Trước đây không lâu, Thôi thứ sử mang theo thê nữ (vợ và con gái) thăm bạn, trên đường về tá túc ở Phổ Đà tự vùng biên cương, ban đêm gặp phải cường đạo đánh bất ngờ mặc dù gia đinh liều chết bảo vệ nhưng lại không đủ sức lực, mắt nhìn thấy khó giữ được tính mạng.
Trong lúc nguy cấp này, đúng lúc viện sát vách có một thương nhân họ Hồ mang theo nữ nhi đến chỗ này dâng hương, nhân số hộ vệ bọn họ mang theo đông đảo lại võ nghệ cao cường, hoàn toàn không sợ cường đạo.
Cũng trong lúc đó, nội viện sát vách nơi nữ quyến Thôi gia ở lại có người muốn vén nón che mặt của Thôi Uyển Lan lên, Trương thị vì bảo vệ trong sạch cho nữ nhi ra sức đẩy tặc nhân lại bị đồng bọn của hắn đưa dao lên chuẩn bị chém.
Tiểu nương tử Hồ gia đã hoàn toàn thoát hiểm nghe nói sát vách có quý phụ gặp nạn, vội vàng tự mình dẫn một đội Nương tử Quân chạy tới cứu hộ, cứu mẹ con Trương thị ra khỏi lưỡi đao, ở trong lúc nguy cấp che chở mọi người Thôi gia.
“Thật sự có sự trùng hợp như vậy? Ban ngày ban mặt ở trong chùa miếu lại có tặc nhân! Người nào ăn quá no dám can đảm ở trong chùa miếu dưới mí mắt Phật tổ đoạt tiền chém giết, không sợ báo ứng sao?” Uyển Như nghe chuyện xưa này cảm giác quá không hợp khẩu vị rồi, giống như đang đùa giỡn, vì để thượng vị mà nữ nhân thương gia kia tự biên tự diễn, hoặc là, Trương thị cũng là người vạch ra kế hoạch?
“Không biết, chỗ kia không có người cũng không nghe nói có người báo quan. Ừm, nghe nói, người Hồ gia kia đi trong chùa cầu duyên.” Tam lang buông lỏng tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Bọn họ không thiếu tiền, chỉ muốn nương tựa vào quyền quý, tốn tiền mở đường tất nhiên sẽ dùng quan hệ người thân ràng buộc, mà ân cứu mạng, làm thiếp dĩ nhiên không được.”
“Vì vậy, Trương thị vì báo ân muốn ca ca thiếp lấy thân báo đáp?” Uyển Như giận đến tay cũng phát run.
Nàng vô cùng tin tưởng trượng phu mình, không chút nào chất vấn tính chân thật của tin tức, chỉ lắc đầu liên tục nói: “Hoang đường, thật là quá hoang đường rồi, phụ thân thiếp cũng có thể đồng ý?! Trương thị không thể nhận nữ nhi ư?”
Tam lang không chút nghĩ ngợi cười nói: “Ta đoán, nhận nữ nhi phải tốn tiền tặng lễ, cưới thì có thể có được món tiền khổng lồ -- đồ cưới đấy, nàng hiểu mà.”
“Bởi vì thiếp muốn lấy lại đồ cưới của mẫu thân, nên bà ta định bán ca ca lấy một phần cho hai người kia?” Nhất thời Uyển Như hiểu tâm tư của Trương thị, tài sản trong nhà không phong phú đương nhiên người làm mẹ phải suy tính cho con của mình, cuộc sống của kẻ khác đương nhiên có thể bán được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi hít một hơi thật sâu, hung ác uống vài hớp trà lạnh để hòa hoãn cảm xúc. Thật sự là khó có thể tưởng tượng, phụ thân của Trương thị cũng Thị Lang sắp thành Thượng Thư rồi, tầm mắt của bà ta còn hạn hẹp như vậy, đi ra từ gia đình nhỏ quả nhiên “thực hiện cẩn thận”, như mấy đời chưa từng thấy qua tiền.
Sau một lát lâu Uyển Như mới chậm rãi tỉnh táo phân tích: “Chuyện này chắc chắn không thể quyết định trong thời gian ngắn được, phụ thân thiếp không đến nỗi ngu đến mức không cần nghĩ ngợi đã đồng ý cho trưởng tử của mình lấy nữ nhi thương hộ, nhưng mà, ông ta cũng tham tiền, động lòng là chắc chắn. Có lẽ hiện tại hai nhà đang đánh cờ, xem là lấy làm dắng hay thê, hoặc là còn có phương pháp lưỡng toàn gì đó.”
Thời gian quá gấp, phải ngăn chặn trước khi bên kia đưa ra quyết định, phải tranh thủ thời gian chọn cho ca ca người có gia thế tốt.
Uyển Như lập tức quyết định ngày mai mình sẽ về nhà mẹ, khóc lóc. Cầu xin tổ mẫu lập tức làm mai cho ca ca. Chuyện đại sự thế này, người trong nhà không thể ngồi mà nhìn mặc kệ được, nữ nhi thương gia làm dắng thiếp cho Thôi gia cũng không đủ tư cách, huống gì là làm thê (vợ)! Nếu Trương thị được như ý cho dù có lấy cớ ân cứu mạng, thì khi ở trong triều nam nhân trong nhà cũng bị đâm chọt sau lưng, mà cả đời của ca ca sẽ bị hủy.
“Không sai, cuối cùng làm chủ vẫn là phụ thân nàng, chọn người có thể làm cho hắn hài lòng hơn thì sẽ không để Trương thị dính vào.” Tam lang vừa nói vừa rút ra một tờ giấy từ trong lòng ngực, “Hơn nữa tính khí cũng không thể quá yếu đuối, miễn cho bị người khác bắt nạt. Đây là danh sách nữ tử thế gia vừa đến độ tuổi đợi gả ở trong kinh, gia thế, phẩm hạnh, dáng người đều đã được chọn qua một lần rồi, nàng xem một chút.”
Thấy bảng danh sách Uyển Như cũng ngu người, sững sờ nhìn về phía phu quân mình rù rì nói: “Sau khi chàng nhận được tin tức thì lập tức nghĩ đến chuyện này rồi hả?”
Tốc độ gì đây? Tin tức ở vùng biên cương có thể truyền đến nhanh như vậy, không chỉ đoán ra nhu cầu hỏa tốc của mình còn chọn ra các nữ tử thế gia thích hợp, còn làm ra danh sách sắp xếp theo trình độ thích hợp nữa!
“Chỉ tham khảo thôi, là ý kiến bước đầu. Thật ra thì cũng không cần chờ chuyện đã quyết định mới đi thông báo.” Tiếu Dương suy nghĩ nói ra chủ ý, “Coi trọng nương tử nhà nào, hỏi ý kiến huynh ấy, cuối cùng được hay không được cũng không quan hệ, trước hết cần có lý do để hủy bỏ khả năng lấy nữ nhi thương nhân kia đã.”
Cái gọi là lệnh của phụ mẫu lời của mai mối, cuối cùng hôn lễ của Thôi Văn Khang cũng do phụ mẫu phụ trách.
Uyển Như gật đầu một cái, thở dài nói: “Vậy nhờ gia gia nãi nãi ra mặt, lời này thiếp không tiện nói. Nhắc đến tên nữ tử cũng không nên, có trướng ngại danh dự, phải làm là trước tiên có chút ăn ý với đối phương rồi thông báo cho phụ thân, rồi sau đó chính thức nghị hôn. Thiếp sẽ xem danh sách này, ngày mai sẽ nói với tổ mẫu và đại bá mẫu.”
Nhìn kỹ, trong danh sách tổng cộng có mười tám người, nhiều hơn tưởng tượng của Uyển Như trước đó, giới hạn gia thế cũng mở rộng hơn cũng bao gồm khuê tú không nổi danh nàng không quá quen thuộc.
Dư Sơ Tình cũng ở trong đó, thứ tự cũng không thấp, Uyển Như không khỏi ngạc nhiên nói: “Cái này theo quy luật gì để sắp xếp thứ tự, tướng mạo ư?”
“Tổng hợp các loại nhân tố, chọn đến độ dù đứng đầu trên tiêu chuẩn tướng mạo cũng không nhét vào được.” Tam lang cười ha hả, giải thích cặn kẽ, “Nói như vậy thôi, ta chọn đều hữu dụng cả, ví dụ đại cửu huynh không thích thi thư, am hiểu cầm kỳ thư họa thì tăng lên; Trương thị sẽ cầm tiền tài, gia tư phong phú; sợ đại tẩu tương tai của nàng bị khinh bỉ liên lụy người, tính tình mềm yếu thì giảm đi, cứ như vậy, cứ thế mà suy ra.”
“Nhưng mà, tính tình như thế......” Uyển Như lập tức nghĩ tới, ở kiếp trước Trần Ngọc Dung rất cường thế bị người chỉ trích bạo ngược, nhìn kỹ, trên danh sách không có ả, chắc hẳn không hợp với Tiếu gia nên không cho vào.
“Mạnh mẽ cũng có chừng mực, có chướng ngại gia đình hòa nhã cũng không thể chọn.” Tiếu Dương như chuyện đương nhiên gật đầu một cái, lại bổ sung, “Thời gian quá gấp chưa kịp cẩn thận sàng lọc, chưa điều tra bên ngoài, cũng không nói những tiểu nương tử có trước sau như một hay không, còn phải nghiên cứu nữa.”
“Ừ, ngược lại thiếp biết chút ít.” Uyển Như dứt lời nâng bút, dựa vào trí nhớ hai kiếp bắt đầu gạch bỏ một số người ở trong danh sách.
Thứ nhất có mùi hôi nên thích dâng hương, mùi nghẹn chết người; thứ hai thân huynh trưởng (anh ruột) là dân cờ bạc đã thua chỉ chưa lộ ra ngoài mà thôi; người thứ ba trừ ngâm thơ đọc sách thì không để ý chuyện gì bên ngoài, không làm được đương gia chủ mẫu; thứ năm là Thạch Nữ, hai năm sau sẽ xuất gia làm ni cô......
Chờ Uyển Như sàng lọc xong thì trong danh sách chỉ còn lại sáu người, trong đó ba người là hôm nay nàng đã gặp qua cũng không quá hài lòng, hai gia thế hơi yếu nghiêm chỉnh mà nói không tính là cùng giai tầng cơ bản sẽ không tiếp xúc, còn vị xếp hạng thứ nhất kia, lại là Dư Sơ Tình làm nàng không khỏi cười khổ.
“Hôm nay thiếp đã gặp nàng ấy rồi, dung mạo đặc biệt xinh đẹp tài học không tồi, chỉ là tính tình, nói dễ nghe thì là tự tin, thẳng thắn, hồn nhiên.” Tiếp đó, Uyển Như trực tiếp ha ha ha cười gượng không nói, nói khó nghe thì là gì cũng không cần nói nữa.
“Nàng ấy làm gì hả?” Tiếu Dương nghi ngờ hỏi.
“Làm ầm ĩ một trận với thân tộc của tiên hoàng hậu. Vào thời điểm nào đó nàng ấy đi ngang qua nghe được tiểu nương tử Vương gia ngâm thơ ca ngợi cây hoa nhưng nhận nhầm giống hoa, liền nhảy ra khoe khoang một trận.” Lúc Uyển Như thuật lại thì dùng từ nghĩa xấu để tiến hành miêu tả.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ Dư Sơ Tình không cố kỵ thể diện của đối phương ra thì cũng không mắc phải lỗi lớn.
Lúc ấy Uyển Như đi sớm không thấy được kết quả của cuộc tranh chấp, sau đó lại nghe bà bà nói tiểu nương tử Vương gia gây ầm ĩ với nàng ấy, sau khi nói ra gia thế Dư Sơ Tình cũng không còn tiếp tục níu lấy đối phương bàn luận về điển tích, điệt nữ nhi của trưởng công chúa lại không có ý tốt cưỡng từ đoạt lý đại náo ở nhà cữu mẫu mình, cuối cùng dở khóc dở cười rút lui.
Uyển Như càng nghĩ càng vui mừng, không khỏi cười nói: “Nói như vậy thì tiểu nương tử Dư gia cũng thật lợi hại. Theo một ý nghĩa nào đó đến xem thì có chút tương tự đại tẩu, chỉ là đại tẩu làm việc cay nghiệt hơn chút, không nên đắc tội với người tuyệt không đắc tội.”
“Thật ra thì, dương mưu quang minh chính đại mới chính thức không có kẽ hở. Đắc tội với người thì sợ cái gì, ăn chút thua thiệt thì sau đó sẽ học được thông minh.” Tam lang chẳng hề để ý nói, phương châm giáo dục của nhà hắn chính là như vậy, ăn khổ trước sau đó mới học thành tài, hơn nữa, “Dựa vào bối cảnh của hai nhà ta, cũng sẽ không bởi vì đắc tội với người mà rơi vào kết quả bi thảm.”
“Ừ......” Uyển Như vừa cẩn thận gập danh sách lại, sau đó hào khí vỗ lên bàn. “Như vậy, chính là nàng!” Dù sao, ca ca đã nói rồi chuyện xem mắt hắn mặc kệ, muội tử cứ thay hắn làm chủ, cưới ai cũng tốt hơn nữ nhi thương nhân có tâm cơ.
Sáng sớm ngày kế, Uyển Như rửa mặt thay y phục sau đó trở về nhà mẹ chạy thẳng tới phòng ngủ tổ mẫu, khi người còn chưa dậy đã canh giữ ở ngoại thất, mặt mũi tiều tụy ngồi không nói tiếng nào, cũng không lau nước mắt.
Mọi người còn tưởng rằng nàng ở Tiếu gia bị bắt nạt, rối rít bàn luận xôn xao, lại không tốt cứng rắn gọi lão phu nhân rời giường, sau khi nhẫn nhịn một khắc đồng hồ thị tỳ theo hồi môn của Viên lão phu nhân làm chủ len lén mời đại bá mẫu của Uyển Như đến.
Hai người mới vừa nói đôi câu đã tiến vào vấn đề chính, Viên lão phu nhân mơ hồ mở mắt ra, nghe nói chất nữ Uyển Như mà chính mình vẫn luôn muốn đền bù tổn thất khóc nỉ non ở ngoại thất, bà vội vàng đổi y phục gọi đối phương vào.
Uyển Như vừa vào phòng đã nhào tới trên đầu gối tổ mẫu gào khóc nói: “Cầu xin nãi nãi nói cho gia gia, đuổi cháu và ca ca ra khỏi Thôi gia đi ạ, chúng cháu không có mặt mũi nào ở trong nhà nữa – sẽ nhanh chóng trở thành trò cười cho toàn bộ Kinh Thành, không, là trở thành nỗi sỉ nhất của Đại Tề!”
“Đây là thế nào?!” Viên lão phu nhân và Lô thị nhất thời cả kinh, luôn miệng hỏi để Uyển Như nói rõ chi tiết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Viên lão phu nhân thật sự có ý bảo vệ tiểu bối, hơn nữa bởi vì năm trước bỏ rơi mà cảm thấy thiếu Uyển Như, muốn bồi thường; Lô thị thì gần đây vẫn cùng Uyển Như sống chung hòa bình, muốn tìm cơ hội mượn Tiếu gia nhà bên chồng chất nữ tìm được con đường phát triển.
Hôm nay nghe lời này, họ có thể không nóng nảy ư?
Cho dù là chỉ xem từ lợi ích của gia tộc, Uyển Như gả cho rể tốt vả lại ở phu gia lại rất được coi trọng, khoa khảo của Văn Khang sắp tới gần như đã là ván đóng thuyền có thể có tiền đồ tốt, thậm chí hai người còn khôi phục lại quan hệ với cữu cữu tôn thất, trừ phi là điên rồi mới sẽ trục xuất hai huynh muội bọn họ khỏi tông tộc.
Như vậy, vấn đề mấu chốt là, rốt cuộc nàng đang khóc tốt cái gì, có biện pháp nào giải quyết hay không.
Đây là thế nào? Đây là, lấy lui làm tiến chứ sao...... Uyển Như lau lệ dùng khăn lụa che giấu cười lạnh trên mặt, lần này, không chỉ giải quyết hôn sự của ca ca, nàng còn phải đòi đồ cưới về!