Không ngờ, đúng lúc đề tài mới nói đến vấn đề đầu tiên đã nghe phía ngoài truyền đến giọng nói của Tiếu Dương Nhạc: "Mẫu thân, Thiên gia cho phép con đưa người trở về kinh -- ơ, Như Nương cũng ở đây à?"
"Ưmh." Uyển Như hơi không được tự nhiên nhìn Tiếu Dương đỉnh đạc vọt vào cửa, ở dưới cái nhìn soi mói của bà bà “ân cần” rót cho hắn chén nước trái cây, đang muốn cống hiến khăn lụa của mình để cho hắn lau mồ hôi, thị tỳ của Quận chúa lại lập tức dâng lên khăn và một chậu nước sạch nóng hổi.
Uyển Như yên lặng nhìn phu quân mình rất thản nhiên rửa mặt, sau đó phất tay đuổi thị tỳ lui, nàng đột nhiên cảm thấy mình nên học hỏi bà bà cái gì là phong thái, quản hạ nhân thế nào, tránh cho đi nhà chồng ở kinh thành, mất thể diện nhà mẹ đẻ.
"Aizz, vừa đúng không cần phải nói hai lần, Thiên gia cho phép ta mang hơn tám trăm quân sĩ hộ tống mẫu thân hồi kinh, Như Nương cũng muốn đi, đúng không?" Tiếu Dương biết những lời này hoàn toàn không cần trả lời, uống một hơi cạn sạch nước trái cây ngay sau đó lại hỏi: "Hai người tính toán mang bao nhiêu thị tỳ? Con phải tính toán tăng thêm đội ngũ khác."
Hơn tám trăm cũng còn chưa đủ? Uyển Như nhìn trời suy nghĩ, nhà mình tới vùng biên cương là có bao nhiêu người hộ tống tới? Hình như là năm mươi hay sáu mươi gia đinh? Không nhớ rõ, dù sao không có trên trăm.
"Không định mang quá nhiều, hỗn loạn thêm chuyện cho con." Thanh Giang quận chúa rất đau lòng nhi tử, vỗ nhẹ nhẹ lưng Tiếu Dương cười đáp: “Vú già hay những người khác thì nhiều nhất cũng chỉ hai trăm.”
Dứt lời, hai người đều nhìn về Uyển Như, nàng khẽ há miệng, lại sống chết không có cách nào nói chữ “mười” đã lăn tới bên miệng ra khỏi miệng.
Một phần hai mươi, ha ha. Ngoại trừ lúng túng cười “ha ha” ra, Uyển Như thật sự không tìm được từ khác có thể hình dung được tâm tình vô cùng nhức cả trứng của mình lúc này.
Của hồi môn Thôi gia cho nàng gồm thị tỳ trẻ và trẻ con người già thêm những người khác thì cũng không tới ba mươi người! Ra cửa bên ngoài lại không quét dọn đình viện... Chuyện phiền toái, cần có nhiều người phục vụ như vậy sao?
"Như vậy thì, trừ thị tỳ cận thân hạ nhân của Như Nương ra thì thêm nữa năm mươi người nữa." Thanh Giang quận chúa trước khi nàng mở miệng đã nói, rất khéo léo hiểu lòng người sắp xếp nói: "Từ trong công đưa ra ba mươi lăm thị tỳ, mười vú già, mười gia đinh. Vốn là lúc các con thành thân nên chuyển những người này qua, chỉ vì tam lang yêu thích yên tĩnh, bên trong viện cũng không thích hợp dùng người nên không an bài, hôm nay ra bên ngoài không thể so với trong nhà, nên phô trương vẫn phải làm, không thể ít hơn nữa rồi."
"Tạ ơn mẫu thân." Câu tạ ơn của Uyển Như vô cùng thành khẩn, nếu không phải bà bà này không lo bị mất mặt lại rất kịp thời nói ra, nàng cũng hoàn toàn không biết loại đẳng cấp thế gia xuất môn thì năm mươi người là phù hợp thấp nhất -- mặc dù là nữ nhân Thôi gia, nhưng đáng tiếc cả hai kiếp đều là đồ nhà quê không thể nào xuất môn, quá bi thống rồi.
"Vậy cũng được, vậy hai trăm năm sáu nhé? Vậy con mang một nghìn hai trăm quân sĩ vậy là đủ rồi, quá nhiều người sợ Thiên gia mất hứng." Tiếu Dương ăn hai cái bánh ngọt trong đĩa, nhét vào trong miệng hàm hàm hồ hồ hỏi: "Mẫu thân, hai người đã nói xong chưa? Không có việc gì chứ?"
"Không có sự tình gì lớn." Thanh Giang quận chúa mím môi cười một tiếng, trêu ghẹo nói: "Gấp rồi hả? Ai bảo con ở trong doanh trại một lần mười ngày mà không trở về phòng! Nhanh dẫn thê tử con trở về, nói xin lỗi cho tốt!"
Lúc nói chuyện, bà cầm bàn tay nhỏ của Uyển Như trực tiếp thì cho vào trong tay nhi tử, sau đó cười đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Nhi tử và thê tử giận dỗi sao Quận chúa có thể không biết gì cả, bà chỉ không muốn nhúng tay vào mà thôi, chuyện của tiểu bối chính bọn họ giải quyết, tình cảm, phải không ngừng ma sát.
Tiếu Dương cười, kéo Uyển Như quay người bước đi, hoàn toàn không để ý tầm mắt của những người khác trong viện, trên đường đi nàng nhiều lần từ chối muốn lấy tay ra, tuy nhiên đều không thành công, bị buộc đi theo phu quân một đường đi nhanh trở về viện của mình.
Chờ vào phòng ngủ Tiếu Dương xoay người đóng cửa lại thì rốt cuộc Uyển Như tìm cơ hội hất tay của hắn ra, quay lưng lại ngồi ở trước bàn nghiêm mặt đối mặt vách tường.
"Tính nết của nàng sao lại lớn như vậy, hơn mười ngày rồi mà chưa dừng?" Tiếu Dương ngồi xuống ở bên cạnh nàng, đưa tay ôm lấy eo của nàng, cười nói: "Ta sai rồi, ta nói xin lỗi, có được hay không?"
Cái này gọi là nói xin lỗi? Uyển Như nhìn qua, tức giận nói: "Sao phu quân có lỗi được? Đều là Như Nương không phải, không phục vụ tốt ngài, cho nên ngài mới không thíc về nhà?"
"Khụ, xem nàng nói kìa." Tiếu Dương thở dài một tiếng đứng lên, ôm quyền cúi người chào thở dài, "Ta thật sự sai rồi, tha thứ cho ta được không? Nàng xem mấy ngày đến cả nhà ta cũng không dám trở về, chỉ sợ nàng giơ gậy quất ta!"
"Thiếp nào dám." Uyển Như nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục diện bích, Tiếu Dương lại đột nhiên khom lưng lôi kéo tay của nàng, nhét một chiếc roi ngựa mới tinh vào trong tay nàng.
"Ừ, căn cứ theo tay nàng mà đặc biệt làm, màu sắc cũng rất tương xứng với con ngựa‘Hồng Lăng’." Tiếu Dương lại cợt nhã ngồi ở bên người nàng, dùng râu ria cọ vào mặt của Uyển Như nói nhỏ: "Lần sau, ta muốn thật sự vào Tần lâu Sở quán gọi kỹ nữ, nàng cứ trực tiếp dùng rút cái này ra, không cần khách khí. Chỉ là, lần này nàng thật sự hiểu lầm ta rồi."
Tiếu Dương nói nguyên do vì sao hắn đi thanh lâu, sau khi nói Thôi Văn Khang là người làm chứng lại thuận tiện nói ra vấn đề hắn thích sạch sẽ, làm Uyển Như yên tâm.
Nàng trầm ngâm một lát sau mới bĩu môi ngẩng đầu hỏi: "Điều kiện tiên quyết có thể quất chàng là “gọi kỹ nữ”, cũng không phải đi vào? Quá giảo hoạt rồi."
"Ha ha." Tiếu Dương cười gượng hai tiếng, lau mồ hôi nói: "Nam nhân mà, trong quan trường sao có thể tuyệt đối tránh khỏi loại chuyện như vậy."
"Xú nam nhân các chàng......" Uyển Như nhỏ giọng lầm bầm, vùi đầu vuốt ve roi ngựa rất tinh xảo không lên tiếng nữa.
Tiếu Dương giải thích không khỏi làm nàng nhớ lại một đống cơ thiếp trong viện Tạ Tuấn Dật, trong lúc người nọ nghênh đón đưa đi tiếp nhận kỹ nữ người khác tặng cho cũng đã nói qua lời tương tự. Cũng không biết tại sao, nàng lại cảm giác dường như tam lang hình càng thêm nhiều thành khẩn hơn gã.
Lần trước cưỡi ngựa nàng dùng roi ngựa dự bị của Tiếu Dương, mặc dù món đồ kia đối với chuyện hai tay nàng không dám rời khỏi yên ngựa mà nói cũng chỉ đơn giản là để trang trí, nhưng lúc chơi đùa cũng có thể cảm thấy chuôi roi quá lớn, dùng không thuận tay, lời này nàng không nói với bất kỳ ai, hôm nay hắn lại dùng roi ngựa làm lễ vật.
Có lúc, có yêu hay không cũng không phải là trong một hai câu thơ sầu triền miên là có thể nói rõ thật tình, trong cuộc sống chi tiết ngược lại càng có thể triển lộ chân tướng.
Ở trên đời này, mọi việc đều có bỏ ra mới có thu hoạch, Uyển Như đột nhiên ý thức được Tạ Tuấn Dật và Tiếu Dương là hai người hoàn toàn khác nhau, tại sao mình có thể bởi vì việc xấu của người trước mà nghi kỵ, oán giận người sau?
"Cõi đời này không phải ai cũng miệng đầy lời nói dối hoặc tham lam thế lợi, ta không dám nói cả đời của mình hoặc mẫu thân chưa từng nói láo, nhưng đã hứa hẹn thì tuyệt đối không thể nào đổi ý, nàng cứ an tâm làm tam nương tử, trong sinh hoạt của ta không cần loại chuyện ‘cơ thiếp khác’." Tiếu Dương nhẹ nhàng nâng mặt của ái thê, dùng một loại giọng nói bên trong lộ ra yêu thương nói: "Như Nương, tin tưởng bản thân nhiều hơn chút, tin tưởng ta nhiều hơn chút, được không?"
"......" Uyển Như do dự một chút sau đó khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng trả lời một chữ, "Được." Như thế, tất cả không cần nói.
Một tuần lễ sau, dọn dẹp thỏa đáng gần một ngàn năm trăm người, sáu mươi sáu chiếc xe ngựa lồng lộng hùng dũng lên đường trở về kinh, dẫn đầu là đoàn xe của Quận chúa, lá cờ quét đường phố, tán hoa, hoa phiến, quạt xanh, kim khí, kim cổ đầy đủ từng cái một.
Trận thế này, đến Uyển Như cũng âm thầm chắc lưỡi, ở trên mặt giả bộ bình tĩnh, mỗi ngày trừ cùng học cưỡi ngựa bắn cung với phu quân ra, chính là tới trong xe ba bà học hỏi tìm hiểu các loại quan hệ của các thế gia trong kinh thành, vụng trộm học tập phong thái khí chất khi giơ tay nhấc chân của Quận chúa.
Dọc theo con đường này, tâm tình Uyển Như không giống bình thường được, mấy tháng trước lúc nàng xuất giá là đầu mùa xuân, gió lạnh thấu xương một đường sương lại, còn phải nhốt ở trong xe ngựa chú ý đến hình ảnh chưa từng nhìn bên ngoài, lần lại mặt sau đó càng khỏi cần nói rồi, đi đều vội vã, thậm chí còn lo lắng tính mạng.
Lần này trở về là đầu mùa hè, cỏ xanh sâu kín, trăm hoa đua nở, dọc đường cảnh đẹp chịu không nổi, dưới sự ngầm cho phép hoặc là lời mời mọc của Tiếu Dươn, nàng mang mũ che mặt là có thể xuống xe cưỡi ngựa đi bộ, xem một chút trời xanh mây trắng, ngửi ngửi các loại mùi thơm mát mẻ giữa đồng ruộng, suy nghĩ trở về kinh thành thì chuyện đồ cưới có manh mối, càng cảm thấy cả người thoải mái.
Sau khi di chuyển khoan thai ba ngay, cuối cùng đã tới phủ của Thôi phụ, Tiếu Dương nói hắn và Thôi Văn Khang đã sớm thương lượng xong, không vào thành chỉ ở đình nghỉ mát bên ngoài chạm mặt, sau đó cùng nhau lên đường, một ngàn người mà vào thành thì quá giày vò, bọn họ cũng không định ở lại Thôi phủ một đêm.
Trước đó, Uyển Như đang đoán phụ thân mình nhất định sẽ bày rượu tiễn ở đình nghỉ mát, thuận tiện bái kiến Thanh Giang quận chúa, nói là ông còn chưa được gặp khuê nữ từ khi xuất giá tới nhà chồng có phần khác biệt này.
Nào biết, Uyển Như và Tiếu Dương cưỡi trên lưng ngựa từ xa vừa nhìn đã phát hiện trong đoàn người nghênh đón bọn họ ngay phía trước nhiều ra một tên không biết xấu hổ.
"Tên biểu ca kia còn chưa đi?! Không phải hắn cũng muốn thi giải thí ư?" Tiếu Dương cắn răng nghiến lợi nói xong, đột nhiên c bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chẳng lẽ, cũng muốn cùng trở về với đoàn người của mẫn thân ta?!"
"Không, không biết......" Uyển Như cực kỳ im lặng trừng mắt lại nói không ra hoàn chỉnh câu, thật ra thì, so với Tiếu Dương, nàng mới là người muốn một ngụm cắn chết tên Tạ Tuấn Dật kia
"Được rồi, nếu như hắn nói ra như thế thì nàng cũng đừng tìm lý do cự tuyệt." Tam lang buồn bực cươi: "Đi theo thì theo, hừ."
Hừ, xem lão tử có tìm cơ hội tiêu diệt ngươi hay không?