Mà hiện giờ.
Cô đang nói gì thế.
Âm thanh tàu sắp khởi hành từ bến cảng phía sau truyền đến, Hạ Ngôn bắt đầu vùng vẫy kịch liệt: “Buông tôi ra.”
Hạ Ngôn giãy dụa vùng vẫy bỏ chạy, cô chỉ nhìn anh một cái rồi quay người chạy về phía thuyền. Các vệ sĩ đồng loạt lao tới, Văn Liễm như pho tượng đứng tại chỗ, các vệ sĩ bình tĩnh lại, nhìn Văn Liễm.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn bến cảng, đôi môi mỏng mím chặt, gió thổi tung áo sơ mi của anh. Rất lâu sau đó, anh mới lấy ra một điếu thuốc đưa vào miệng, trầm giọng nói: “Đi mua vé đi.”
Đầu cúi xuống nên không thể thấy rõ biểu tình của anh.
Lý Tòng trầm mặc vài giây, sau đó bước tới nói: “Ông chủ, đây là tấm vé cuối cùng, để tôi đi điều một chiếc du thuyền tới được không?”
Văn Liễm không phản ứng, xem như đồng ý.
Lý Tòng thở phào một hơi, cậu ta nhìn chiếc thuyền đã ra khơi, đó là một chiếc thuyền buôn có năm mươi phòng bên trong, một ngày hai lần, lui tới giữa Chu Thị và Giang Thị, anh nhận được tin tức liền vội vàng mua vé như vậy, xem ra cô Hạ Ngôn kia rất quan trọng với Văn tổng.
Anh ta lập tức xoay người đi sắp xếp du thuyền, sau đó gọi điện thoại yêu cầu điều tra sâu hơn xem Hạ Ngôn có liên quan gì đến Văn Vũ Phàm. Tin tức ở Giang trấn kia bị phong tỏa, hơn nữa Văn gia lại rất bài ngoại, cho nên một lúc khó có được nhiều tin tức. Sau khi hoàn thành tất cả công việc, hot search weibo và tất cả các nền tảng lớn đều là tin tức về Cúp Vân Thường.
Nhiều cư dân mạng vừa xem đã thốt lên: “Những cô gái biết nhảy múa thật đẹp”.
“Tôi cũng muốn trở thành một nàng tiên nhỏ biết múa.”
“Hạ Ngôn múa quá hay, quá đẹp, mê quá đi.”
“A a a a a ai có được Hạ Ngôn nhất định là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.”
“Nghe nói Hạ Ngôn có một đứa con, có con mà cũng có thể nhảy giỏi như vậy. Quá đỉnh, tôi phục rồi, yêu cô ấy quá.”
“Mọi người đến xem cô ấy múa “Thanh xà” đi. Đêm đó là tiệc trung thu do Phó Hằng đầu tư. Đẹp lắm, tôi nhìn một cái liền mê luôn.”
Hai mươi phút sau, một chiếc du thuyền chậm rãi cập cảng, Lý Tòng mở cửa, Văn Liễm bước xuống xe, áo khoác trên tay, sải bước vào bến cảng, thuyền trưởng du thuyền tự mình đứng ở một bên nghênh đón. Văn Liễm cúi đầu châm điếu thuốc, nói với Lý Tòng: “Phái người đi trông chừng đoàn múa, còn Hạ Tri Kỳ, khéo léo một chút, khi cần giúp đỡ thì phải có mặt.”
Lý Tòng gật đầu: “Anh yên tâm.”
Đôi chân dài của Văn Liễm bước lên bậc thang.
Lúc này, điện thoại di động của mọi người vang lên, tin tức mới tràn ngập bầu trời. Lý Tòng còn chưa kịp xem tin tức thì điện thoại di động của anh ta đã reo lên, anh ta nhấc máy.
Ngay sau đó sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
“Ông chủ, mau xem điện thoại của anh đi.”
Văn Liễm lấy điện thoại ra bấm mở.
Các diễn đàn vừa rồi còn đang khen ngợi Hạ Ngôn đột nhiên biến mất, tin tức phổ biến nhất là nói về việc chuyện tình cảm lúc trẻ của Hạ Ngôn có vấn đề, cô đã cướp bạn trai của chị gái mình Hạ Tình, là tiểu tam, cùng với giáo viên hiện tại là Từ Mạn chính là cá mè một lứa, hai người đều không phải là thứ tốt đẹp gì.
Họ đều là tiểu tam, chẳng trách họ có thể đi cùng nhau, còn cùng nhau phản bội đoàn múa của Đường Dịch.
Hạ Ngôn chuyện gì cũng phải so sánh với chị mình, chị gái múa “Thanh xà” cô ta liền múa “Thanh xà”, rất không biết xấu hổ, người đàn ông chị mình thích mà cô ta cũng thích.
Toàn bộ Internet tràn ngập những tin tức như thế này. Những người vốn thích Hạ Ngôn trên weibo lập tức ngơ ngác, ngay sau đó liền bị thủy quân dắt mũi.
Mọi người bắt đầu mắng chửi Hạ Ngôn.
“Không biết xấu hổ, khó trách người đầu tiên bị loại chính là Hạ Tình.”
“Có lẽ là để trả thù.”
“Hạ Tình vẫn là quá tốt bụng, cô ấy cố ý thua.”
“Không phải trước đó tôi đã nói sao, Hạ Tình không chuẩn bị cho cuộc thi nên cô ấy mới bị thua.”
“Hô hô hô, cô giáo làm tiểu tam dẫn theo học trò làm tiểu tam, cũng giỏi ghê.”
“Chuyện năm đó của Từ Mạn xảy ra chấn động như vậy, Hạ Ngôn không biết sao? Cô ta chắc chắn cũng biết, nhưng bản thân cô ta cũng vậy, nên không có gì phải sợ. Chẳng trách Đường Dịch muốn đuổi cô ta ra khỏi đoàn múa.”
“Ông chủ?” Lý Tòng nhỏ giọng gọi.
Ánh mắtVăn Liễm lạnh lùng, nhìn về phía Lý Tòng, “Vạch trần tất cả những gì Đường Dịch đã làm, khống chế những người còn lại trong đoàn múa Đường Dịch.”
Lý Tòng gật đầu.
Văn Liễm: “Xóa hết các bài viết đi.”
“Đã sắp xếp người xóa bài.”
“Tìm xem ai đã giúp Đường Dịch.”
“Vâng.”
Sau khi Văn Liễm dặn dò xong, đôi chân dài bước lên bậc thang, vài giây sau mới dừng lại, sau đó xoay người bước xuống bậc thang, sải bước về phía xe: “Đi mời giới truyền thông lại đây, tôi muốn tiến hành một cuộc phỏng vấn độc quyền.”
Lý Tòng sửng sốt.
Anh ta thiếu chút nữa cho rằng bản thân mình nghe nhầm.
“Ông chủ, anh chắc chắn chứ?”
Văn Liễm mở cửa xe ngồi vào trong, dùng đầu ngón tay búng điếu thuốc, nói: “Đi thu xếp đi.”
Lý Tòng: “…Vâng.”
Anh ta liếc nhìn du thuyền, ông chủ không đuổi theo mà lại lựa chọn ở lại xử lý chuyện này. Anh ta cầm vô lăng khởi động xe, chỉ mong người ở Giang Trấn bên kia có thể điều tra thêm được nhiều chuyện.
*
Sau khi lên thuyền, điện thoại di động của Hạ Ngôn không có tín hiệu, nhưng trước khi lên thuyền cô nhận được tin nhắn của Từ Mạn, bảo cô yên tâm. Hạ Ngôn liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong hai năm rưỡi ở Giang Trấn, trước khi mang thai nhốt mình ở nhà vẫn còn tốt, trong những ngày mang thai đó, một số ánh mắt không thiện cảm thường xuyên liếc nhìn cô.
Giang trấn là lãnh địa của Văn gia, tùy ý chọn cũng đều chọn trúng một người họ Văn, bao gồm cả anh em, thậm chí anh em họ đều họ Văn, quan hệ rất phức tạp.
Vì vậy người ngoài và những người mang họ khác rất dễ gây sự chú ý. Hạ Ngôn đang mang thai, Văn gia bọn họ mê tín lại phong kiến, thậm chí còn có chút nghi ngờ đứa trẻ trong bụng Hạ Ngôn là của người Văn gia, đoạn thời gian đó, thường xuyên có người tới đây để dò hỏi cô, giống như đang đi bắt quả tang người bị cưỡ/ng bức.
Từ Mạn đã phải đến nhờ cảnh sát giúp đỡ.
Đáng tiếc là vô dụng, vẫn luôn có người hoài nghi, ngay cả những phụ nữ đã có chồng cũng nghi ngờ chồng mình và Hạ Ngôn có quan hệ mờ ám, dù sao Hạ Ngôn cũng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Khi Từ Mạn và Hạ Ngôn nghĩ đến việc đổi sang một nơi khác để sinh sống thì Văn Vũ Phàm xuất hiện, anh đã đứng ra bảo đảm cho Hạ Ngôn, nói cô từ thành phố bên ngoài chuyển đến đây để dưỡng thai, anh nói mình biết chồng của Hạ Ngôn, v.v., Nhờ có Văn Vũ Phàm và Văn gia đảm bảo, Hạ Ngôn và Từ Mạn cuối cùng cũng ổn định được cuộc sống.
Những người đó không tiếp tục nghi ngờ Hạ Ngôn nữa.
Sau này Văn Vũ Phàm và Hạ Ngôn thân thiết hơn, sức khỏe của anh không tốt nên muốn đi kiểm tra định kỳ, Hạ Ngôn và Từ Mạn thỉnh thoảng sẽ cùng anh đến bệnh viện ở Chu thị, anh đi khám định kỳ. Hạ Ngôn thì đi kiểm tra thai sản.
Sau đó, trong một lần, Hạ Ngôn xuất huyết và có dấu hiệu sinh non, chính Văn Vũ Phàm đã lái xe chở Hạ Ngôn, giành giật từng giây mà lái đến bệnh viện để giữ thai, quan hệ giữa cô và Văn Vũ Phàm không phải anh em nhưng còn thân thiết hơn cả anh em.
Tình bạn là thứ cảm xúc tốt đẹp nhất trên đời này.
Vì thế lúc Hạ Tri Kỳ vừa sinh ra, Văn Vũ Phàm ôm lấy cậu nhóc, cười nói: “Anh muốn làm bố đỡ đầu.”
Hạ Ngôn mỉm cười đồng ý.
Văn Vũ Phàm không biết thân thể của mình còn có thể kiên trì được bao lâu, cho nên cái gì anh cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ cần một thân phận như vậy là đủ.
Khi trời sáng.
Hạ Ngôn xuống thuyền, đi thẳng đến khoa nội trú của bệnh viện Chu thị. Cô mở cửa bước vào, người trong phòng bệnh nhìn sang, Văn Vũ Phàm nằm trên giường, cạo trọc đầu, hai mắt nhắm nghiền.
Bố mẹ anh đứng bên cạnh giường, nhìn Hạ Ngôn với vẻ mặt phức tạp.
Hạ Ngôn tiến lên hỏi: “Cô chú, anh ấy thế nào rồi ạ?”
Đôi mắt mẹ Văn đỏ hoe, bà ôm mặt khóc, quay lưng lại.
Bố Văn vỗ vỗ vai vợ rồi nói với Hạ Ngôn: “Hai ngày nay nó vẫn ổn, nhưng đột nhiên lại bắt đầu phát sốt, tự mình nó đã chuẩn bị, cạo trọc đầu rồi tự tới đây, từ đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Hạ Ngôn siết chặt nắm đấm.
Cô nhìn Văn Vũ Phàm.
Văn Vũ Phàm mấy năm nay bị bệnh tật hành hạ, ba năm qua nhờ tĩnh dưỡng nên trên người có thêm chút da thịt, nhưng chỉ một đêm đều trả lại hết, khuôn mặt tuấn tú hiền lành cũng tái nhợt. Hạ Ngôn: “Bác sĩ nói thế nào ạ?”
Mẹ Văn càng khóc to hơn.
Bố Văn nói: “Lần này nguy hiểm hơn trước. Để xem nó có chịu đựng qua được đêm nay hay không, còn…phải thay tủy xương nữa, cháu cũng biết rồi đó, mấy năm nay chúng ta vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm được tủy phù hợp.”
Hạ Ngôn không nói gì.
Cô yên lặng rơi lệ.
Mẹ Văn nhìn Hạ Ngôn khóc, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì, liền kéo tay áo của bố Văn. Bố Văn sửng sốt một chút, cũng nhìn về phía Hạ Ngôn, sau đó ông làm như không đành lòng, quay mặt đi, trầm giọng bảo mẹ Văn im lặng.
Hai người xì xầm rất nhỏ, Hạ Ngôn cũng không để ý, cô cầm chiếc khăn nóng bên cạnh nhẹ nhàng lau mặt cho Văn Vũ Phàm, lúc này điện thoại di động của cô vang lên.
Đã bắt được tín hiệu.
Trên màn hình điện thoại hiện lên một ít tin tức nói cô là tiểu tam.
Hạ Ngôn sửng sốt một giây, bấm vào những tin tức đó, nhưng tất cả đều trống rỗng, chứng tỏ không có tin tức nào như vậy.
Ngay sau đó.
WeChat của cô nhảy ra thông báo.
Khương Vân: Hạ Ngôn, cậu ở đâu? Thật đáng sợ, có rất nhiều người mắng cậu, nói cậu là tiểu tam.
Cô giáo Giang, Từ Mạn và những người khác đều gửi tin nhắn đến, cô giáo Giang trực tiếp gửi cho cô một liên kết và hỏi Hạ Ngôn chuyện này có thật không?
Nhưng tám tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Hạ Ngôn bấm vào liên kết đó, bên trong cũng trống rỗng.
Lúc này.
Văn Vũ Phàm tựa hồ có chút động tĩnh, Hạ Ngôn vội vàng bỏ điện thoại xuống, đi tới xem tình hình của anh.
*
[Nhà vô địch Cúp Vân Thường Hạ Ngôn cướp bạn trai của chị gái Hạ Tình.]
[Nhà vô địch Cúp Vân Thường Hạ Ngôn là tiểu tam.]
Sau khi hai tin tức khủng bố này tràn ngập trên các ứng dụng lớn, chúng đã bị xóa bỏ hoàn toàn trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, trong khi những thủy quân bị mua chuộc đó vẫn đang tiếp tục đăng bài và bình luận không mệt mỏi thì từng người một đã bị cảnh sát Internet và các phương tiện truyền thông lớn bắt được. Những công ty truyền thông lớn ủng hộ và giúp đỡ Đường Dịch và Hạ Tình hắt nước bẩn lên người Hạ Ngôn cũng bị phát hiện.
Đối phương hành động mạnh mẽ và kiên quyết, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Hơn nữa trong đêm đó, đoàn múa của Đường Dịch trực tiếp bị khống chế.
Ngay sau đó, thông tin chi tiết về các giải thưởng mà Đường Dịch mua trong nhiều năm qua đều bị đẩy lên hot search khiến ai ai cũng phải sửng sốt, chuyện bà ta đạo nhái “Đôn Hoàng” của Đoàn múa Đông Vũ cũng nằm trong hot search và được gửi trực tiếp ra nước ngoài, đưa đến tay các vị giám khảo của cuộc thi quốc tế, Cuộc thi Múa Cổ điển Quốc tế đã trực tiếp loại bỏ phần thi đấu của Đường Dịch và Hạ Tình.
Sự đảo ngược này không đến bốn tiếng.
Những người có liên quan đến Đường Dịch đều hận không thể phủi sạch quan hệ, Hạ Tình thân là học trò chính của Đường Dịch khiến không ít người hoài nghi về những giải thưởng mà cô ta đã giành được.
Sau đó, tin tức mới được đưa ra, vào năm thứ hai trung học, Hạ Tình đã thuê một cô gái có năng lực hơn để tham gia một cuộc thi khiêu vũ cổ điển dành cho giới trẻ.
Cô ta mới giành được chức vô địch trong cuộc thi múa cổ điển dành cho giới trẻ lần đó.
Tất cả những người hóng chuyện lập tức náo động, chiêu bài của Đường Dịch cũng lung lay sắp đổ, tuy nhiên, vẫn có không ít người thắc mắc chuyện Hạ Ngôn có phải là tiểu tam hay không, đương nhiên việc phát sóng của Cúp Vân Thường và Weibo chính thức cũng bị ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc cũng không có ai đứng ra xác nhận Hạ Ngôn không phải là tiểu tam.
Mà cùng lúc đó, các cơ quan truyền thông lớn đều xôn xao, Văn thị, một trong tứ đại gia tộc lớn ở Kinh thị và nhân vật bí ẩn Văn Liễm sắp nhận một cuộc phỏng vấn độc quyền, nhiều năm như vậy, anh chưa từng xuất hiện trước mặt các phương tiện truyền thông.
Hệ thống an ninh mạng Văn thị Đằng Long là do anh sản xuất, công nghệ quân sự khoa học kỹ thuật của Kinh thị cũng từ tay anh mà ra, giới truyền thông trước nay đều chỉ nghe danh chứ chưa bao giờ nhìn thấy mặt anh.
Anh rất kín tiếng, từng bị không ít ông lớn trong ngành nói là con dao giấu sau lưng Văn gia. Bao nhiêu người tò mò về con dao này, bao nhiêu cơ quan truyền thông muốn phỏng vấn độc quyền với anh, nhưng anh chưa bao giờ đồng ý, mỗi lần như vậy đều bị thư ký của anh từ chối, ai cũng biết anh đẹp trai và rất quyết đoán.
Nhưng thực sự đa số mọi người cũng chỉ là nghe nói.
Hiện giờ.
Anh thế mà lại muốn nhận phỏng vấn độc quyền, được truyền hình trực tiếp trên toàn mạng.
Quả thực làm cho người ta phấn khích.
Giới truyền thông chen chúc để giành chỗ ngồi phía trước. Điện thoại của Lý Tòng bị khủng bố, anh ta cau mày xác nhận lại lần nữa với Văn Liễm.
Thực sự muốn lộ diện ư?
Văn Liễm nghiêng đầu, dập điếu thuốc vào gạt tàn, ừ một tiếng. Lý Tòng hiểu rõ, chuyện đến nước này không còn đường lui nữa rồi.
Hai giờ sau.
Mười giờ trưa.
Trong phòng hội thảo đa phương tiện của Kim Thịnh, một lượng lớn giới truyền thông mang theo thẻ căn cước công tác tiến vào, phòng hội nghị đa phương tiện này trông giống như một khán phòng lớn, khiến nhiều người làm truyền thông choáng váng, quả là những người giàu có và quyền lực. Mà việc bưng trà rót nước thậm chí còn có robot hỗ trợ, giới truyền thông lần lượt ngồi vào chỗ.
Yên tĩnh đợi trong chốc lát.
Cửa lớn lại lần nữa được mở ra, Văn Liễm bước vào, anh mặc áo sơ mi đen, quần tây, ở phần tay áo có viền vàng, anh dùng đầu ngón tay xắn cao tay áo, trên chiếc đồng hồ màu đen lóe lên một tia sáng.
Văn Liễm đi đến giữa, cầm micro nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Giọng nói trầm ấm khiến giới truyền thông có mặt tại hiện trường lập tức tỉnh táo lại, ngay sau đó đèn flash bật lên, tách tách tách chụp vài bức ảnh về anh. Lông mày Văn Liễm hơi nhíu lại, quai hàm rõ ràng. Giới truyền thông hét lên trong lòng rằng cuối cùng họ cũng có được hình ảnh khuôn mặt của anh, quá đẹp trai, chụp ảnh xong, giới truyền thông bước tới cầm micro.
Phóng viên đi đầu hỏi: “Anh Văn, tôi xin hỏi anh một chút, anh có phải là người mà Hạ Tình và Hạ Ngôn tranh giành hay không?”
Văn Liễm nheo mắt nhìn tên phóng viên kia.
“Đây chính xác là những gì tôi muốn nói với giới truyền thông ngày hôm nay”, anh nói.
“Hạ Tình và tôi chỉ là bạn học cấp ba, sao có thể là bạn trai của cô ấy được? Làm sao có thể nói đến chuyện tranh giành?”
“Tôi và Hạ Ngôn mới là người yêu của nhau. Tôi thích cô ấy và chúng tôi đã ở bên nhau gần bốn năm.”
Các phương tiện truyền thông cùng nhau ồ lên.
Văn Liễm cầm micro nói với các phóng viên đang không ngừng chớp mắt bên dưới: “Tôi đã từng phóng đại những ước mơ tuổi trẻ của mình lên vô hạn. Tôi nghĩ khoảng thời gian đó là một đoạn thanh xuân đầy nhiệt huyết, mang theo những mộng tưởng và kỳ vọng, đối với thời niên thiếu, tôi đã cho những người xuất hiện xung quanh tôi sự bao dung vô hạn, nhưng không ngờ rằng sự bao dung này lại biến thành sự dung túng.”
“Cũng để loại bao dung này gián tiếp làm tổn thương những người bên cạnh, đặc biệt là Hạ Ngôn. Tôi làm tổn thương cô ấy nhiều nhất. Tôi không muốn thừa nhận rằng tôi đã bị vận mệnh xoay chuyển, lại còn thầm nhớ khoảng thời gian thanh xuân buông thả của mình, kết quả cuối cùng là tôi đã mất đi cô ấy.”
“Hiện tại đối mặt với giới truyền thông, tôi muốn nói rằng người tôi yêu duy nhất cho đến bây giờ chỉ có mình Hạ Ngôn.”
“Cô ấy không phải là tình nhân, cô ấy vẫn luôn là duy nhất.”
“Mọi người nhớ kỹ, ai dám nói cô ấy là tình nhân, tôi sẽ kiện người đó.”
Nói xong.
Anh đặt microphone xuống rồi xoay người rời đi.
Giới truyền thông choáng váng trước mấy câu nói này, vài giây sau mới phản ứng lại được, bọn họ điên cuồng chụp ảnh người đàn ông đang bước xuống sân khấu, đây là một cơ hội hiếm có, mà ở hiện trường có rất nhiều phóng viên điên cuồng bắt đầu viết bản thảo. Đoạn văn này thực sự quá đặc biệt, lần duy nhất người đàn ông này đối mặt với giới truyền thông chính là để làm sáng tỏ tin tức cho bạn gái cũ.
Mà hiện trường buổi phát sóng trực tiếp.
Bình luận rất áp đảo.
“Chết tiệt, anh ta nhận phỏng vấn chỉ để nói vậy thôi sao?”
“Ahhhhhhhhhhhh, tôi điên rồi.”
“Hạ Tình có biết xấu hổ không vậy? Thực sự là quá không biết xấu hổ.”
“Bạn gái của anh ta là Hạ Ngôn, người làm chị như Hạ Tình này quá ghê tởm, làm đảo lộn mọi chuyện.”
“Ghê tởm, ghê tởm, chỉ là bạn cùng lớp mà thôi, còn không biết xấu hổ như vậy, tôi cùng bạn học cũ trước kia hiện tại cũng không liên lạc.”
“Tôi nghe nói hồi đó Văn Nhị đang học vẽ tranh sơn dầu, thầy của anh ấy là giáo sư Tề An, bậc thầy về tranh sơn dầu chân dung. Ông ấy từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng điều hối tiếc lớn nhất của ông là mất đi một học trò giỏi, chắc là nói đến Văn Liễm đó.”
“Tôi còn nghe nói Văn gia coi trọng người lớn tuổi hơn, không phải loại trọng nam khinh nữ, nhưng chỉ thích con trai cả.”
“Woooo, tôi khóc đây, người duy nhất, người duy nhất.”
“A, Hạ Ngôn, đừng tha thứ.”
“Hạ Tình, cô đi chết đi, muốn mất mặt sao?”
“Lúc còn ở đoàn múa, tôi còn tưởng Hạ Tình mới là chính cung đó, cô ta vẫn luôn dỗi Hạ Ngôn, chưa bao giờ nghĩ Hạ Tình con m* nó lại vô liêm sỉ như vậy, khóc khóc khóc, bây giờ lại liên lụy đến chúng ta.”
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn sôi sục sau khi Văn Liễm rời đi, mà video và tin tức phỏng vấn cũng trực tiếp nằm trên hot search, hai chữ Hạ Ngôn một lần nữa lại bị đẩy lên top tìm kiếm.
Cúp Vân Thường đã mở ra một đợt chú ý mới.
Đoàn múa Hạ Ngôn tràn ngập các cuộc gọi tuyển sinh.
*
Cùng lúc đó, Văn Vũ Phàm tỉnh lại, anh ta không để mọi người đợi quá lâu, bác sĩ đi vào, cho anh ta kiểm tra một phen rồi nói: “Về sau sẽ còn tiếp tục sốt cao, chúng ta cần giúp bệnh nhân hạ sốt, sau đó sẽ làm sinh thiết xương và một đợt hóa trị mới.”
“Mặt khác… tốt nhất là nên ghép tủy càng sớm càng tốt.”
Cha mẹ Văn liều mạng gật đầu nhưng họ không thể làm gì được. Hạ Ngôn tiến lên, Văn Vũ Phàm nhìn thấy cô, há miệng thở dốc: “Sao em lại tới đây?”
Hốc mắt Hạ Ngôn đỏ lên.
“Em tới xem anh.”
Văn Vũ Phàm nhìn ra ngoài, “Kỳ Kỳ đâu?”
Hạ Ngôn: “Em vội tới đây nên không đưa Kỳ Kỳ theo, Vũ Phàm, lời đề nghị trước đây của em anh suy xét thế nào rồi?”
Trước đây cô đã đề nghị Văn Vũ Phàm đến Kinh thị chữa bệnh, đây là một trong những lý do khiến cô quay lại Kinh thị. Văn Vũ Phàm mỉm cười, sắc mặt tái nhợt: “Sẽ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa không biết anh có thể đợi được hay không.”
Hạ Ngôn: “Cứ đi thì sẽ có hy vọng.”
Mẹ Văn nghe được thì nói: “Nơi đó xa như vậy, không được, Văn gia chúng ta không thể ra ngoài.”
Văn Vũ Phàm nhìn Hạ Ngôn, trong mắt tỏ vẻ: “Em nhìn đi.”
Hạ Ngôn mím môi.
Văn Vũ Phàm không còn chút sức lực nào, bị sốt đến mơ hồ, anh ta mở miệng nói: “Anh muốn gặp Kỳ Kỳ một chút.”
Hạ Ngôn nghe vậy, lập tức lấy điện thoại di động ra, mở video mới nhất của Hạ Tri Kỳ, Hạ Tri Kỳ chơi xếp gỗ, xem TV, chơi thả diều.
Văn Vũ Phàm xem video, khóe môi hơi nhếch lên.
“Đã lớn rồi.”
Hạ Ngôn: “Ừm, sang năm sẽ cho nhóc đi học mẫu giáo.”
Văn Vũ Phàm mỉm cười.
Mẹ Văn và bố Văn ở một bên nhìn nhau, sau đó bố Văn đợi Hạ Ngôn cất điện thoại mới gọi một tiếng Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn ngước mắt lên.
Bố Văn nói: “Cháu ra ngoài với chú một lát.”
Hạ Ngôn liếc nhìn Vũ Văn Phàm, sau đó liền đi theo bố Văn ra ngoài. Hành lang bên ngoài không có bao nhiêu người, lại tương đối yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người khác cảm thấy có chút ngột ngạt.
Bố Văn xoa xoa tay, nhìn Hạ Ngôn và nói: “Vũ Phàm cũng không biết còn có thể sống thêm được bao lâu nữa.”
Hạ Ngôn lập tức nói: “Chú, chú đừng nghĩ như vậy, chú có thể đến Kinh thị chữa bệnh, còn có rất nhiều cơ hội.”
Bố Văn lắc đầu: “Đừng nói chuyện tiền bạc, rời khỏi Giang trấn đã khó rồi. Thân thể Vũ Phàm đi xa chú không yên tâm chứ đừng nói đến bây giờ.”
Hạ Ngôn luôn cảm thấy người ở Văn gia, cùng toàn bộ Văn gia ở Giang trấn đều mê tín lại cố chấp, thà giữ mình một chỗ còn hơn là cho bản thân thêm nhiều cơ hội.
Trước đây có một cô gái Văn gia chưa kết hôn mà đã có con chính là bởi vì cha mẹ không muốn gả cô ấy ra ngoài, cho nên cuối cùng cô ấy chọn cách chưa kết hôn mà đã có con rồi ở lại Giang Trấn.
Hạ Ngôn: “Chuyện tiền bạc chúng ta có thể cùng nghĩ cách.”
Bố Văn vẫn lắc đầu, ông nhìn Hạ Ngôn, nói: “Mấy năm nay, chúng ta quả thực cũng nhìn ra được Vũ Phàm có tình cảm với cháu.”
Hạ Ngôn sửng sốt, sao đột nhiên lại chuyển chủ đề.
Cô nhớ rõ thời điểm Văn Vũ Phàm bảo lãnh cho cô, mẹ Văn còn đến gây rối một trận vì cho rằng cô đã dụ dỗ con trai bà. Bọn họ sợ Văn Vũ Phàm thực sự có ý gì khác với cô.
Hạ Ngôn: “Không biết chú muốn nói gì ạ.”
Bố Văn băn khoăn hồi lâu rồi mới nói: “Thực ra mấy năm nay chúng ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ cần con trai vui r velà tốt rồi, ý là, Vũ Phàm là bố đỡ đầu của Kỳ Kỳ. Chú nghe nói mối quan hệ của cháu với cái người trước đây cũng không tốt. Cháu xem coi có thể hay không, cũng là để cho Vũ Phàm không còn gì phải tiếc nuối”.
“Chúng ta không có tiền chữa trị cho nó… Hạ Ngôn.”
Hạ Ngôn im lặng.
*
Cuộc phỏng vấn độc quyền của Văn Liễm đã trở thành hot search, Văn Gia Văn Nhị ngang nhiên ủng hộ Hạ Ngôn, điều này khiến địa vị của Hạ Ngôn tăng vọt, cánh cửa của Đoàn múa Hạ Ngôn gần như bị những học sinh đó giẫm hư. Sự chú ý của Cúp Vân Thường đã tăng lên gấp nhiều lần, video Hạ Ngôn múa “Thanh Xà”, “Lá Liễu” đều bị đào lên, đăng trên hot search.
Càng ngày càng có nhiều người thích điệu múa của Hạ Ngôn.
Chị Trương và Chúc Quyên đến phố Kim Nguyên để giúp đưa Hạ Tri Kỳ đi cùng. Lâm Tiếu Nhi và Từ Mạn đến đoàn múa hỗ trợ, Khương Vân cũng vội đến tay chân luống cuống.
Trong lúc nhất thời cũng không có người nào lo lắng liên lạc với Hạ Ngôn.
Ngay khi họ tưởng trời như muốn sập thì toàn bộ tình thế trong phút chốc đã đảo ngược, thủ đoạn như sấm của người đàn ông kia đã đem mọi chuyện xử lý đâu ra đó, hiện tại Đường Dịch và Hạ Tình đang bị mắc kẹt ở Paris và đang bị điều tra. Đoàn múa Đường Dịch bị các giáo sư của Hiệp hội khiêu vũ điều tra, đoàn múa Đường Dịch một bước cũng khó mà đi.
Lý Tòng đẩy cửa đi vào văn phòng.
Văn Liễm đang xem đoạn video của các vũ công nhóm B của Đoàn múa Đường Dịch, cô ấy nói: “Năm đó mọi người cạnh tranh vị trí nhóm trưởng, bài “Lá Liễu” kia của Hạ Ngôn thật sự rất đẹp, chúng tôi đều cảm thấy cô ấy nhất định sẽ giành được vị trí nhóm trưởng, nhưng Hạ Tình là người đầu tiên phản đối, cho rằng tiết tấu của “Lá Liễu” quá nhanh, Hạ Ngôn nhảy không tốt, lúc đó tất cả chúng tôi đều thấy rất đáng tiếc, hơn nữa cô giáo Đường Dịch rõ ràng giây trước còn rất thích thú, rất là kinh ngạc, giây tiếp theo lại cảm thấy chán ghét như Hạ Tình, tôi thậm chí còn nghi ngờ Hạ Tình dùng tiền hối lộ cô giáo Đường Dịch.”
“Nhưng nhiều người trong chúng ta cảm thấy cô ta là ghen tị với kỹ năng múa của Hạ Ngôn, cố tình không để cô ấy làm trưởng nhóm. Tôi còn có bảng điểm của họ lúc đó nữa.”
“Cô giáo Đường Nghị ban đầu cho cô ấy 98 điểm, sau lại đổi thành 87 điểm. Nhìn xem, cái này kém hơn khoảng mười điểm lận. Hạ Tình càng khoa trương hơn, cho 60 điểm. Tôi hộc máu.”.”
Lý Tòng cũng nhìn thấy những bình luận này, cậu ta không dám tin.
Văn Liễm ngả người ra sau, lấy điếu thuốc ra, dùng đầu ngón tay xoay vòng rồi day đứt. Anh đặc biệt nhớ đến dáng vẻ, biểu cảm và giọng điệu của cô ngày hôm đó.
Anh nhắm mắt lại.
Lý Tòng thấy ông chủ bất động, do dự một chút, sau đó bước tới nói: “Ông chủ, tôi đã tìm được một số thông tin chi tiết, giao thông ở Giang trấn đó tắc nghẽn, hầu hết mọi người đều mê tín. Những người dân địa phương cứ đến rồi đi, trong những ngày Hạ Ngôn mang thai, có rất nhiều người đặt nghi vấn về đứa nhỏ trong bụng, một cô gái trẻ đến Giang trấn lại mang thai, rất nhiều người cho rằng cô có quan hệ không rõ ràng với người Văn gia, thậm chí còn làm chuyện không đứng đắn. Nhưng sau đó nhờ Văn Vũ Phàm đứng ra bảo đảm, Hạ Ngôn mới có thể yên ổn ở lại.”
Tay cầm điếu thuốc của Văn Liễm dừng lại.
Lý Tòng sau đó nói: “Khoảng thời gian cô Hạ Ngôn mang thai, Văn Vũ Phàm đã giúp đỡ rất nhiều. Khi Kỳ Kỳ chào đời, anh ta cũng có ở đó.”
Mắt Văn Liễm đỏ lên.
Anh cụp mắt xuống, ừ một tiếng.
“Bây giờ anh ta thế nào rồi?”
Lý Tòng nói: “Lần này có vẻ như nghiêm trọng hơn, đã đến mức cần phải thay tủy. Nếu tiếp tục hóa trị, cơ hội có thể rất mong manh.”
Vừa dứt lời, điện thoại của cậu ta vang lên, cậu ta mở ra, sắc mặt hơi thay đổi, đưa điện thoại cho Văn Liễm, trên đó có hai chữ “kết hôn” rất dễ thấy, Văn Liễm nhanh chóng đứng dậy.
Anh sải bước ra ngoài.
“Đi Giang Trấn.”
Lý Tòng cũng nhanh chóng đi theo.
Văn Liễm vừa đi vừa gọi cho Lâm Tiếu Nhi, Văn Trạch Tân, Văn Trạch Lệ, Văn Tụng Tiên trước để nhờ họ chăm sóc bọn trẻ và hỗ trợ trông coi đoàn múa của Hạ Ngôn.
Tất nhiên anh cũng sẽ phái người đến, nhưng chung quy anh cảm thấy người trong nhà thì tin tưởng hơn.
Người Văn gia không ngờ tới.
Văn Liễm xin bọn họ một ngày, ai nấy đều sửng sốt, đương nhiên cũng đáp ứng rất nhanh. Lần này Văn Liễm không đi cảng mà trực tiếp đi bằng phi cơ, hạ cánh xuống thành phố bên cạnh Chu thị, sau đó lái xe tới.
Chạy đến Giang Trấn đã là buổi tối.
Lúc này trời nổi giông bão dữ dội, chiếc ô tô màu đen lao vào Giang trấn, Văn Liễm xuống xe, vệ sĩ cầm ô che trên đầu, Văn Liễm đi tới trước sân Từ Mạn.
Anh quỳ một chân xuống.
Người vệ sĩ sửng sốt, nhìn ông chủ nhà mình đang quỳ dưới mưa, anh ta vội vàng bước lên bậc thềm, dùng ngón tay gõ cửa.
*
Mưa rất lớn, Hạ Ngôn trở về thay quần áo, cô vừa mở weibo thì thấy video Văn Liễm phỏng vấn, chưa kịp xem xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạ Ngôn không để ý tới điện thoại. Cô cầm ô, đi ngang qua sân, mở cửa thì thấy người đàn ông đang quỳ dưới đất.
Hạ Ngôn dừng lại, ngón tay nắm chặt chiếc ô.
Tiếng mưa rơi tí tách.
Văn Liễm ngước mắt lên, giọt nước chảy dài trên lông mày anh, chảy xuống cổ, vào cổ áo, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đừng cưới anh ta, anh sẽ giúp em cứu anh ta…”