Anh nghiêng đầu ho, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lẽo, A Thanh thấy sếp vậy, lập tức buông Văn Vũ Phàm ra rồi đi qua.
Văn Vũ Phàm nhìn qua Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nói: “Anh lên xe trước đi.”
Y tá đi tới giúp lên xe, Văn Vũ Phàm gật đầu: “Anh vẫn chưa nói tiếng cảm ơn với anh ấy, khi nào về sẽ tìm cơ hội nói sau.”
Hạ Ngôn cười cười.
Văn Vũ Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Tri Kỳ, sau đó thì lên xe, bố mẹ Văn cũng lên theo.
Hạ Ngôn bế Hạ Tri Kỳ đi về phía Từ Mạn, cô khẽ liếc Văn Liễm.
Văn Liễm đã ngừng ho, đôi mắt dài hẹp cũng nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, không rõ là hận hay là yêu.
Đến bên cạnh xe Hạ Ngôn mới thu lại ánh mắt, cô nói với Từ Mạn, “Cô Từ, khoảng thời gian này cô đã phải vất vả rồi.”
Từ Mạn ‘haiz’ một tiếng, mở cửa xe ra: “Khách sáo với cô gì chứ? Chúng ta là người một nhà.”
Hạ Ngôn bật cười, đặt Hạ Tri Kỳ vào trong xe trước, sau đó quay qua ôm Từ Mạn.
Cô lên xe, Từ Mạn đóng cửa xe lại, nhìn về phía người đàn ông anh tuấn cao lớn cũng chuẩn bị lên xe, thật lòng mà nói, có thể là do Từ Mạn không phải là người trong cuộc, trải qua những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua, quả thực người đàn ông này đã giải quyết gọn gàng sóng gió xảy ra.
Vì vậy thiện cảm của bà về Văn Liễm cũng tăng thêm rất nhiều.
Bà ngồi lên ghế lái phụ, xe được khởi động.
Từ Mạn nhìn hình ảnh Hạ Ngôn bế Hạ Tri Kỳ qua gương chiếu, sau đó thu lại ánh mắt, xe đi xuống dốc, bà hỏi: “Hạ Ngôn, cậu Văn đến Trấn Giang tìm em sao?”
Hạ Ngôn dựa vào phía sau, sờ tay con trai.
Cô đáp một tiếng ‘vâng’.
Từ Mạn nhìn con đường phía trước và hai chiếc xe của bệnh viện quân đội đằng sau, bà nói: “Đoàn múa của Đường Dịch bị điều tra phải tạm dừng hoạt động, Hạ Tình cũng dính vào các loại kiện tụng, đang bị điều tra ở Paris, hiện đã bị huỷ tư cách tham dự cuộc thi, hôm qua mới vừa về nước, tất cả những hoạt động liên quan đến đoàn múa cũng bị ngừng theo.”
“Rất nhiều hoạt động đều chuyển qua phía chúng ta, nhưng chúng ta mới thành lập xong nên không nhận hết được, nhưng có rất nhiều bên mời riêng em.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
“Khương Vân đều đã ghi lại giúp em rồi, đợi em trả lời họ.”
Hạ Ngôn: “Vâng.”
Từ Mạn: “Tình hình hiện tại của Văn Vũ Phàm sao rồi?”
“Đã kiểm tra độ tương thích, nếu tìm được mẫu thích hợp sẽ tiến hành phẫu thuật ngay.”
Từ Mạn nghe vậy lập tức thở phào, “Tốt quá rồi.”
Rất nhanh sau đó đã đến bệnh viện, mùi thuốc khử khuẩn ở đây rất nồng, Hạ Tri Kỳ vừa đến đã hắt xì hơi, Hạ Ngôn lập tức đeo khẩu trang lên cho con.
Văn Vũ Phàm rất mệt rồi, vào phòng bệnh, vừa nằm xuống đã muốn ngủ, nhưng bác sĩ ở bên cạnh không cho anh ngủ, họ phải nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho anh.
Vậy nên các y bác sĩ rất bận rộn, Hạ Ngôn và Từ Mạn cũng không giúp được gì.
Hạ Ngôn đưa chìa khoá và một địa chỉ cho bố Văn, là một tiểu khu ở ngay đối diện bệnh viện, cô nói: “Cháu có thuê một căn nhà, hai bác có thể qua đó ở, nhà ở ngay đối diện bệnh viện thôi, đi lại cũng tiện hơn.”
Bố Văn khựng lại, nhận lấy chìa khoá, nói: “Cảm ơn cháu.”
Rồi ông nhìn sang Hạ Tri Kỳ, Hạ Tri Kỳ cũng chớp mắt nhìn ông.
Bố Văn khẽ véo gương mặt nhỏ của nhóc, trong lòng thầm nghĩ, đứa bé thật giống với người đàn ông kia.
Ông nói: “Tri Kỳ lại cao thêm rồi.”
Hạ Tri Kỳ: “Đương nhiên rồi ạ.”
Bố Văn bật cười.
Hạ Ngôn còn phải đi xử lý chuyện của đoàn múa nên không thể ở lại thêm, cô nói lời tạm biệt với bố mẹ Văn, sau đó lại nhìn sang Văn Vũ Phàm đang khám bệnh, rồi cùng Từ Mạn rời đi.
Hạ Tri Kỳ kéo khẩu trang xuống: “Tạm biệt, bố nuôi.”
Văn Vũ Phàm nhịn cơn đau để nở nụ cười, vẫy tay với Hạ Tri Kỳ.
Sau đó anh nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nói: “Cố lên.”
Văn Vũ Phàm lại bật cười, anh gật đầu.
Hạ Ngôn hít sâu một hơi rồi mới cùng Từ Mạn đi vào thang máy. Hạ Tri Kỳ nằm trên vai cô, nhóc vẫn đang nhìn Văn Vũ Phàm, cậu nhóc có thể cảm nhận được nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng.
–
Chiếc Bentley màu đen dừng lại ở Văn Thị trước.
Tại phòng hội nghị của Văn Thị, Văn Tụng Tiên và Văn Trạch Lệ cùng ban lãnh đạo cấp cao đang ngồi đợi.
Không lâu sau cánh cửa được mở ra, Văn Liễm bước vào.
Anh nghiêng đầu khẽ ho một tiếng: “Xin lỗi, đến muộn rồi.”
Trợ lý của Văn Trạch Lệ lập tức kéo ghế cho anh, Văn Liễm ngồi xuống, “Bắt đầu đi.”
Văn Tụng Tiên nhìn thấy vết đỏ không bình thường trên cổ em trai.
Ông trao đổi ánh mắt với con trai, Văn Trạch Lệ ghé sát qua Văn Liễm, anh ta khẽ vỗ lên cánh tay Văn Liễm, “Chú nhỏ.”
Văn Liễm nhíu mày lại, quay sang nhìn anh ta, đôi mắt dài hẹp khẽ hiện lên vài tia máu.
Văn Trạch Lệ liền nhận ra, chú nhỏ ốm rồi.
Anh ta lấy điện thoại ra, mắng Lý Tòng.
Văn Trạch Lệ: [Cậu chăm sóc sếp cậu kiểu gì vậy?]
Lý Tòng: [Văn thiếu gia, thực xin lỗi.]
Văn Trạch Lệ” [Nói đi, chú ấy đã làm gì vậy?”]
Lý Tòng: [Video.]
Văn Trạch Lệ: […]
Xem xong video anh ta vô cùng kinh ngạc, sau đó gửi cho Văn Tụng Tiên cùng xem.
Văn Tụng Tiên cúi đầu mở lên, vài giây sau ông tắt màn hình điện thoại lại.
Văn Trạch Lệ: [Bố, đi theo đuổi thím nhỏ đấy, còn quỳ xuống nên dính mưa phát sốt rồi.]
Văn Tụng Tiên: […]
Văn Trạch Lệ: [Haha.]
Vậy không trách Lý Tòng được rồi, Văn Trạch Lệ đặt điện thoại xuống, đứng dậy chủ trì cuộc họp, trong suốt cuộc họp hôm nay Văn Liễm đều không lên tiếng, anh ngồi vắt chéo chân, nhưng chiếc cổ đỏ ửng kia như mang theo sức mạnh gì đó, khiến anh trông càng khí thế hơn, vậy nên mấy vị trong ban lãnh đạo cấp cao cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ đôi mắt kia của anh liếc qua.
Tình hình hiện tại của Văn Thị là Văn Tụng Tiên nửa nghỉ hưu, Văn Trạch Lệ vừa lên tiếp quản, Văn Liễm mới là người quan trọng nhất.
Hội nghĩ kết thúc.
Lâm Tiếu Nhi vội đến Văn Thị, không có cách nào cả, ở Văn gia ngoài bà ra không có người phụ nữ nào nói anh cả, bà phân phó cho Lý Tòng trông nom việc uống thuốc của Văn Liễm, sau đó bảo anh về nhà nghỉ ngơi.
Lý Tòng vâng lời.
Văn Liễm dựa lưng lên ghế ngồi, anh lấy một điếu thuốc ra châm
Lâm Tiếu Nhi thấy vậy: “Chú nhỏ à, lúc này đừng hút thuốc nữa.”
Văn Liễm đương nhiên sẽ không nghe lời bà.
Văn Tụng Tiên và Văn Trạch Lệ cũng có mặt tại đây, cảm thấy không có cách nào cả.
Lâm Tiếu Nhi đi rót một ly nước, vài giây sau bà lấy điện thoại ra gọi video cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn cũng vừa mở họp, nhưng Lâm Tiếu Nhi gọi đến nên cô không thể không nghe.
Cô cười nhìn Lâm Tiếu Nhi: “Chị Lâm ạ.”
Lâm Tiếu Nhi cười: “Hạ Ngôn em đang làm gì vậy?”
“Em đang họp ạ.”
“Ôi đang họp ư, vậy làm phiền em rồi.”
“Không sao đâu ạ.” Giọng điệu dịu dàng của Hạ Ngôn truyền đến, cô thấy Lâm Tiếu Nhi có vẻ đang ở trong phòng làm việc, đằng sau là khung cửa sổ.
Sau đó Lâm Tiếu Nhi trò chuyện vài câu với Hạ Ngôn.
Văn Trạch Lệ nhìn chú nhỏ của mình.
Văn Liễm đang cầm điếu thuốc, khuỷu tay chống lên đùi.
Văn Trạch Lệ thầm cười trong lòng, lúc này Lâm Tiếu Nhi quay camera qua, bà khẽ ‘ôi chao’ rồi nói: “Hạ Ngôn, hôm nay đúng lúc chị có việc đến Văn Thị rồi gặp cậu Văn ở đây…”
Bà hướng camera về phía Văn Liễm.
Bàn tay cầm thuốc của Văn Liễm khựng lại, anh nhướng mắt lên, đúng lúc nhìn thấy gương mặt của Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn không ngờ trong cuộc gọi video của Lâm Tiếu Nhi còn có anh, cô hơi ngây người, không biết là do ánh sáng quá tốt hay do tính năng điện thoại tốt, mà cô nhìn thấy cổ Văn Liễm ửng đỏ, bây giờ anh trắng hơn so với lúc cô học đại học, vì vậy có thể nhìn rõ được anh chưa hết sốt.
Hai người nhìn nhau, đều ngây ra.
Hạ Ngôn trầm mặc vài giây: “Anh chưa hạ sốt sao?”
Trái tim Văn Liễm run lên, anh ngẩng cằm lên, “Ừm.”
Còn chưa nói xong Lâm Tiếu Nhi đã hướng camera về phía điếu thuốc, bà nói: “Ôi, em thấy không, cậu Văn sốt như vậy rồi, cứ ho mãi mà vẫn cứ hút thuốc.”
Ngón tay dài của Văn Liễm khẽ xoay điếu thuốc.
Lâm Tiếu Nhi một mực để Hạ Ngôn thấy điếu thuốc ấy.
Văn Liễm đẩy điện thoại qua một bên.
Nhưng điện thoại hướng xuống dưới, anh vừa cúi đầu đã thấy gương mặt của Hạ Ngôn, Hạ Ngôn trầm mặc nhìn anh không lên tiếng, trông cô như có vẻ đã thay đồ luyện múa và tẩy trang rồi.
Rõ ràng cô không nói gì cả, song yết hầu Văn Liễm vẫn khẽ cuộn, vài giây sau anh dập điếu thuốc đi.
Lâm Tiếu Nhi, Văn Tụng Tiên, Văn Trạch Lệ cùng thở phào.
Lâm Tiếu Nhi xoay điện thoại qua nói với Hạ Ngôn, “Hạ Ngôn à, Thất Thất thế nào rồi?”
Hạ Ngôn: “Ngoan lắm ạ, nhóc đang chơi xếp gỗ, chị Lâm, em phải bận việc đây, có gì chúng ta gặp nhau sau.”
Lâm Tiếu Nhi: “Được được được, em bận việc đi.”
Màn hình điện thoại vụt tắt.
Lý Tòng đi qua, “Sếp, về nghỉ ngơi thôi.”
Văn Liễm nhướng mắt lên nhìn chị dâu.
Lâm Tiếu Nhi nở nụ cười.
Chuyện nhỏ, còn không trị được cậu chắc.
–
Trong khoảng thời gian Hạ Ngôn không có mặt, đoàn múa đã tuyển thêm không ít người, cô Giang có cho vài thầy cô biên đạo qua giúp Hạ Ngôn xem năng lực và kiểu múa của học sinh.
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn thông qua.
Lần họp này Hạ Ngôn tìm hiểu về tình hình của họ trước, nhưng họ có hơi kháng cự Từ Mạn, nên lần này bà không xuất hiện.
Hạ Ngôn nhìn rồi nói với Khương Vân: “Mời cô Từ qua đây đi.”
Khương Vân nhận lời rồi đi ra ngoài, không lâu sau cô Từ đẩy cửa bước vào.
Những học sinh ấy thấy bà, sắc mặt lập tức thay đổi.
Từ Mạn do dự một lát.
Hạ Ngôn đi lên phía trước khoác tay, dẫn bà đi vào.
Học sinh cùng nhìn qua, Hạ Ngôn nói: “Điệu [Lá Liễu], [Thanh xà] và [Yêu] của tôi đều là do cô Từ cải biên.”
“Chuyện năm đó về cô Từ không phải vậy, “Người cô ấy yêu có người khác, không phải là chồng của giáo viên hướng dẫn.”
Học sinh kinh ngạc, “Thật sao?”
Hạ Ngôn: “Đương nhiên là thật rồi.”
Học sinh nghe vậy bèn im lặng.
Hạ Ngôn nói tiếp: “Sau này sẽ cho mọi người biết được chân tướng, mọi người yên tâm, bây giờ đã vào đoàn múa của tôi, cô Từ Mạn là người cộng sự của tôi, cô giáo của mọi người không chỉ có mình tôi.”
“Tôi hy vọng mọi người không có cái nhìn phiến diện về cô Từ nữa, nếu như có thì hãy nói trước với tôi, tôi sẽ để cho bạn đi.”
Vừa nói xong, Từ Mạn lập tức nhìn cô.
Hạ Ngôn rất kiên định.
Có rất nhiều học sinh do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không rời đi.
Khương Vân ở bên cạnh căng thẳng không thôi, sau khi thấy không ai rời đi cũng yên tâm hơn.
Hạ Ngôn thở phào, cô nhìn mọi cười, “Được rồi, tan họp thôi.”
Học sinh năng động nhiệt huyết cùng đừng lên, khoác tay nhau rời đi.
Rất nhanh sau đó phòng họp đã trống không, Từ Mạn nói: “Hạ Ngôn, em như vậy quá mạo hiểm rồi.”
Hạ Ngôn nhìn bà: “Không đâu cô, lời không hay phải nói trước, nếu chấp nhận được thì chấp nhận, không thì rời đi, bây giờ còn chưa ký hợp đồng, vẫn còn kịp.”
Từ Mạn cảm động ôm lấy cô.
Hạ Ngôn cười cười.
Khương Vân cũng vui vẻ đi qua ôm hai người.
Một lát sau chỉ còn lại Hạ Ngôn và Từ Mạn, Hạ Ngôn bám vào thanh xà, khởi động trước, cô nói: “Cô Từ, lần này Vũ Phàm có thể vào bệnh viện quân ý đều là nhờ sự giúp đỡ của Văn Liễm.”
Từ Mạn nghe vậy thì đáp: “Cô biết rồi, sau đó thì sao?”
Hạ Ngôn: “Em nên cảm ơn anh ấy thế nào?”
Từ Mạn: “…”
Bà thầm nghĩ, em chấp nhận cậu ấy đi.
Nhưng bà cảm thấy vẫn không nên làm ảnh hưởng đến quyết định của Hạ Ngôn.
–
Vấn đề này cứ lẩn quẩn trong đầu Hạ Ngôn mãi.
Ngày hôm sau cô đi thăm Văn Vũ Phàm, trạng thái tinh thần hôm nay rất tệ, anh lại sốt cả buổi tối.
Hạ Ngôn rót cho anh ly nước.
Văn Vũ Phàm ngậm ống hút.
Đôi mắt Hạ Ngôn phiếm đỏ, cô nói: “Anh cố chịu đựng thêm một chút.”
Văn Vũ Phàm cười, gật đầu.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hạ Ngôn ngẩng đầu lên, Văn Liễm đút tay vào túi quần, ở phía sau lưng anh là Lý Tòng, trên tay cậu có cầm một túi thuốc.
Văn Liễm bước vào, đi đến đuôi giường, nhìn Văn Vũ Phàm: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Văn Vũ Phàm nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh, anh Văn.”
Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn, anh cũng không khách sáo, nói thẳng: “Tôi không phải vì anh, mà là vì cô ấy nên mới giúp anh.”
“Anh còn sống, tôi còn thể tranh đấu với anh được.”
“Nếu anh chết rồi, cô ấy sẽ nhớ anh cả đời, sao tôi tranh được nữa.”