“Xuất gia? Xuất gia chắn không chặn được miệng của các nàng, cũng dấu không được miệng của mọi người!” Trên mặt Thôi Thừa Tổ hiện lên vẻ chán ghét nói, hơi chút dừng lại sau đó không khỏi lo lắng nói: “Tuy hai nữ nhi nhà mình đã gả, cũng không biết chúng nó sống ở nhà chồng thế nào nữa?”
Không riêng gì nữ nhân, mấy ngày này nam tử Thôi gia cũng rất khó chịu, ai chưa từng bị người mỉa mai cười nhạo ở quan trường, thư viện chứ? Đến chính ông cũng xấu hổ không muốn ra khỏi cửa, mỗi lần thấy đồng liêu đều cảm giác đối phương đang cười nhạo sau lưng.
Cưới vợ không hiền, dạy con không nghiêm, danh tiếng trăm năm của cả tộc Thôi thị bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đầu năm Thôi Thừa Tổ tế tổ giờ đã tiếp nhận chức Tộc trưởng, giờ phút này cảm thấy rất áp lực, lại cảm giác cho dù bản thân có chết cũng không còn mặt mũi đi gặp tổ tông.
“Aizz, đây thật là... Chỉ mong đừng vì chuyện chi thứ hai mà liên lụy đến trên người chúng nó.” Lô thị nghĩ đến nữ nhi ruột của mình mà không khỏi lo lắng, sau đó vừa thở dài nói: “Còn có đứa bé Văn Khang nữa, nó mới là người gặp phải khó khăn nhất nhỉ? Cho dù là kế mẫu kế muội cũng là người trong nhà, thời gian trước nó thường ra khỏi cửa tham gia các loại yến tiệc tân khoa tiến sĩ, mấy ngày nay đều chưa từng ra ngoài.”
“Bà đi thăm dò ý của mẫu thân, ta đi gặp phụ thân. Việc này liên quan đến đệ muội, nhị đệ thì ở biên thùy xa xôi, chúng ta không làm chủ được. Còn có, gọi người trông coi cẩn thận đừng để các nàng đi ra mất mặt xấu hổ!” Thôi Thừa Tổ vừa dứt lời đã bước nhanh ra bên ngoài viện đi thư phòng.
Lô thị vào trong phòng chính viện nhìn thấy Viên lão phu nhân, chỉ thấy bà mặc y phục hơi cũ dựa ở trên giường chợp mắt, nhìn sắc mặt không tốt, khó coi, Vân Nương đứng ở bên người bà hầu hạ nhìn thấy đại bá mẫu đi vào không khỏi cười khổ.
Trong lòng bà ta biết nhất định Lô thị tới hỏi Viên lão phu nhân nên xử lý Trương thị và Thôi Uyển Lan như thế nào, nhưng dù sao chủ tử cũng đã lớn tuổi, mấy ngày này tức giận đến cảm thấy trên người có chút ít không khỏe, còn nghĩ đến chuyện kia chẳng phải sẽ tức giận hơn nữa sao?
Trong lòng Lô thị cũng có kiêng kỵ như vậy, cho nên do dự thật lâu chỉ hỏi thân thể của bà bà đã khỏe chưa cũng không nhắc đến việc kia, lượn không ít vòng luẩn quẩn trái lại Viên thị là người hỏi trước: “Đi gặp nó về đấy ư?”
“Vâng, ở trong viện nhìn từ xa, không nói chuyện với nhau.” Lô thị khoanh tay đứng ở trước người bà bà, trên mặt lộ vẻ khó khăn.
“Sao, vì sao chưa tiến vào?” Tay Viên lão phu nhân khẽ run lên, nghĩ thầm đại nhi tức (con dâu cả) đang muốn buông tha cho chúng nó ư? Những ngày này mặc dù bà tức giận, rồi lại thường xuyên nhớ tới bộ dạng hoạt bát đáng yêu động lòng người khi còn bé của Uyển Lan, nhớ tới ngày ấy nàng ôm đầu gối khóc lớn quỳ cầu tha thứ, không khỏi mềm lòng. Dầu gì cũng là cháu gái ruột, vẫn nên yêu thương hậu bối nên cam lòng buông tha cho nàng.
Nghĩ như thế, Viên lão phu nhân không đợi con dâu trả lời đã lên tiếng.
Hơi nâng âm điệu thở dài: “Dân phong của Đại Tề chúng ta cởi mở thoải mái, tài tử giai nhân dùng thư trao đổi thì rất bình thường, thất trinh trước thành thân rồi lấy gia đình khác ví dụ ở trong thế gia đại tộc cũng có... Các con ấy, đừng quá hà khắc Uyển Lan.”
Nghe bà bà nói lời êm ái này, sắc mặt Lô thị lúc trắng lúc xanh, đây là đang nói chuyện gì chứ?!
Vâng, quả thật dân phong của Đại Tề chúng ta cởi mở thoải mái, đặc biệt trước kia vì nhiều chiến sự nên người chạy trốn tứ phía, ai biết nương tử mới gã đã có trượng phu trước hay tình nhân hay chưa hoặc cũng không biết nàng có bị kẻ xấu *** chưa hay không, chuyện “nữ tử cài trâm lên xe, phu nhân cũng khó giữ được trinh tiết” cũng là chuyện thường gặp.
Nhưng hôm nay đã là thái bình thịnh thế rồi, các loại quy củ đã sớm lưu hành, hai người này có thể đánh đồng sao?!
Còn trông cậy vào bà bà quyết định, nhưng đừng là già rồi nên hồ đồ chứ. Tài tử giai nhân môn đăng hộ đối được phụ mẫu ngầm đồng ý hạ thư từ qua lại cùng với Thôi Uyển Lan thư từ qua lại với hái hoa tặc, hai chuyện này có thể giống nhau sao?
Trọng điểm không phải nàng và nam tử kia thư từ qua lại, mà nam nhân kia là hái hoa tặc nổi danh! Là mọi người đều biết nàng đã lên thuyền của hái hoa tặc!di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Điều này có thể xem như câu chuyện tài tử giai nhân được mọi người ca tụng ư? Tài tử giai nhân dùng thư từ qua lại cũng được phụ mẫu cho phép, lời mai mối như kết thành một đôi vợ chồng.
Lô thị cố nén cơn tức ở ngực thấp giọng nói: “Hôm nay vốn phu quân và con định xem chất nữ và đệ muội, rồi sau đó tới nói chuyện thương nghị với nhau, ai ngờ, đi đến sân còn ở phía ngoài cách khá xa đã nghe được mẹ con các nàng nói những lời không sạch sẽ, thật sự không đành lòng nhìn thẳng, lúc đó mới chưa tiến vào.”
Nói lời không sạch sẽ? Vẻ mặt của Viên lão phu nhân thay đổi, thực sự không tiếp tục hỏi các nàng nói những gì, nghĩ đến thì rất là giận, trọng điểm trong câu nói của đại nhi tức là hai người Trương thị và Thôi Uyển Lan không có một chút ăn năn hối lỗi nào cả!
“Các con định như thế nào?” Viên thị đột nhiên cảm thấy rất nản lòng thoái chí, tôn nhi bà thích nhất làm rối kỉ cương khoa thi, tôn nữ thương yêu nhất tham mộ hư vinh bị kẻ cắp lừa gạt, mà hai người bà khắt khe ban đầu ấy, Văn Khang và Uyển Như thì một người thành Thám Hoa, một người bởi vì làm việc nghĩa ở sa trường mà được triều đình khen ngợi.
Đúng rồi, còn có cháu ngoại Tạ Tuấn Dật luôn yêu thương kia lại phạm vào sắc nữ, lúc chuẩn bị khảo thí để ra làm quan lại bị phán xét không hợp cách phế tư cách làm quan, lại rơi xuống kém cỏi.
Viên lão phu nhân lại nghĩ tới Trịnh Oánh nguyên phối của nhị lang và kế thế Trương thị, bà vẫn luôn thích lại ân cần với người sau...
Nhớ lại trước kia không khỏi thở dài, chỉ một chuyện này cũng đủ thấy từ đầu đến cuối bản thân không nhìn rõ người, chỉ thích màu sắc rực rỡ bên ngoài, lại không nghiên cứu bản tính sâu bên trong.
Lô thị nhìn sắc mặt của bà bà, sau khi nhìn thấy bà hoàn hồn, lúc này mới nói thẳng: “Con cảm thấy, không thể giữ các nàng ở lại Thôi gia nữa rồi... Ý của mẫu thân thế nào?”
“Thôi thôi, các con quyết định đi, sau khi xong thì báo ta một tiếng là được.” Viên lão phu nhân khoát khoát tay cho đại nhi tức lui xuống, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của bà càng thêm ảm đạm, trong nháy mắt già thêm ba đến năm tuổi...
Thấy bà bà nhận lời rốt cuộc Lô thị thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ sợ lão nhân gia mềm lòng bảo vệ các nàng.
Trước đó nhờ Viên thị thất thần không hỏi kĩ, bà trái lo phải nghĩ sau đó cảm thấy Thôi Uyển Lan lấy cái chết chứng minh trong sạch là thỏa đáng nhất, tốt nhất là chết ở ngay lúc Đại Lý Tự thẩm vấn hơn nữa trước khi chết hô to một tiếng “Ta oan uổng”, lúc đó mới có thể lấy lại danh tiếng cho Thôi thị.
Tuy nhiên tính tình Uyển Lan bướng bỉnh nóng nảy thì khả năng thực hiện chuyện này không lớn, nhưng trong nhà cũng có thể ngụy tạo ra chuyện nàng tự sát nhỉ? Lại không biết công công sẽ quyết định như thế nào?
Nếu Thôi Tu Đức đã có thể làm được chức Tả Bộc Xạ Thượng Thư Tỉnh, ông cũng không phải là người ngu, mặc dù biểu hiện ra nhìn hòa ái dễ gần thậm chí có chút ít mềm yếu, trong xương cũng không thiếu tính tình quả cảm cương nghị, gặp chuyện có thể có quyết tâm tráng sĩ đứt cổ tay.
Khi trưởng tử Thôi Thừa Tổ mang vẻ mặt khó xử nói cho ông biết Trương thị và Thôi Uyển Lan đang mắng chửi nhau ở trong tiểu viện thì Thôi Tu Đức đã hiểu được lần này không thể bảo vệ được hai người này nữa rồi.
Bàn bạc rất lâu quyết định bảo vệ tiền đồ của Thôi Văn Viễn, không để gã bị bỏ tư cách tham dự kỳ thi mùa xuân mãi mãi, thật ra nguyên nhân chân chính khi ông giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, là không muốn chọn phe phái khi các hoàng tử đang tranh đấu nhau.
Về phần bảo vệ Trương thị là hy vọng Văn Viễn không gánh trên lưng chuyện có một người mẫu thân tồi tệ, bằng không tương lai gã sẽ không có cách nào phát triển trên con đường làm quan được.
Hôm nay Thôi gia cũng không thể cứu được các nàng nữa rồi, Thôi Tu Đức ngồi ngay ngắn trước bàn sách vuốt vuốt chòm râu trắng, rồi sau đó chậm rãi lấy từ trong sách ra một trang giấy đưa cho trưởng tử.
“Dạy nữ không nghiêm là lỗi của mẫu thân, lần trước quan nha đi áp giải Trương thị vào kinh thì ta đã phái người tìm đệ đệ của con viết hưu thu dự bị, lần trước là Văn Khang và Uyển Như có lòng tốt không truy cứu tội của nàng, hôm nay thứ này vừa vặn có tác dụng, cầm lấy đi.” Thôi Tu Đức trầm giọng nói, chỉ điểm: “Thôi thị cũng coi như là nhà tích đức, thương nhà mẹ đẻ nàng sụp đổ không có nơi đặt chân, dầu gì cũng đã sinh được một đôi nữ nhi —— đưa cho một thôn trang đi.”
Ngụ ý đẩy toàn bộ gièm pha của Thôi Uyển Lan vào nguyên nhân Trương thị dạy con không tốt, loại bỏ chút trách nhiệm của Thôi gia, lại tuyên bố với bên ngoài là đã bỏ vợ đề phòng Trương thị nói xằng nói bậy với bên ngoài.
Mà Uyển Lan, bởi vì cái gọi là “Trời làm bậy còn tự chịu, tự gây nghiệt không thể sống”, đây tất cả đều là nàng tự tìm, oán không được người bên ngoài.
“Uyển Lan, để nó chính thức xuất gia hay là...” Thôi Tu Đức dừng một chút lại không thể nào nói ra được hai chữ “tự sát”, ông không khỏi nhìn về phía trưởng tử hi vọng đối phương giúp mình đưa ra quyết định này, Thôi Thừa Tổ thực sự im lặng không chịu mở miệng.
Trương thị chỉ bị vứt bỏ, Uyển Lan lại là khuê nữ ruột của nhị đệ, làm bá phụ có thể quyết định sống chết của chất nữ dưới tình huống không có cha đẻ ở đây ư? Ông cũng không muốn tương lai bị ghi hận.
Dù không thấy tận mắt Uyển Lan chửi bới mẹ đẻ nhưng Thôi Tu Đức lại không nhẫn tâm, cảm thấy tuy tôn nữ có sai lầm nhưng bây giờ là oan uổng, làm gì được tạo hóa trêu ngươi.
Hai cha con giằng co, đều trông cậy vào đối phương làm người ác, trong thư phòng lâm vào cảnh yên tĩnh như chết chóc.
Đúng vào lúc này, chợt có nô bộc gõ cửa thông báo, thứ nữ Thôi Bình chi thứ hai đã xuất giá bị hưu trở về nhà mẹ đẻ! Một đường khóc sướt mướt vào cửa.
“Đây thật là... Nên như thế nào cho phải?” Thôi Thừa Tổ và phụ thân Thôi Tu Đức hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời càng thêm bất đắc dĩ.
Vốn Thôi Bình thay mặt Thôi Văn Viễn chịu phạt, hôm nay lại bị Thôi Uyển Lan dính líu, cả đời này đều dính vào trên người mẹ con kia, nàng mới là oan nhất.
“Từ từ để ta suy nghĩ đã.” Thôi Tu Đức phất phất tay cho trưởng tử thối lui ra khỏi thư phòng.
Thôi Thừa Tổ thì xoay người trở lại viện của mình, gọi tỳ nữ hồi môn bị đuổi về nhà mẹ đẻ cùng với Thôi Bình, hỏi thăm nguyên nhân sự tình, ông không rõ một thư sinh nghèo hèn không có căn cơ sao lại có lá gan lớn bỏ chất nữ nhà mình? Phụ thân từ quan rồi nhưng Thôi gia vẫn còn chưa suy tàn!
Do không biết rõ, kiếp trước thư sinh nghèo này có thể được Lễ bộ Dư Thượng Thư vừa ý thật sự rõ ràng là tài trí hơn người, trong xương luôn có thanh cao không chút nào thua kém Thôi Văn Viễn.
Kiếp trước hắn khảo thí, quan trường nặng nề rèn luyện nhiều năm tạo nên sự nghiệp, kiếp này có Thôi Tương chiếu cố thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, thuận lợi qua kỳ thi mùa xuân, lại càng trợ giúp cho thư sinh kia sinh là ngạo khí.
Thôi gia tự cho là gả cho hắn một thứ nữ có đồ cưới dày dùng để ém miệng là đã tốt lắm rồi, thư sinh hàn môn lấy Thôi Bình lại không cam lòng không muốn, chờ sau khi qua kỳ thi mùa xuân lấy được chức quan hắn càng cảm thấy bản thân lấy một thứ nữ của chi thứ hai là bị ủy khuất.
Tại Khúc Giang yến thấy Tiến sĩ đồng khoa dù học thức hay dung mạo cũng không bằng mình được con cháu quý tộc tranh nhau, nhìn người khác vui vẻ cưới đích nữ thế gia, hắn càng ngày càng khó chịu hơn.
Nếu Thôi Bình tốt đẹp như Dư Sơ Tình có lẽ giữa phu thê sẽ không ồn ào cãi nhau chỉ vì cây kim cọng rau, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta một lòng muốn gả cho hào môn, rất ghét bỏ phu quân hàn môn.
Thôi Bình tức giận ghi hận Thôi Văn Viễn hại mình, vừa tức giận trượng phu vì sao trước khi thi cho gã xem thi từ, nếu như không có chuyện này, nói không chừng bản thân đã gả cho Ôn thất lang đích tử nhà Tương Dương công chúa rồi?
Thư sinh hàn môn lại nghĩ nếu không có nàng ta, nói không chừng sau khi mình đậu Tiến sĩ còn có thể có nhân duyên tốt hơn —— ai cam tâm tình nguyện lấy một thê tử thân phận không cao lại mặt mày cau có cả ngày? Sinh con sẽ rất mất mặt!
Chờ sau khi chuyện của Thôi Uyển Lan bị truyền ra, thư sinh hàn môn càng đen mặt, không chỉ thân phận của Thôi Bình có vấn đề mà gia giáo của nhà này càng có vấn đề! Đến con vợ cả của nhà nàng ta cũng gặp gỡ cả hái hoa tặc, thì thứ xuất này có còn trong sạch hay không?
Chuyện Thôi Bình có thành tựu xuất sắc ở bữa tiệc đấu hoa nhà Tương Dương công chúa cũng không phải bí mật, sau khi thành thân nàng ta đã từng mỉa mai gia cảnh bần hàn của trượng phu với người khác, tiện thể nhớ lại phong thái chính mình ngày xưa, vì rêu rao chuyện mình áp chế phu quân nên Thôi Bình nói gần nói xa rằng ngày trước nàng ta rất được người hâm mộ.
Vốn chỉ nói hư vinh như vậy, lại bị thư sinh cho là thật.
Hắn thậm chí bắt đầu nhớ lại đêm tân hôn thê tử có trong sạch hay không, lặng lẽ lấy khăn đêm đó ra nhìn kỹ, không khỏi nhớ tới kỹ nữ đã nói đùa ở Khúc Giang yến: “Có máu gà, hàng đêm đều làm tân nương.”
Nghi thần nghi quỷ sau đó lại thấy hành động cử chỉ của Thôi Bình, trong lòng thư sinh càng cho là như thế, không phải hàng xóm cũng có chuyện như vậy sao, càng hoài nghi càng tin chắc suy đoán của mình.
Thế cho nên sau một lần tranh chấp, hắn nổi giận đùng đùng viết hưu thư đẩy ngã Thôi Bình trên mặt đất, nàng ta cũng chịu không nổi tức giận, lúc trước bị Trương thị ức hiếp rất nhiều năm tính tình bị đè nén, hôm nay bị người hàn môn làm mất mắt thì làm sao chịu nổi?
Vừa nghĩ lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhất định Thôi gia có thể làm chủ cho mình, lại cảm thấy bản thân trẻ tuổi xinh đẹp, nếu như không có hắn cũng có thể tái giá cho một nhà tốt hơn, rồi sau đó lại tràn đầy oán hận tìm Thôi Uyển Lan và Thôi Văn Viễn tính sổ.
Vì vậy, Thôi Bình vừa thẹn vừa giận vừa khóc vừa tức trở về Thôi gia, khóc lóc kể lể với tổ mẫu một phen sau đó nàng ta nói muốn đi bái kiến mẹ cả, Viên thị cho rằng Thôi Bình có hiếu muốn hoàn thành lễ tiết, cũng không ngăn cản nàng ta, chỉ căn dặn: “Ở bên ngoài dập đầu là được, không cần đi vào bên trong.”
Lô thị nhận được tin tức vội vàng chạy tới chính viện thì nàng ta đã đi Thiên viện từ một đường nhỏ khác, không thấy mặt, biết rõ bản tính của Thôi Bình đại bá mẫu lại không lạc quan như Viên thị.
Nàng ta chỉ đi dập đầu vấn an? Bị hãm hại thảm như vậy còn có thể có ý tốt được ư? Hay là ba mẹ con mắng nhau?
Lô thị mang hoài nghi nhưng cũng không muốn nghe nữa, Thôi Bình đi tìm Trương thị, Uyển Lan trút giận còn hơn quấn lấy mình yêu cầu làm chủ, quá đau đầu rồi, không muốn gặp người của chi thứ hai, cũng không muốn quản nữa xem bọn họ có thể làm được chuyện gì.
Cho nên, Lô thị căn dặn nô bộc đắc lực qua xem, đừng gây nhiễu loạn, chính mình thì mệt mỏi đầy người trở về sân nhỏ nghỉ xả hơi. Còn chưa uống xong một chén trà, đã có nô tỳ thiếp thân mang vẻ mặt kinh hoàng chạy vội tới, đứng ở cửa ra vào chờ triệu kiến.
“Nói đi có chuyện gì?” Lô thị cảm thấy giờ phút này bà như trải qua trăm trận đánh nhau, cho dù có thông báo Trương thị đã bị nữ nhi chọc cho phun máu tiếp tục bị thứ nữ chọc cho tức chết cũng mặc kệ.
Tỳ nữ thở phì phò, vẻ mặt hoảng sợ bổ nhào bên chân Lô thị vội la lên: “Tam nương tử chi thứ hai đâm nhị lang quân bị thương, còn vị kia đã thắt cổ rồi!”
Vị nào, vị nào? Trương thị hay Thôi Uyển Lan?
Lô thị đột nhiên đứng lên, rất muốn hỏi một câu “Đều chết hết sao?” Rồi lại lập tức sửa lời nói: “Ai?! Cứu xuống chưa?”