Diện mạo không sai, đúng là vị hôn thê của mình, không, nhìn dáng vẻ này, phải là thê thất vừa mới thành thân —— đáng chết, đến phút cuối cùng lại té xỉu bỏ lỡ hôn lễ!
Thôi Uyển Như sững sờ rồi đột nhiên chạm phải tầm mắt của đối phương, nàng lập tức tỉnh táo lại. Ồ, đây là, tân lang nửa chết nửa sống “quay lại” rồi ư? Vả lại nhìn vào mắt thì không thấy chút bệnh nào cả, thật trâu bò!
Trong nháy mắt nàng triển khai hình thức trạch đấu mà mình tu luyện đã lâu, nhắc nhở mình: muốn được cưng chiều, vững chắc, phải bổ sung đêm tân hôn tốt đẹp vừa gặp đã yêu ngay trong hôm nay, phải gắt gao nắm chặt Giáo úy chưa từng hưởng qua hương vị của nữ nhân vào trong tay!
Vấn đề khó khăn là giờ phút này hình tượng của mình không đẹp lắm —— đã rửa son phấn, không đeo trang sức, mặt mộc mặc xiêm y đơn giản, còn nghiêng người lôi lôi kéo kéo tấm đệm nhăn nhúm ở dưới đất......
Tân nương âm thầm cắn răng, nhanh chóng cau mày rũ đôi lông mi dày của mình, sau đó mở mắt nước mắt doanh tròng muốn rơi lại không rơi được, ngay sau đó, nàng nhẹ nhàng "dạ" một tiếng, lại dùng đôi mắt nhỏ ngượng ngùng nghẩng lên thoáng nhìn... nhìn phu quân đạp mình xuống giường.
Nhìn mỹ nhân động lòng người rơi lệ mà như bức tranh kia, người được gọi là Chấn Uy Giáo úy Tiếu tam lang nhà tướng hơi có chút không thích ứng được, hắn vội nhoài người ra chào hỏi: "Cô nương đừng khóc, ta, ta chỉ quen ngủ một mình, không cố ý muốn hại cô nương."
Nói xong, Tiếu Dương còn muốn xuống giường tự mình đi đỡ Thôi Uyển Như đứng dậy, đáng tiếc hắn nằm trên giường nhiều ngày nên tay chân không có sức, không đợi chân rơi xuống đất, thân thể đã nghiêng ngã.
"Phu quân, coi chừng!" Thôi Uyển Như vội đứng dậy dìu, thuận tiện từ hình thức uất ức cắt đến trạng thái ân cần.
Tiếu Dương thì lôi kéo bàn tay bé nhỏ của thê tử thuận lợi vượt qua chuyện ngã xuống giường, lập tức đổi chủ đề hỏi: "Ta đã hôn mê mấy ngày rồi? Kẻ đi với ta lúc trước có trở về không?"
"Chỉ một mình chàng trở về thành, ước chừng ngủ mê man ba ngày, bỏ lỡ rước dâu, bái đường và......" Động phòng, Thôi Uyển Như phủ chăn cúi đầu đỏ bừng cả mặt, chỉ lộ ra một khoảng da tuyết trắng mềm mại trên cổ.
Rồi sau đó, nàng lại dặn dò với thị tỳ bên ngoài bình phong: "Kim Châu, nhanh đi thông báo một tiếng —— Tam lang tỉnh rồi, thuận tiện lấy cho ta ít thức ăn."
Sau khi người bên ngoài đi, Uyển Như khẽ nâng tầm mắt cố ý dùng ánh mắt e lệ trộm nghiêng mắt nhìn Tiếu Dương, âm thầm suy đoán vị phu quân này của mình, vốn định ăn một chút gì bổ sung thể lực, chậm rãi hồi phục, hay ngay lập tức sẽ bổ sung tục lệ quan trọng nhất trong tân hôn?
Vậy mà, Tiếu giáo úy không hiểu phong tình không đợi nàng dẫn dụ xong đã nôn nóng sốt ruột nói: "Mau mặc xiêm y vào, đỡ ta đi gặp cha, đại ca!"
Hả?! Đây là tình huống gì? Thôi Uyển Như nhất thời ngẩn ra: không có đôi phu thê nào mới thành hôn mà hơn nửa đêm đã đi gặp phụ huynh, muốn báo ngươi tỉnh lại thì chỉ cần phái người đi báo một tiếng là được mà.
Thấy nàng ngây ngẩn, Tiếu Dương cũng cảm thấy mình đi bộ không ổn, lập tức hô lên một tiếng, trong chốc lát đã có hai người đồng bộc đứng ở ngoài lên tiếng, hắn cất giọng phân phó nói: "Tiếu Thập Nhị, mau mời Quận chúa và Đại Lang quân tới đây. Thập Tam, lập tức đi thư phòng lấy bản đồ khu vực trên tường phía Tây tới đây."
"Như Nương." Tiếu Dương quay đầu lại nhìn thê tử đang ngây ngươi, khẽ sờ mặt nàng, sau đó dùng giọng nói không được phép nghi ngờ nói: "Lấy áo khác của ta tới đây, nàng đi Tây Sương nghỉ ngơi."
Thấy sắc mặt phu quân nghiêm túc, Thôi Uyển Như cũng không tiện nhiều lời, vội khoác áo cho hắn, mình mặc áo váy vào, rồi sau đó đưa lưng về phía Tiếu Dương cài lại, đồng thời cảm thấy trong miệng có chút đắng —— thành thân chưa tới ba ngày đã bị đuổi ra khỏi phòng cưới lúc nửa đêm, không bàn về lý do, chuyện này thật sự thê thảm.
Lúc đang muốn đi ra cửa, Uyển Như thiếu chút nữa đụng phải thị tỳ bưng thức ăn, nàng vội nhận lấy thịt băm, chút thức ăn, tự mình bưng tới trước giường bón cho người bị thương không cử động được tay chân kia.
Thấy Tiếu Dương ăn thoải mái, Thôi Uyển Như ngồi ở bên giường khẽ nhìn hắn, trong hốc mắt từ từ xuất hiện lệ nóng, nhẹ giọng cảm khái nói: "Phu quân hãy từ từ, chàng tỉnh là tốt rồi...... Thật sự là quá tốt......"
Tiếu Dương ngậm thức ăn trong miệng nhìn nàng, thấy thê tử mới cưới vui mừng thật lòng, vẻ mặt thân cận, hơi cảm thấy khó xử, trả lời: "Như Nương, sau này gọi ‘A Dương’ là được, không cần quá xa lạ như vậy. Hôm nay có chính sự quan trọng phải thương lượng với cha, tạm thời uất ức cho nàng rồi. Sau này, sau này nhất định sẽ......"
Hắn còn chưa nói hết, cửa phòng đã bị người mở ra, Tiếu Minh và Thôi Văn Khang ở gần chỗ này nhất như một cơn gió cuốn vào hỏi han ân cần, sau đó nữa chính là Tiêu Húc và phu thê Hầu gia mang theo đại phu bước nhanh vào thăm người bị thương.
Sau khi thấy tam lang bình an vô sự, tất cả những người không có nhiệm vụ cũng bị mời ra ngoài, chỉ còn lại ba cha con đóng cửa bàn bạc.
"Này, sao lại thế này?" Thôi Văn Khang đứng ở cửa phòng Tây Sương đầu óc mơ hồ nhìn về phía muội muội.
Không đợi được Tiếu Dương cho hứa hẹn gì đã bị đuổi đi, đến Thôi Uyển Như cũng không hiểu, hoàn toàn không rõ nguyên nhân, chỉ trấn an huynh trưởng nói: "Không biết, tóm lại hắn tỉnh lại là không có gì đáng ngại rồi, ca ca đi nghỉ ngơi đi."
Sau khi đưa Thôi Văn Khang đi, Uyển Như ngồi ở trên giường mang buôn bực, âm thầm thở dài —— ngày mai phải không ngừng cố gắng, không sinh hoạt vợ chồng thì không được xem như con dâu Tiếu gia!
Trong chốc lát, nàng cởi áo vào giường từ từ nhắm mắt, một giây cuối cùng trước khi ngủ âm thầm phỏng đoán đoạn nói chuyện mà mình không thể tham gia kia rốt cuộc là chuyện gì, có lẽ, có liên quan đến đại sự quân sự? Nếu không, đến ngay cả Quận chúa và tứ lang cũng không thể tham dự.
"Mấy ngày trước con đi bộ đến địa giới Tây Nhung*, phát hiện có chút chiều hướng không tầm thường." Tiếu Dương nghiêm túc chỉ vào ba khu vực trong bản đồ. "Mấy nơi này đều có dấu hiệu có binh mã tập kết, vốn định đến gần chút điều tra lại bị người phát hiện, con và Tiếu Đinh, Tiếu Mậu sau một lát chém giết bọn họ chia ra ba đường tự thoát khỏi vòng vây —— những người đó tuyệt đối không phải dân du mục bình thường hoặc thương nhân người Hồ. Cha, cần phải đề phòng mới được."
(*Từ dùng để chỉ những bộ lạc phía Tây của Trung Quốc cổ đại)
Đợi Tiếu Dương kể lại cặn kẽ con đường hắn đi, sau khi biết đối phương khác thường như thế nào, sắc mặt Tiếu hầu gia cứng lại, lập tức sai Tiêu Húc truyền lệnh trong quân cho trinh sát tới cứ điểm Tây Nhung mà tam lang đã kể tìm hiểu.
"Phái ám vệ đi tìm Tiếu Đinh, Tiếu Mậu." Tiếu Dương đưa ra thỉnh cầu, sau đó không nhịn được thở dài một hơi, trong lòng hắn rõ ràng, lần này mình sống được cũng không dễ, lại càng không nói đến Tiếu Đinh Tiếu Mậu vì hắn mà yểm trợ phía sau, giờ phút này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
"Yên tâm, sẽ tìm trở về." Tiêu Húc gật đầu đáp, hai vị kia là gia đinh tâm phúc mà đệ đệ đã luôn mang theo bên mình từ năm mười tuổi, tình cảm hai bên tất nhiên thâm hậu, cho dù là chết cũng phải tìm được xác mà chôn cất!
"Cha, con có một ý tưởng." Sau thời gian im lặng ngắn ngủi Tiếu Dương trầm giọng nói, "Những tên kia thích tống tiền thỉnh thoảng quấy rầy biên cảnh, thiếu lương thực sẽ chạy tới giành, đuổi đi cách năm lại tới lại, thật sự là đáng ghét. Có lẽ, đánh tan mấy vạn người không bằng tiêu diệt mấy ngàn tinh nhuệ kia, đợi Tây Nhung bị thiệt hại nặng nề chúng ta mới có thể sống cuộc sống an ổn."
"Nói thừa, ai không nghĩ như vậy chứ?! Nhưng ai có thể làm được?" Nếu Tiếu hầu gia không thương con trai còn đang bị thương nhất định sẽ dựng đầu dậy tát một cái, "Tây Nhung chiếm đa số là kỵ binh, am hiểu nhất chính là chạy trốn, mà bên kia rộng lớn hoang vắng một khi chạy trốn sẽ không tìm được tung tích, tiêu diệt quá khó khăn."
"Vậy thì buông tha cho trận địa thông thường đổi thành【đánh chuyển động, đánh du kích】!" Tiếu Dương bật thốt lên một câu nói như vậy, sau đó ba cha con họ ngây ngẩn cả người.
"Cái gì “đánh chuyển động, đánh du kích”?" Tiếu hầu gia nghi ngờ, ông lãnh binh tác chiến đã mấy chục năm sao chưa bao giờ nghe nói qua loại chiến thuật này?
Có chiến thuật lộn xộn như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, đến Tiếu Dương nói lời này cũng có chút ngây ngẩn, trong đầu đột nhiên vô duyên vô cớ nảy ra ý nghĩ này, lại chết sống không nhớ rõ rốt cuộc mình đã xem qua ở đâu.
Chỉ là, coi như nhớ không nổi xuất xứ, hắn vẫn có thể đơn giản nói tất cả nội dung: "Đánh chuyển động là dựa vào tác chiến qua loa đại khái để lấy thời gian di chuyển quân số vây quanh quân địch, lấy ưu thế quấn số đánh nhanh thắng nhanh, nói cách khác là ‘tránh lực lượng chủ chốt của địch, dụ địch xâm nhập, tập trung ưu thế quấn số tiêu diệt từng bộ phận’."
Về phần đánh du kích, có hiệu qua như đánh chuyển động, nhưng mấu chốt là: địch tiến ta lùi, địch trú ta quấy nhiễu, địch mỏi mệt ta đánh, địch lui ta đuổi theo.
"Ý tưởng không tệ, nhưng quá đơn giản." Tiếu hầu gia trầm tư một lát sau đó dặn dò hai con trai dựa trên nguyên tắc chỉ đạo cẩn thận nghĩ ra kế sách tác chiến đánh vào Tây Nhung, chờ lính trinh sát xác minh thật hư rồi sau đó sẽ bố trí hành động.
"Đại lang, phân phó các nơi cũng cần chú ý cảnh giới đề phòng Tây Nhung đánh lén, về phần tam lang." Tiếu hầu gia vỗ vỗ bả vai Tiếu Dương cười nói, "Con mang về tin tức coi như đã lập công lớn, chiến sự không cần quan tâm, những ngày này đừng quá phí sức nên dưỡng thương! Không thể để hỏng thân thể."
Dứt lời, Tiếu hầu gia trực tiếp đỡ con trai về nằm trên giường, còn dịch góc chăn cho hắn mới đứng dậy đi ra khỏi cửa, Tiêu Húc cố ý rơi ở phía sau một bước, sau khi cha đi khỏi, hắn tiến đến bên tại đệ đệ, hết sức chăm chú dặn dò một câu.
"Tối nay phải nhanh chóng nghỉ ngơi, buổi sáng cũng không cần đứng lên thỉnh an, quan trọng nhất là —— tối mai phải bổ sung động phòng, chớ uất ức Thôi Uyển Như." Hắn có ấn tượng rất tốt với vị đệ muội kia, tiểu cô nương trẻ tuổi gặp phải loại đại sự này mà không khóc gây ồn ào, lấy chuyện này gây ầm ĩ muốn từ hôn cũng được, nhưng hai huynh muội Thôi gia này lại đặc biệt thức thời làm cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm.
Nếu thật sự nịnh bợ Tiêu Húc cũng chướng mắt, nhưng thái độ của hai người họ hoàn toàn tốt, vừa chịu nghe lời lại không thấy hèn nhát, đặc biệt là Thôi Uyển Như, nàng tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, mặc dù tính tình dịu dàng, nhưng dù sao cũng không phải trưởng tức (dâu cả), nếu cần Tiếu gia có thể xem xét thay thế con dâu.
Tiếu Dương nghe ca ca phân tích biểu hiện mấy ngày nay của Uyển Như, nhớ lại bộ dạng ngượng ngùng trước đó, giọng nói mềm mại câu hôn, trong lòng hắn cũng cực kỳ hài lòng thậm chí còn có chút kích động, thật hận đêm nay không dài thêm một chút nữa, hận mình không thể nhanh khôi phục tinh lực, đừng để tới đêm động phòng bị đánh gãy.
"Lòng ngứa ngáy rồi hả?" Tiêu Húc biểu hiện ra vẻ mặt ‘ta rất rõ ràng’, ‘ta là người từng trải ’, đột nhiên sau đó có chút bỉ ổi cười một tiếng, "Còn nữa, đệ mất tích làm rối loạn kế hoạch, chúng ta còn chưa kịp cho đệ xem đồ chuẩn bị cho hôn lễ đó là —— Xuân Cung Đồ, có muốn không?"
"......" Tiếu Dương bị nghẹn, sau đó khéo léo từ chối ý tốt của đối phương.
"Đệ chắc chắn chứ?" Tiêu Húc vô tình nhìn vào vị trí nào đó của người đệ đệ ở phía dưới chăn, "“Gà tơ” không có kinh nghiệm, lần đầu tiên cũng đừng luống cuống tay chân làm cho người ta chê cười. Nếu không, huynh nói rõ cho đệ nghe nhé?"
"Đại ca, đệ không cần!" Gò má Tiếu Dương đỏ lên, trợn mắt nhìn huynh trưởng. Người này dáng dấp nghiêm trang lại đùa giỡn đệ đệ, hơn nữa còn là đệ đệ ruột trọng thương chưa lành!
"Vậy thì tốt, đệ nghỉ ngơi đi, ừ, nghỉ ngơi dưỡng sức vì ngày mai." Dứt lời, Tiêu Húc thổi tắt cầy đèn mang theo nụ cười đi ra ngoài.
Sau khi nghe được tiếng huynh trưởng đóng cửa, Tiếu Dương nằm nghiêng ở trên giường nhắm hai mắt chuẩn bị đi ngủ, trong lúc nhất thời làm thế nào cũng không cách nào ngủ được, trong đầu hò hét loạn lên nhớ lại người đánh trực diện với mình ở Tây Nhung mấy ngày trước, tròng mắt đen bóng, da thịt trắng noãn như Như Nương, còn có bốn chữ huynh trưởng nhấn mạnh —— nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi dưỡng sức.....