• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Dương đi lần này chính là gần nửa tháng không có tin tức gì, chỗ ở quân sĩ đều do Từ Hằng Ninh quản lý ngày đêm tuần tra, luyện tập, Phó tướng Trịnh Cung Lượng trên danh nghĩa là phụ trách quản Ôn thất lang đừng làm cho hắn thêm phiền, cùng với áp chế một đám tôi tớ.

Tiếu gia có Thôi Uyển Như quản không cần hắn quan tâm, gây khó cho người ta cũng là hạ bộc nhà mình và Ôn gia.

Ngày trước mặc dù vị con trai trưởng nhà Quận vương này không tính là ương ngạnh cũng là con em quyền quý vô cùng bá đạo, nghe người khác nói “quan Thất Phẩm trước cửa Tể Tướng” lời nói này hắn thường cảm thấy vinh hạnh.

Chờ sau khi hắn tự mình quản lý một đám quyền quý tôi tớ, hắn mới thâm thiết cảm nhận được những người này làm người khác cắn răng nghiến lợi cỡ nào.

Tôi tớ Trịnh gia, Ôn gia ở kinh thành cũng vậy, nếu chạm mặt trên đường còn phải tranh luận một cái rốt cuộc người nào nên nhường đường, hôm nay các tinh nhuệ bị nhốt lại trong cùng ngọn núi, ra cửa cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp khó bảo toàn không có thời điểm đánh nhau.

Lặn lội đường xa đến biên giới Tây Nam khi mọi người cố thu dọn nhà, xây nhà khai hoang, ân cần săn sóc sức lực coi như thu liễm, hôm nay miễn cưỡng coi như là “an cư lạc nghiệp”, chuyện huyện lân cận tạo phản cũng không còn truyền ra, người rỗi rãnh tính toán dần dần xông ra khỏi cửa trong lòng mình. 

Tranh đoạt địa bàn, đùa giỡn tiểu cô nương, khuyến khích chủ tử chèn ép người khác thậm chí còn có đi trên đường thấy người không vừa mắt sẽ mắng đôi câu, không phải trường hợp cá biệt.

Gây chuyện đều là quản sự chút có mặt mũi, Trịnh Cung Lượng vừa lo lắng tình thế bên ngoài, vừa quản lý đống chuyện rối loạn trong nhà, buồn bực đến khóe miệng bỏng rộp một chuỗi.

“Coi trọng tiểu nương tử Thôi gia? Chẳng lẽ không phải trước tiên cầu xin nữ quân đồng ý sau đó tìm Thôi gia dò ý tứ sao? Ngươi làm thế nào?” Trịnh Cung Lượng nhìn chằm chằm quản sự trẻ tuổi quỳ gối bên chân hắn, cắn răng nghiến lợi quát lên, “Không biết xấu hổ sao? Ban ngày ban mặt đùa giỡn người ta, thêm vinh quang cho ta nhỉ?!”

Ngồi ở sau tấm bình phong Triệu Thụy Liên lấy khăn lụa màu hồng che miệng không tiếng động cười một tiếng, rồi sau đó chỉ điểm tỳ nữ cận thân bưng một chén trà táo lá trúc thanh nhiệt tới bên tay trượng phu đang giận dữ, lá trúc xanh nhộn nhạo ở trong chén sứ trắng có mùi thơm ngát, nhẹ nhàng an ủi tâm tình của hắn.

Trịnh Cung Lượng theo bản năng nhận lấy bưng đến khóe miệng còn chưa kịp uống một hớp, thì nhìn thấy sống lưng của quản sự quỳ xuống đất hơi trầm xuống hình như là thở phào nhẹ nhõm, hắn trừng mắt vung cánh tay lên nện chén trà vào bên chân quản sự.

“Kéo ra ngoài, đánh 30 trượng! Đánh xong trói trên cây thị chúng răn đe cho ta!” Trịnh Cung Lượng giận dữ nói, lại cố ý nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng thê tử sau tấm bình phong, cắn răng nói: “Ai cũng không cho cầu cạnh.”

Gặp tình hình này tất nhiên Triệu Thụy Liên không lên tiếng, chờ tất cả tôi tớ thối lui khỏi nhà chính lúc này nàng mới chậm rãi đi ra, dịu dàng lôi kéo cánh tay trượng phu khuyên nhủ: “Xin bớt giận, tội gì đả thương mình.”

Khi nói chuyện trong mắt của nàng mơ hồ ẩn chứa lo lắng ý, giận dữ tổn thương gan, tức giận cũng không hay.

“Nhìn đám khốn kiếp kia sẽ tức.” Trịnh Cung Lượng mang vẻ hung dữ, nói: “Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều! Chủ lực đốn củi là quân sĩ Tiếu gia, khai hoang, làm ruộng cũng là bọn hắn, trồng rau, chưng cất rượu chính là người Thôi Như Nương, nàng nói nhà của chúng ta trừ thêm phiền còn có thể làm gì?”

“Nhà của chúng ta, đã từng...... Giúp một tay.” Triệu Thụy Liên lúng túng cười một tiếng, suy nghĩ kỹ một chút trong mấy tháng này quả thật chủ sự vẫn là Tiếu gia, bọn họ cái gì cũng có thể làm cũng còn được, chỉ cầu người khác đừng can thiệp loạn thôi.

“Giúp một tay? Hừ, giúp qua loa!” Trịnh Cung Lượng cười lạnh một tiếng, lại không biết làm thế nào thở dài, “Hắn đùa giỡn hình như là tỳ nữ bên cạnh Như Nương, đưa phần lễ tạ lỗi qua đi.”

“Được, thiếp sẽ đi.” Triệu Thụy Liên bảo tỳ nữ chuẩn bị lễ, lại ngồi vào bên cạnh phu quân dịu dàng khuyên nhủ, “Từ từ dạy dỗ đều sẽ tốt, gấp cũng không được.”

Thật ra thì, trong lòng nàng muốn nói nhất cũng là “Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế”, chuyện này cũng chỉ là trên làm dưới theo thôi, sớm đã có đầu mối.

Quản sự tuổi trẻ phạm tội đã từng là thư đồng của Trịnh Cung Lượng, sau khi tuổi lớn không thể ra nhập nội viện mới thả ra ngoài làm quản sự nho nhỏ, từ nhỏ hắn đi theo chủ tử cũng coi là kiến thức rộng rãi, thật ra thì, lang quân nhà hắn cũng là đùa giỡn tiểu nương tử giữa ban ngày ở trên đường.

Mãi cho đến sau khi thành thân với Triệu Thụy Liên, Trịnh Cung Lượng vẫn mèo trêu chọc chó, thị cơ trong nhà có thể nói là tốp năm tốp ba, trăm hoa đua nở, nếu không hắn cũng sẽ không bị song thân đày đi đến biên thùy Tây Nam chịu khổ. 

Mà Triệu Thụy Liên luôn luôn hiền thục xinh đẹp nho nhã lại là hiền thê gương mẫu không đố kị, chưa bao giờ từng khiến Trịnh lang chịu bất kỳ gò bó nào, có thể nhìn hắn trái ôm phải ấp, thứ tử, thứ nữ cũng đi ra, trong lòng có thể không cảm thấy uất ức ư?

Quản sự nho nhỏ của mình bởi vì sắc mà đắc tội tỳ nữ cận thân Thôi Uyển Như, Triệu Thụy Liên hy vọng nhất cũng là trong lúc giận dữ phu quân có thể tỉnh lại đúng lúc, quân tử cần giữ mình trong sạch, thanh nhã trang trọng mới có thể một thân chính khí làm quan vì dân. 

“Cũng không biết Như Nương dạy dỗ người làm thế nào, quy củ rất tốt.” Triệu Thụy Liên nhìn sắc mặt phu quân không tốt chỉ đành phải tìm chuyện khác, áy náy nói: “Cũng là trách thiếp, tính tình quá mềm yếu không quản được bọn họ.”

“Có liên quan gì tới nàng?” Trịnh Cung Lượng làm sao mà có thể không biết thêu dệt chuyện đều là tâm phúc của mình, thị tì thê tử cũng không dính vào người nào, thật may là vẫn còn Ôn gia cùng không có quy củ, mới không có vẻ trên mặt hắn quá khó khăn.

Lúc nói chuyện, hắn không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn thê tử mặc áo màu sáng, có lẽ nguyên nhân thủy thổ khác nhau, vốn khuôn mặt nàng cũng không mập càng trở nên thon gầy có chút tái nhợt, trên váy ngắn màu xanh dương nhạt thêu hoa sen tinh xảo không chỉ không có nổi bật lên dịu dàng của người, ngược lại cảm thấy áo và người có chút tách rời.

“Mấy ngày này thật là khổ cho nàng...... Phải bồi bổ cho tốt.” Trịnh Cung Lượng kéo tay có chút gầy của thê tử, vỗ về nhè nhẹ.

Hắn còn nhớ rõ hôm tân hôn đó dưới tấm lụa, thê tử lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo ngây thơ, khi đó nàng khiếp sợ cười, trong ánh mắt lại tràn đầy chờ mong, chẳng bao lâu sau lại biến thành cằm bén nhọn cùng với con ngươi có chút phập phồng giống như mặt kính?

So với Thôi thị Uyển Như linh hoạt, sáng ngời. Đây không phải là Trịnh Cung Lượng ghét bỏ thê tử già nua, mà là đột nhiên ý thức được, bản thân đã từng làm mưa làm gió ỷ thế mạnh không coi ai ra gì, rêu rao khắp nơi, khiến cho thê tử thay đổi hắn là một người chán ghét cỡ nào.

Sau khi trời sáng, hắn đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, khẽ ách giọng thở dài nói: “Nàng xem, người của Tiếu gia vội vàng chưng cất rượu không có thời gian kiếm chuyện chơi, chúng ta cũng cho phía dưới người tìm chút chuyện làm, không thể nhàn rỗi.”

Đến Thôi Uyển Như cũng dùng phương thức đánh đàn trấn an lòng người, muốn học cháu ngoại định quốc an bang chính hắn sao lại có thể bại bởi một tiểu nữ tử?

Khi Trịnh Cung Lượng hung hăng trừng phạt người làm, chuẩn bị theo quân pháp chỉnh đốn kỷ luật, Uyển Như cũng trấn an tỳ nữ cận thân Bảo Châu của mình, nàng bị quản sự Trịnh gia nói lời đùa giỡn nếu không phải Tiếu Đường giải cứu kịp thời nói không chừng còn phải sờ mấy cái, vào lúc này đang bị dọa đến trong lòng run sợ.

“Khóc cái gì, ta có khả năng không làm chủ cho ngươi sao?” Trong nội thất người mặc váy dài trắng đỏ Uyển Như sai người đỡ Bảo Châu khóc té ở bên chân mình, uống một hớp nước sau đó nói: “Đã sớm nói hôn sự của ngươi tự mình làm chủ, ta sẽ không nói một đằng làm một nẻo.”

Tuy Trịnh Cung Lượng là đường cữu, hắn cũng không có quyền lợi bức bách mình gả tỳ nữ cận thân! Hơn nữa giờ phút này Tiếu Dương không ở nhà, chàng đang vì thế cục biên thùy mà bôn ba, thân là Phó tướng chính hắn có thể khơi lên đại sự tranh chấp ở nội viện sao?

Trước khi Tiếu Dương xuất phát từng vài lần bái phỏng huyện lệnh Bạch Thủy Hà, mất không ít miệng lưỡi mới có được lời hứa của ông ấy – quản tộc nhân không đối nghịch với quan Hán Côn Lĩnh, cho dù là huyện lân cận kêu gọi cũng chỉ giúp một tay đánh quan sưu cao thế nặng thôi, tuyệt không chân chính nâng vũ khí khởi nghĩa phản triều đình.

Mà ngược lại, Tiếu Dương bảo đảm sẽ dùng đường dây của mình tấu lên trên, trợ giúp bộ lạc Lô Lộc trừng trị quan viên ác bá, bảo đảm có thể lấy hợp lý hợp pháp không đánh mà thắng nghiêm trị bọn họ.

Đạt thành hiệp nghị này cũng không phải là bởi vì thành ý và tài ăn nói của hắn, mà lực uy hiếp 1000 tinh binh mới chính là mấu chốt. Bởi vì, Tiếu Dương có thuật cưỡi ngựa nhất lưu, hào hoa phong nhã tài bắn cung đặc sắc lại là con của trưởng công chúa, không kém chút nào với hai người là Trịnh Cung Lượng, làm người Lô Lộc thân thiết cảm nhận được người Hán cũng không phải là yếu đuối như bọn họ nghĩ, cũng không phải là đều tham lam mà nhát gan sợ phiền phức.

Đến công chúa, Quận chúa và con của Quận vương cũng có thể liều mạng cùng hảo hán trong tộc, cũng có thể không chút nào e ngại nguy hiểm tham dự tụ hội của tộc khác, vậy quân đội bọn họ sẽ điêu luyện dũng mãnh như thế nào?

Ba người quyền quý thậm chí là có huyết thống hoàng tộc tôn thất quyền quý gây ra cho Tư Mạc Bạch Thủy Hà vô hạn tưởng tượng và hi vọng, ông cảm thấy Tiếu Dương bảo đảm là có thể thực hiện được, ông cảm thấy ở trên người trẻ tuổi này có thể nhìn thấy một tương lai sáng rỡ.

Người Lô Lộc cũng không e ngại chiến tranh, nhưng ai lại không muốn để dân chúng có cuộc sống an ổn, phú sung túc, hạnh phúc?

Dưới tình huống này, tại sao ba người có thể nội chiến? Huyện lệnh Bạch Thủy Hà đồng ý không quấy rầy Côn Lĩnh, nhưng nếu không phải chỗ ở vẫn bày ra cảnh tượng tươi tốt phồn thịnh làm cho người ta cảm thấy kiêng kỵ, ai có thể bảo đảm Tư Mạc Lô Lộc có thể đột nhiên tiến công kiếm chát hay không?

Không thể xung đột với Trịnh Cung Lượng, nhưng Uyển Như cũng không nguyện ý để tỳ nữ mình thích nhất chịu uất ức, nàng quyết định chủ ý cho dù là muốn nàng vội vã lập gia đình cũng không thể tiện nghi quản sự nho nhỏ kia.

Uyển Như lấy chút lời nói có thể nói tiết lộ cho Bảo Châu, trấn an một phen sau đó để cho nàng lộ ra tên đối tượng trong lòng, nếu quản sự đuổi theo không thả là có thể cho phép người này. Hai chủ tớ đang nói chuyện, Triệu Thụy Liên lại mang theo quà tặng tự mình đến tới cửa tạ lỗi.

Sau khi uống trà tán gẫu, cuối cùng bỏ qua chuyện này không đề cập tới, mới vừa tiễn Triệu Thụy Liên ra cửa, lại thấy Tiếu Đường đang cầm hộp gỗ cười đi tới.

“Đây là thư nhà mẫu thân nữ quân đưa tới!” Nàng cười vang trêu ghẹo nói: “Thật nặng, có thể viết thành sách dày rồi đấy?”

“Ba hoa! Mau cho ta xem.” Uyển Như cũng mím môi cười một tiếng, vội vã đảo qua phong thư đại ca viết, lại phát hiện trong đó trừ viết chuyện vì sao Thôi Uyển Lan bị đại bá mẫu nhốt ở ngoài mà nàng quan tâm nhất, còn có chuyện thương nhân người hồ.

Đời trước, nữ nhi thương hộ có vận khí không tệ gả cho ca ca, đời này nàng ta còn muốn leo cao, hôm nay Thôi Văn Khang nhà cao cửa rộng gặp Dư Sơ Tình không có vị trí của nàng ta, người nhà đó không những không chết tà tâm lại muốn tìm biện pháp khác tới tạo áp lực!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK