Tiếu Dương xâm nhập thủ phủ của bộ lạc Lô Lộc là vì bái phỏng Tư Mạc Bạch Thủy Hà, nhận được tin tức biết rõ huyện lân cận có ý đồ vùng dậy tạo phản, lúc đó mới dẫn theo một đội người muốn ngăn cản việc này, đã truyền ra tin tức phản rồi, nhất định là vị trí của hắn không thể nghi ngờ.
“Chiết Xung Đô Úy Gai Châu muốn giết thủ lĩnh của Lô Lộc, cướp đoạt con gái hắn làm cơ thiếp, Thứ sử kia tiếp tay cho giặc khiến cho man dân nổi giận, dân chúng huyện Gai Châu muốn giết hai người đó tế trời, đã công khai phản rồi.” Nghe được gia đinh kể như thế, Uyển Như có chút nhíu mày.
Tin tức này không phải không khác bao nhiêu với lúc Tiếu Dương nhận được tin tức hay sao? Cần gì phải truyền rộng ra trước công chúng nữa?
Nếu không phải vì Tiếu Nhị Thập là người dưới đắc lực của phu quân, Uyển Như thật sự muốn gào thét ra lệnh gã không được nhiều lời, để tránh làm cho mọi người kinh hoàng.
“Sau đó thì sao?” Nàng có chút lo lắng túm chặt tay áo trong tay, muốn nghe xem đối phương còn có thể nói gì.
Thật ra Tiếu Nhị Thập là người truyền lời giữa Phó tướng Từ Hằng Ninh và Tiếu Dương, bất đắc dĩ lang quân xâm nhập biên giới huyện Gai không truyền đến tin tức, giờ phút này gã cũng nôn nóng lo lắng, dựa vào việc là chân chạy cho Từ Hiệu úy tìm chút chuyện làm vẫn còn dễ chịu chút ít.
Giờ phút này đứng ở trước mặt Uyển Như bị hỏi như thế, gã nhìn chủ mẫu vội nghĩ đến bộ dạng gần đây của lang quân không khỏi cảm thấy lòng chua xót, lúc này mới cảm nhận được truyền lời cũng không phải là chuyện gì tốt —— gánh vác chờ mong của bao nhiêu người rồi lại chỉ có thể nói tin dữ.
“Từ Hiệu úy nói phía trước truyền đến tin tức không quá lạc quan, Đô đốc Mông Châu đã phái binh đi qua tiếp viện, hắn cũng tính toán lập tức tập kết binh sĩ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Hơn nữa, hi vọng nữ quân quản lý hạ nhân, để tất cả mọi người thay y phục dễ dàng cho hành động, cùng với chuẩn bị tốt lương khô, nước v.v...” Tiếu Nhị Thập nói với chủ mẫu như thế.
Nhìn vẻ mặt gã nghiêm túc, lúc này Uyển Như mới hiểu, Tiếu Nhị Thập vốn là một thiếu niên gầy teo đã hoàn toàn trở thành bộ dạng của một người thành thục ổn trọng đắc lực tài ba, khó trách đến Điền Địa cũng không thấy đối phương tới gần mình, là bị Tiếu Dương phái đi đâu đó.
Đây cũng là chứng tỏ, muốn để mọi người làm tốt chuẩn bị chạy nạn tránh họa? Rốt cuộc là người địa phương thần hồn nát thần tính quá khuyếch đại vẻ hung ác của người to lớn Lô Lộc, hay tình thế thật sự tệ như vậy?
Hai năm làm phản ba lần, địa giới này thật đúng là rung chuyển, quả nhiên là cầu phú quý trong nguy hiểm, Uyển Như không khỏi cười khổ thực sự quyết định nhất định phải ở trong thời khắc nguy hiểm này quản lý bên trong cho tốt nếu không phu quân sẽ lo lắng cho ở nhà.
Chờ chủ mẫu đồng ý xong, Tiếu Nhị Thập vừa quay đầu khom người nói với Ôn Tử Thần: “Từ Hiệu úy còn hỏi Thất Lang quân có thể tạm dừng giảng bài không? Nếu nhất định phải giảng bài, nhất định không được chủ quan.”
Nói cách khác, muốn trông chừng đứa bé Lô Lộc trở thành người hành thích, mặc dù là dùng lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, nhưng cũng chỉ có thể như thế, phải lưu ý mọi chuyện mới có thể tránh họa.
Mặc dù trong lòng Ôn thất lang có ý sợ hãi nhưng cũng không lùi bước, trước sau như một đồng ý bọn nhỏ qua cầu đến học tập, ăn uống, hắn biết rõ lúc Tiếu Dương xuất phát đã bố trí mục đích lôi kéo Tư Mạc Bạch Thủy Hà, không riêng gì uy hiếp lợi dụ hay dùng phương pháp nghi binh cũng phải án binh bất động không muốn làm ầm ĩ theo.
Bạo loạn là sẽ có phản ứng dây chuyền, phàm là có một chỗ hưởng ứng kêu gọi thì khắp nơi có người khởi nghĩa vũ trang.
Tam lang hy vọng ngoài lỏng trong chặt làm chuẩn bị ——nắm chắc không sợ xâm nhập chỗ ở, đây cũng là “Không Thành Kế” nổi tiếng trên binh pháp.
Kể từ đó ai có thể biết rõ, tinh nhuệ trong Hắc giáp binh của Tiếu gia đã bị hắn mang đi? Chỉ cần có thể đe dọa Tư Mạc Bạch Thủy Hà ở cách Hán gần nhất, là có thể khống chế quy mô và sức phá hoại của bạo loạn người Lô Lộc.
Ôn thất lang cắn răng không muốn kéo chân sau của biểu huynh, thậm chí lúc Liễu Y Y làm ầm ĩ muốn mang theo vật phẩm quý trọng tránh sang đất Thục thì hung hăng tát nàng ta một bạt tai, sau đó tước đoạt quyền lợi quản gia nàng ta, tự mình tập kết hạ nhân ra lệnh: “Đã theo chân tướng sĩ đến nơi đây, ta cũng có chức Hiệu úy, như vậy tất cả sẽ xử trí như quân pháp —— nếu có người lâm trận bỏ chạy, chém!”
Nghe chuyện này, làm cho ấn tượng của Từ Hằng Ninh, Trịnh Cung Lượng với Thất lang thay đổi rất nhiều, hóa ra, ở trong tình thế sinh tử tồn vong hắn cũng rất ra dáng một nam nhân, người này, quả nhiên cần rèn luyện mới có thể phát triển.
Lịch sự yếu ớt như Ôn Tử Thần cũng có thể làm hán tử đội trời đạp đất, tất nhiên đám người của Uyển Như cũng không kém hơn hắn, trấn an lòng người, quản lý hạ nhân, làm lương khô, thay nhau gác đêm, ủng hộ sĩ khí v.v.. Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ.
Đừng nói là tướng sĩ nơi đóng quân, nô bộc hơi có chút võ cũng đã mài đao soàn soạt, chờ người Lô Lộc tới là có thể đánh nhau một trận với bọn họ.
Khua chiêng gõ trống chuẩn bị như thế hoặc là nói sau bảy ngày đề phòng, đúng là nghênh đón một kết quả làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối—— Tiếu Dương mang thủ hạ đắc thắng trở về, gần như là không đánh mà thắng giải quyết vấn đề!
Nghe được bên ngoài vang lên từng đợt hoan hô, từng tiếng chúc mừng, tim Uyển Như đập thình thịch như trống gõ thậm chí không kịp mang mũ che mặt đã bước nhanh ra sân, đúng lúc nhìn thấy phu quân cười mỉm đi về phía mình.
Uyển Như nhìn vẻ mặt Tiếu Dương hơi tiều tụy và y phục rách tung tóe rất là dơ bẩn, tỉ mỉ dò xét cao thấp một phen không thấy trên người hắn có thương tích lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sau đó nàng không biết là nên khóc hay nên cười hỏi: “Chuyện này, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Không phải nói là huyện Gai làm phản Đô đốc Mông Châu phái binh tăng viện ư? Sao lại trở lại?!”
“Ừm mệt chết người rồi, nương tử để ta uống ngụm nước trước, ăn vài thứ, tắm rửa một phen rồi nói tới được không?” Tiếu Dương giữ chặt tay của thê tử kéo vào phòng.
Uyển Như đã quên bản thân không mũ che mặt, ánh mắt tam lang lại không mù, cũng không muốn cho người ta tiếp tục vây xem dung mạo mỹ lệ, gò má ửng đỏ và trong mắt hiện ra lệ vì đang kích động của nàng.
“Được được, lương khô đã có sẵn, chàng ăn một chút trước để thiếp đi làm chút đồ ăn nóng!” Uyển Như tranh thủ thời gian căn dặn người bưng thịt khô, bánh bao không nhân và nước trà tới, vừa căn dặn người làm tranh thủ thời gian nấu nước cho lang chủ tắm rửa thay y phục, sau đó tự mình đi lò làm chút thức ăn ngon cho Tiếu Dương.
Đợi nàng trở về phòng thì cách bình phong Tiếu Dương đã lần thứ hai tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn trên người rồi.
Tiếu Dương cười cầm lấy tô bột mì có tôm ở trên, vừa ăn đồng thời vừa bĩu môi, nói: “Trong hộp gỗ trên bàn là lễ vật tặng cho nàng.”
“Chiến tranh còn mang lễ vật trở về?” Vẻ mặt Uyển Như tràn đầy nghi hoặc mở hộp gỗ ra xem, đó lại là một hộp đóa hoa nhỏ vàng các màu, chỉ lớn chừng ngón cái nhìn rất tinh xảo, nàng nắm một đóa hoa mai năm cánh nhìn kỹ, chỉ thấy nó vào ban ngày đều hiện ra ánh sáng màu da cam, có thể thấy được tỉ lệ rất tốt.
“Hắc, vừa nghe đã biết nàng không hiểu cách thức trong chuyện này, vì sao làm lính nếu đã không thể thăng quan phát tài ai lại nguyện ý đi liều mạng?” Tiếu Dương lắc đầu cười ha ha, “Đây là tài nguyên khoáng sản vàng, bạc, đồng được sản xuất nhiều ở Tây Nam khu, còn có lộc nhung, xạ hương, mật gấu chờ sản xuất dược liệu quý, nhìn như vắng vẻ trên thực chất lại là địa phương tương đối giàu có và đông đúc.”
Uyển Như chợt nói: “Chiến lợi phẩm?”
“Xem như thế đi, thủ lĩnh Lô Lộc huyện Gai cho, còn có những vật khác, ta phân phát chỉ còn lại hộp đồ chơi này. Quả vàng, dễ bảo tồn vừa không chiếm chỗ, chờ trở về kinh thành chờ nàng đi làm quen với người khác tặng cho đứa nhỏ thì rất thích hợp.” Trong giọng nói của Tiếu Dương tràn đầy vui vẻ, nghĩ đến chuyến này thu hoạch phong phú.
“Ôi! Không phải nói, đánh nhau với bọn họ ư sao lại đưa đồ cho chàng? Hơn nữa, chỗ bọn họ có nhiều vàng như vậy ư?” Uyển Như càng không giải thích được, kết quả sự tình tại sao không giống tin tức truyền về?
“Còn không phải bởi vì giao thông không tiện khó truyền tin tức sao.” Tiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Trên chiến trường chuyện thay đổi chỉ trong nháy mắt, ta truyền nói phản dân khá nhiều sợ gây thành đại họa, hỏi Thứ sử Mông Châu có thể dùng chiêu an làm chủ không, chỉ trách tội người đứng đầu, dân chúng tự động quy hàng mà không có tội còn được miễn thuế. Chờ tin tức này đến trên tay đối phương, bên ta đã làm được nhiều chuyện rồi.”
Vị “Tướng ở bên ngoài, không nghe quân lệnh”, sau khi Tiếu Dương truyền lời cơ bản không đợi Thứ sử Mông Châu hồi âm đã lập tức hạ lệnh hành động, truyền lời hỏi chẳng qua là làm cho có lệ mà thôi.
Vì vậy, chờ Thứ sử phái binh tiếp viện muốn trấn áp thì cũng đã kết thúc tất cả rồi, người được phái đi trên đường về vừa vặn gặp được đám người Tiếu Dương, may mắn Tiếu gia quân duy trì di chuyển thần tốc, bằng không còn khả năng bị chia xẻ chiến lợi phẩm.
“Aizz, cố ý treo ngược hứng thú của thiếp phải không? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Uyển Như vuốt vuốt quả vàng vẻ mặt hiếu kỳ.
Tiếu Dương lại châm chước ngôn ngữ lo lắng có muốn kể hết chuyện này cho thê tử nghe hay không, liên lụy không nhỏ...
“Nàng cảm thấy thiếu nữ Lô Lộc rất đẹp sao? Nếu nàng là nam tử có nguyện ý nạp một người trong đó làm thiếp hay không?” Tiếu Dương hỏi như vậy, quả nhiên nhận được cái lắc đầu của Uyển Như, màu da không giống, ngôn ngữ không thông, tập quán sinh hoạt cũng hoàn toàn khác nhau, giao tiếp bình thường thì không sao, muốn thực sự cưới vợ nạp thiếp lại cảm thấy có chút khó có thể tiếp nhận.
“Đúng vậy, Chiết Xung Đô Úy và Thứ sử Gai Châu làm sao có thể vô duyên vô cớ muốn diệt thủ lĩnh Lô Lộc, cướp đoạt con gái hắn làm cơ thiếp chứ?” Tiếu Dương nói xong thì không khỏi cười lạnh, “Cái gì bởi vì cuộc sống tập tục khác nhau làm cho dân tộc mâu thuẫn, rõ ràng là tham lam và bóc lột không cách nào kiềm chế được mà khơi dậy dân biến.”
Những hoàng tử này cả đám đều không biết dừng lại, Tam hoàng tử dựa vào phương thức kết thân lôi kéo không ít thế gia nhị tam lưu; mẫu tộc của Lục hoàng tử có thế mạnh mẽ đều có qua lại với không ít thế gia ở kinh thành, dù hắn đăng cơ cũng có không ít người đồng ý.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Mà Thất hoàng tử thì khéo léo mở đường buôn bán Tây Bắc cho môn nhân kinh doanh, hôm nay lại một mình mở quặng ở Tây Nam! Nếu việc này truyền ra, triều đình sẽ náo loạn dữ dội như thế nào?