoành tráng, có lẽ sau khi mọi người được chiêm ngưỡng điệu múa này sẽ coi những điệu múa sau đó chỉ là mấy món rau xanh vô vị.
Cô Giang cười khẽ: “Không tồi, rất có âm mưu.”
Hạ Ngôn nghe vậy, mỉm cười.
Hạ Tình dừng lại, trán đổ mồ hôi, cô ta cầm đao cúi đầu về phía này. Cô Giang tháo tai nghe xuống, cười nói: “Hạ Ngôn, em trước đi.”
Nói ra cũng thật kỳ diệu.
Trước giờ Hạ Ngôn chưa bao giờ có cơ hội nhận xét về Hạ Tình.
Cô luôn bị Hạ Tình chèn ép, chỉ có Hạ Tình là có tư cách bình luận về cô.
Cuộc thi “Dance Road” được tổ chức hàng năm nhưng những năm trước phần bình luận không được thêm vào, năm nay có Hạ Ngôn tham gia nên được thêm vào.
Hạ Ngôn hoàn hồn lại.
Cô nhìn Hạ Tình.
Hạ Tình cũng nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi.
Ai có thể ngờ rằng năm nay hào quang phía sau người em gái mà cô ta khinh thường lại tốt hơn cô ta rất nhiều, bàn tay giấu trong ống tay áo của Hạ Tình bị bấm đến sắp chảy máu, Hạ Ngôn ấn micro nói: “Vũ điệu “Cánh đồng hoang” này gợi đến cảm xúc ban đầu rất phức tạp, không biết cô Hạ Tình có nghiêm túc đi tìm hiểu rõ câu chuyện của nó không.”
Ngay khi cô vừa nói.
Sắc mặt Hạ Tình liền tái nhợt.
Hạ Ngôn tiếp tục: “Cô múa rất tốt, chỉ có điều là nó quá sắc bén mà sự sắc bén này lại không được tự nhiên nên phần biểu diễn tổng thể chưa đủ tốt.”
Hạ Tình nghe xong lời này, tiến lên một bước, vẻ mặt khó coi.
Một giáo viên khác gật đầu nói: “Hạ Ngôn nói có lý, lúc đó tôi cảm thấy điệu nhảy của bạn quá cao ngạo, nếu bạn không thể thoát ra khỏi cảm giác này, hẳn là bạn cố lấy thừa bù thiếu. Bạn cũng xuất thân là một vũ công cổ điển. Tại sao bây giờ những kiến thức cơ bản, bạn lại đặt nó phía sau vậy?”
Sắc mặt Hạ Tình tái nhợt.
Cô ta hung dữ nhìn Hạ Ngôn, như ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô.
Khương Vân ở dưới khán đài hừ lạnh.
Đáng tiếc lần này Hạ Ngôn lại nghiêm túc bình luận.
Không giống hành động bình luận linh tinh của Hạ Tình.
Lúc này.
Từ Mạn cầm micro nói: “Hạ Tình, chúng tôi sẽ không phỏng theo điệu nhảy “Lá liễu” mà Hạ Ngôn đã dùng để thách đấu cô ở Cúp Vân Thường. Điều đó có nghĩa là khi tranh chức chủ tịch vũ đoàn, cô ấy đã nhảy cho vũ đoàn nhưng nói quá nhanh và không tốt để khiêu vũ, nhưng tiết tấu ở Cúp Vân Thường vẫn giống như vậy”.
Cả khán đài lại một lần nữa náo động.
Hạ Tình nhìn Từ Mạn một cách căm giận.
Cuối cùng.
Điệu nhảy của Hạ Tình đã có.
Số điểm lần lượt là 89, 90 và 90.
Điểm số khá tốt nhưng không thể vượt qua được “Hoa trong nước” của Hạ Ngôn. Tuy nhiên, mục tiêu của Hạ Tình đã đạt được rồi, trước bài nhảy xuất sắc của cô ta, điệu nhảy cổ điển của Giang Tuyết Nhi và Chu Ngọc Hạ không vượt qua được 85 điểm.
Nếu cuộc thi kết thúc vào lúc này, điểm của Hạ Tình sẽ cao hơn.
Tuy nhiên, còn có Hạ Ngôn.
Giang Tuyết Nhi nắm tay Hạ Ngôn, “Tới đi, đánh bại cô ta.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau đó cô đi vào thay quần áo, một lúc sau cô cũng mặc quần áo khiêu vũ màu đen và đỏ, Hạ Tình nhìn thấy cô mặc bộ đồ này, sắc mặt thay đổi rõ rệt, lúc này người dẫn chương trình đã giới thiệu tên của bài nhảy ” Nữ tướng quân”. Vừa mới xướng tên, mọi người đều xì xào vài câu rồi biến mất, không còn gì nữa, điệu múa này không được coi là kinh điển.
Nó không kinh điển như “Cánh đồng hoang” nhưng là một bài hát hay và được nhiều người nghe.
Hạ Ngôn bước lên sân khấu.
Cô không nhìn vẻ mặt của những người đang xem, thân hình biến mất trong bóng tối, tiếng nhạc vừa vang lên, Hạ Ngôn đã vén váy lên, cúi người xuống, như thể vừa tránh được một ngọn giáo, cô đứng dậy. lại lên ngựa, liếc nhìn phương xa, kiên quyết và dũng cảm. Khi đang múa, cô nhìn thấy Văn Liễm đang ôm Hạ Tri Kỳ, ngồi ở vị trí chính giữa.
Hạ Tri Kỳ vẫy tay với cô.
Hạ Ngôn nhìn thấy Hạ Tri Kỳ.
Sự ra đời của đứa bé cũng sưởi ấm cô.
Cô không có người thân ở trên thế giới này tất cả nỗi sợ hãi của bản thân chỉ đến từ việc suýt mất đi con trai.
Cô nhảy theo bài hát như giết chết kẻ thù trên chiến trường, âm nhạc vang lên và trầm xuống, “Nữ tướng quân” cuối cùng đã chết trên chiến trường, trên tay cầm chiếc khăn tay màu đỏ.
Đó là món quà từ người mà cô đã đính hôn trước khi ra trận.
Khi Hạ Ngôn nhắm mắt lại.
Tiếng vỗ tay vang lên như tiếng trống.
Có người đứng dậy hét lớn: “Hạ Ngôn, Hạ Ngôn, Hạ Ngôn!!!”
Hạ Tri Kỳ cũng đứng lên kêu lớn: “Mẹ, mẹ, mẹ…”
Văn Liễm nhìn người con gái trên sân khấu thật lâu, quên không nói với cô, năm thứ ba trung học, khi cô học múa ở Cung Thiếu nhi, anh đang vẽ tranh ở lầu trên, anh đã phác họa vài nét sườn mặt cô.
“Nhìn lại và mỉm cười với tất cả vẻ đẹp của em, màu hồng và trắng trong Lục cung không có giai nhân.”
Sau đó mọi người đều muốn xin WeChat của anh.
Anh chỉ cho mình cô.
Lúc đó anh không biết ngày mai mình sẽ ở đâu, ý định của ông cụ trong nhà là để anh chết trong quân đội, anh có được cô như lấy lại được hy vọng sống dưới ánh mặt trời. Cuối cùng anh chọn cách không vâng lời ông cụ và giải ngũ.
Đối xử với cô như chim hoàng yến là vì sợ đôi cánh của anh chưa đủ lớn.
Ông cụ đã có ý định động thủ với cô từ trước.
Anh yêu chưa đủ.
Chỉ đến lúc ông cụ ra tay anh mới có thể thành thật.
Hạ Ngôn múa điệu này.
Ban giám khảo cho cô 98 điểm.
Khán giả cũng cho điểm 98.
Cuối cùng chỉ còn lại mục bỏ phiếu trực tuyến.
Hạ Tri Kỳ vỗ vỗ mặt Văn Liễm nói: “Bỏ phiếu, bỏ phiếu.”
Văn Liễm nắm tay con trai, nói: “Được rồi.”
Anh trực tiếp gửi link, dù là nhóm lớn hay nhỏ nhà họ Văn, ở Kim Thịnh, ở Phó Hằng.
Văn Liễm: Liên kết.
Văn Liễm: Bầu phiếu.
Trực tiếp và độc đoán.
Một nhóm người: …..
Sau vài giây, mọi người đều nói: Sếp, chúng tôi đã bỏ phiếu rồi!
Văn Trạch Lệ: Haha, chú, chú chậm mất rồi.
Văn Trạch Tân: Đã bình chọn rồi.
Văn Tụng Tiên: Lần này nên đạt điểm tối đa.
Phó Lâm Viễn: Tôi đang bỏ phiếu cho vợ cậu từ một nơi rất xa, nhờ vợ cậu liên hệ với Trần Tĩnh, nói giúp tôi mấy lời tốt đẹp.
Văn Liễm: @Phó Lẫm Viễn, cô ấy không rảnh.
Phó Lẫm Viễn: Lương tâm của cậu ở đâu? Bị chó tha rồi à?
Văn Trạch Tân: Anh Viễn, anh đã hiểu lầm chú ấy rồi, chú ấy vẫn đang trong tình trạng bản thân còn khó bảo toàn, đừng nói tới giúp người nào.
Phó Lẫm Viễn:???
Phó Lẫm Viễn:???
Phó Lẫm Viễn: Tôi đã đi lâu như vậy? Còn chưa thành công à?
Văn Trạch Lệ: Đúng vậy, bây giờ các anh là anh em đồng cảnh ngộ.
Phó Lâm Viễn:……
*
Cùng lúc đó.
Lâm Tiểu Nhi có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, Triệu Lệ Vận cũng có mặt. Lâm Tiếu Nhi đặt tách cà phê xuống, lấy ra một mã QR đặt lên bàn, mỉm cười nhìn tất cả các quý phu nhân đang có mặt tại đây.
Bà vỗ tay.
Nói: “Nào các chị em, bầu cho Hạ Ngôn của chúng ta đi. Lần này cô ấy phải đạt điểm tối đa.”
Mười mấy vị phu nhân mỉm cười nói: “Tới luôn, tới luôn”.
Sau đó họ chen qua và quét mã QR.
Lâm Tiếu Nhi liếc nhìn Triệu Lệ Vận, nói: “Chị Triệu, chị không bỏ phiếu à?”
Sắc mặt Triệu Lệ Vận trông rất khó coi.
Vẻ mặt Lâm Tiểu Nhi cũng thay đổi, bà cười mà không cười, “Mọi người đến bữa tiệc của tôi chỉ để bỏ phiếu cho Hạ Ngôn, nếu không bỏ phiếu thì mời ra ngoài.”
Triệu Lệ Vận nhìn Lâm Tiếu Nhi, cắn răng.
Nhấc điện thoại lên.
Bầu cho Hạ Ngôn một phiếu bầu.
Lá phiếu của bà ta rất quan trọng.
“Nữ tướng” của Hạ Ngôn có điểm trực tuyến hoàn hảo là 100. Điểm này đặc biệt cao, ngay cả khi Khương Vân và những người khác đạt dưới 80 điểm trong lần biểu diễn tiếp theo, Đoàn múa Kinh Thị của Hạ Ngôn lần này vẫn ổn.
Lâm Tiếu Nhi vui vẻ vỗ vai Triệu Lệ Vận, “Cảm ơn, cảm ơn, cũng cầu mong cho chú nhỏ nhà tôi cưới Hạ Ngôn càng sớm càng tốt. Sau đó tôi nhất định sẽ gửi thiệp mời đám cưới cho chị. Chị chỉ cần ngồi vào… bàn với bạn bè của tôi!”
Triệu Lệ Vận: “…”