• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Dao nghe ra Thanh Giang quận chúa có ý giật dây làm mai, phu nhân Trưởng sử nhất thời ôm lấy mong đợi cực lớn ở trong lòng, đang lo nữ nhi không ai tới cầu hôn, dù nhà trai kém một chút nhưng cũng coi như có chút an ủi.

Phu nhân Trưởng sử rất rõ ràng biết công công và phu quân đã chọn lựa sĩ tử hàn môn người sang năm sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân rồi, tuy bà không có ý xem thường người đọc sách, nhưng cũng hiểu, môn hộ không tốt dù nữ nhi không bị khinh bỉ nhưng cũng không nhất định có thể sống thoải mái.

Thử nghĩ xem, lúc Sơ Tình thắp huân hương thượng đẳng loại “hai Trầm Hương một lượng hoàng kim” để đánh đàn sĩ tử hàn môn kia sẽ cung cấp được ư? Cho dù mang từ nhà mẹ đi, cũng sẽ bị chỉ trích xa hoa lãng phí.

Đánh giá nhà trai Thanh Giang quận chúa nhắc đến, dù gia thế thế nào cũng không thể là hàn môn, sĩ tộc nghèo túng, nếu không, trong cuộc sống có thể hòa hợp với nữ nhi của mình ư?

“Nhờ sư tỷ yêu mến. Nữ nhi kia của muội ấy à, aizz, tính tình quá ương ngạnh, cũng không biết có thể được tiểu tử nhà nào ưu ái.” Phu nhân Trưởng sử thở dài một tiếng, thuận thế đẩy câu chuyện về lại trong tay Quận chúa.

“Tiểu tử nhà nào không biết, nhưng nhị tức phụ của ta -- Như Nương nhà Thôi Tương, khen thập tam nương của muội không dứt đấy.” Thanh Giang quận chúa cười khẽ một tiếng, giải thích, “Nghe nói, năm đó lúc còn chưa thành thân nó tham dự tụ hội từng được Sơ Tình chăm sóc, chắc là bênh vực lẽ phải....”

Lần này Thanh Giang quận chúa được nhi tử nhờ vả mới hơi nhắc tới Thôi Văn Khang, trưởng bối nhà trai còn chưa trao đổi tin tức rõ ràng đã muốn hạ sính, tất nhiên bà không thể nói quá rõ ràng, tránh cho động tĩnh quá lớn lúc không thành lại gặp trướng ngại danh dự.

“Ấy, vậy cũng thật là đúng dịp, Sơ Tình nhà muội lại rất thích làm loại chuyện này! Lại nói, Như Nương là thân muội muội của trưởng tử chi thứ hai Thôi gia người biểu hiện rất xuất sắc trong đợt diễn tập binh trước đó phải không?” Phu nhân Trưởng sử nói ra chuỗi tin tức về Thôi Văn Khang người vẫn chưa có chức quan kia ra, chỉ sợ hàm hồ nghĩ sai người.

Bà nghe ám hiệu của sư tỷ lại cảm thấy không chân thật thế nào đấy, hoàn toàn không trông cậy vào nữ nhi có thể gả vào thế gia hạng nhất, lại chính miệng nghe được Quận chúa nói nguyện ý làm mai cho nhà thông gia của mình, giống như có bánh rơi từ trên trời xuống.

“Không sai, hai người là huynh muội ruột. Mẹ đẻ của bọn họ là A Oánh tộc muội của ta, đáng tiếc mất sớm, đứa bé không có mẫu thân thật đáng thương -- ca ca cũng đã mười tám mười chín rồi còn chưa làm mai, muội muội lại thành thân trước.” Thanh Giang quận chúa bày tỏ Thôi Văn Khang là nam thanh niên lớn chưa thành thân.

Trong lòng của phu nhân Trưởng sử có tính toán, lang quân chưa thành thân nếu không phải trong nhà chậm trễ tất có vấn đề.

Sau đó, bà lại nghe được sư tỷ bổ sung thêm: “Vào đầu năm, phụ thân của hai đứa bé bị giáng chức đến chỗ phu quân ta quản lý làm Thứ sử, ta thấy Như Nương là liền thích, dứt khoát lấy gia sản cưới về. Dáng dấp của ca ca nó cũng tốt, còn rất có chí khí, mặc dù không được phụ thân mẫu thân yêu thương nhưng tự mình hăng hái chuẩn bị tham gia võ cử, tương lai làm Quả Nghị Đô Úy... Tuyệt không vấn đề.”

Ở trong nhà không có phụ mẫu, trước phải nói rõ ràng, Thanh Giang quận chúa còn thuận tiện bày tỏ Thôi Văn Khang không làm được quan văn, hơn nữa bất hòa với kế mẫu chuẩn bị tự lập môn hộ, tương lai có lẽ ít nhiều sẽ không được gia tộc chiếu cố, nhưng trên đầu thê tử lại không có bà bà nghiêm túc gây khó dễ.

Thật ra thì, Thôi Văn Khang chỉ thích hợp với tiểu nương tử loại không ứng phó được thế gia đại tộc phức tạp người người lui tới như Dư Sơ Tình, chỉ là, không biết Dư trưởng sử được gọi là thi họa song tuyệt có thể tiếp nhận nữ tế có chút “thô bỉ” hay không?

“Vẫn chưa làm mai, chắc trong phòng có người hầu hạ chứ nhỉ?” Phu nhân Trưởng sử ngoài dự đoán của mọi người không hề để ý đến chuyện văn hay võ, chỉ từ bên trong góc độ cuộc sống cau mày hỏi.

Nghe sư muội hỏi như vậy, nhất thời trong lòng Thanh Giang quận chúa cười nở hoa, tiểu sư muội thức thời hơn trước kia nhiều rồi, ban đầu sư muội nhìn người thì chỉ nhìn tài hoa mặc kệ những thứ khác, nay cũng biết phong lưu tài tử không đáng tin cậy.

Quận chúa nâng quạt tròn lên che nửa đôi môi, nhỏ giọng nói: “Nghe nói trước đó cũng cố gắng sắp xếp không ít, nhưng vừa nghĩ tới là biết cố ý diệt ý chí của người ta, không thể ngồi yên chờ đợi được đúng không?” 

Thốt ra lời này, thì cũng cảm thấy Thôi Văn Khang là một đối tượng kết thân không tệ, đầu năm nay, có mấy đệ tử thế gia có thể giữ mình trong sạch không gần nữ sắc chứ?

Tất nhiên trong lòng của phu nhân Trưởng sư cũng có tính toán của mình, chuẩn bị về nhà cùng bàn bạc với trượng phu, công công thật kỹ lưỡng một lần, thuận tiện điều tra về Thôi Văn Khang, bà nhớ vào hai năm trước danh tiếng của lang quân này không tốt lắm, vì vậy cũng không đưa vào phạm vi lựa chọn, nghe Thanh Giang quận chúa nói như thế, thì giống như là kế mẫu quấy phá?

Nếu bản chất là tốt lại có tiền đồ khả quan -- nói không chừng, mình có thể nhặt được tiện nghi rồi?

“Mùng ba tháng chín, đến nhà ta thưởng Cúc, uống trà, đã lâu rồi chưa cùng thi thơ vẽ tranh với sư muội, có chút hoài niệm rồi.” Thanh Giang quận chúa lôi kéo tay phu nhân Trưởng sử, muốn mời tới gặp gỡ, “Nếu có thời giờ rảnh, có thể mang theo nữ nhi nhà muội theo đúng lúc làm bạn với tức phụ của ta, nó cũng rất thích thi họa.”

Chừng mười ngày, sau khi hai bên suy nghĩ xong, nếu Dư gia mang theo nữ nhi đến nơi hẹn uống trà hoa Cúc dĩ nhiên là bày tỏ đồng ý với hôn sự này, không mang theo, vậy coi như hôm nay sẽ không đề cập tới chuyện này.

Trước cuộc hẹn giữa Thanh Giang quận chúa và phu nhân Trưởng sử thì Uyển Như đã thuyết phục tổ mẫu và đại bá mẫu lập tức bắt tay vào tìm thê tử tốt cho ca ca.

Nếu Thôi Văn Khang muốn, vậy hạ sính lễ, trạch viện và những vật cần thiết cần phải nhanh chóng chuẩn bị, theo như tiền lệ số tiền kia sẽ không lấy từ quỹ công mà đều do các chi tự chuẩn bị, đại bá mẫu do dự nhìn về phía bà bà mình, làm chân chạy cho chất tử thì được, còn đưa tiền cho chất tử thành thân mà nói, thì không thể.

Viên lão phu nhân rất hào khí trích từ tiền riêng của mình cho cháu năm trăm lượng hoàng kim làm lễ rước dâu, lại yêu thương lôi kéo tay Uyển Như thở dài nói: “Cháu xuất giá gấp gáp, trong nhà cũng không thể cho thêm trang, hôm nay cũng cầm ba trăm đi, thêm chút đồ trang sức, xem như là vốn riêng nhà mẹ đẻ cho.”

Uyển Như ngoài ý muốn nhận được tiền nhất thời rất vui mừng, vội vàng cám ơn tổ mẫu lại thay ca ca nói: “Năm trăm này chuẩn bị mua thôn trang cạnh kinh thành và chút y sức (trang sức + y phục) cũng đủ rồi ạ, nhưng nếu nở mày nở mặt đi cầu thân người ta, lại cần chuẩn bị chút quà tặng đặc biệt làm lễ vật Nạp Thái.”

Năm trăm chỉ có thể nói là đủ dùng chứ không thể làm vẻ vang, đồ tốt chân chính không thể nào có tiền là có thể lập tức mua được, mà vật quý sẽ chỉ có giá mấy trăm ư? Đại bá mẫu Lô thị khẽ cau mày, nghĩ thầm lời của chất nữ là đang tính toán lấy trong quỹ công hay có dụng ý khác?

Bà không vội đáp lời, hơi dừng lại đã nghe Uyển Như vui vẻ cười: “Trước đó vài ngày ca ca từ nhà cữu cữu lấy được danh sách đồ cưới của mẫu thân, cháu nhìn qua, trong đó có một bức《bầy lộc》cùng với đôi thư pháp của Cố tiên sinh tiền triều, ừm, còn có bức《Bát Tuấn》(8 con tuấn mã), tranh sơn thủy《Xuân Giang ngư điếu》của Mẫn gia, những thứ này rất thích hợp.”

“A, đúng vậy! Ta cũng sắp quên có thể dùng đồ cưới của Oánh nương.” Lô thị lập tức nhớ lại chuyện chất nữ đòi lại đồ cưới đã nói với mình trước đó, là hiểu ý của Uyển Như, liền cùng nàng vui vẻ nói đến, “Kiểu dáng đồ trang sức của mười năm trước nhất định là lỗi thời rồi, nhưng chắc đồ vật khác cũng không tệ -- lấy ra đưa cho công tượng làm lại sẽ đẹp hơn. Trưởng tử chi thứ hai thành thân cũng không thể khó coi, nên dùng, vẫn phải dùng.”

Nói xong, Lô thị nhìn về phía bà bà mình, có tiếng cũng có miếng đề nghị có phải nên lấy đồ cưới của đệ muội chia cho hai huynh muội Văn Khang trước hay không? Hai đứa bé cũng đã trưởng thành, mắt nhìn thấy chuẩn bị thành gia, nào có đạo lý đồ cưới của thân mẫu (mẹ ruột) không đưa cho con lại để kế mẫu quản lý chứ.

Viên lão phu nhân gật đầu liên tục: “Ừm, lời này không tệ, còn phải mau phái người đi lấy chìa khóa tới đây, nên chuẩn bị thì chuẩn bị cho tốt, chờ kỳ thi mùa xuân vừa qua vừa đúng song hỉ lâm môn!”

“Không riêng gì chìa khóa đâu ạ, còn mời mẫu thân lấy tờ danh sách ban đầu ra để phụ thân phái người đắc lực giúp một tay kiểm lại một phen.” Uyển Như đề nghị, tại chỗ khuyến khích tổ mẫu viết cho phụ thân một lá thư.

Nội dung chủ yếu có hai điểm: một là trong nhà chuẩn bị làm mai cho Thôi Văn Khang ở kinh thành, do Thanh Giang quận chúa giới thiệu, nhà gái là thế gia vọng tộc, bảo ông ta ở vùng biên cương chờ kết quả, đừng tự chủ trương.

Hai là, trước mặt phải mở khố lấy đồ cưới của người vợ đầu ra dùng, nên hãy trả lại đồ cưới và chìa khóa cho bọn họ, do Thôi Tương làm chủ chia đều cho chất tử chất nữ, phái tâm phúc đừng quan sát.

Lá thư này là do Tiếu gia phái người đưa đi, khẩn cấp tám trăm dặm, sợ không kịp bên kia đính hôn trước, chỉ cần thư vừa đưa tới là sẽ không sợ Thôi Thừa Vọng quyết định cho làm mai với nữ nhi Hồ gia kia, ở kinh thành là do Thang Giang quận chúa làm mai, còn có thể không tốt ư? Hoặc là nói, chuyện như vậy làm ông ta không thể không vui.

Chờ thư vừa lên đường, Tiếu Dương liền phái mật thám, tư binh đi thôn trang của Uyển Như chỗ Tào đại nương ở hỏi địa chỉ, ngày đêm trông chừng.

Trong đồ cưới có thể lấy ra được tranh chữ tiền triều ư? Theo Uyển Như biết, những tác phẩm hơi nổi danh đã bị Trương thị lấy ra đưa tặng lúc Thôi Văn Viễn bái sư rồi!

Trừ lần đó ra, cũng không biết trong đó thiếu những thứ gì, dù sao, bị tham ô là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa còn là lúc Thôi Thừa Vọng không biết chuyện len lén xuống tay, nghĩ cũng biết, dù phụ thân của nàng có tham tiền thế nào cũng muốn thể diện, con em thế gia chỉ có nghèo túng cực đoan thì mới có chủ ý đoạt đồ cưới của thê tử, lang chủ con vợ cả của Thôi gia còn chưa đến mức luân lạc tới trình độ như thế.

Trái lại, Trương thị này lại đến từ nhà nghèo cửa nhỏ, gia cảnh cũng không dư dả trước kia cũng không quá chú ý, bằng không cũng sẽ không đi làm kế thất cho người đã có con, tổ phụ của bà ta chỉ là tiểu lại lục thất phẩm, phụ thân lại là tập trung tinh thần học hành trong nghèo khó, độc quyền bán hàng, tuổi đã hơn năm mươi mới lên làm quan lớn.

Vì vậy, từ lúc bắt đầu Trương thị đã tạo nên cho mình hình tượng “Từ mẫu” ”Hiền thê”, đối xử với Thôi Văn Khang và Uyển Như cũng nuông chiều, sủng nịch, khuyến khích làm chủ mà không phải trắng trợn cắt xén, về sử dụng đồ cưới của Trịnh Oánh cũng chỉ có thể làm sau lưng.

Trương thị chỉ vì trượng phu giáng chức, phụ thân mình lên làm Thị lang còn có hi vọng làm được Thượng thư, Thôi Tương lại tuổi già mắt thấy sắp cáo lão về quê, ở nơi này so sánh tình thế được mất nên bà ta mới từ từ điên cuồng.

Vậy mà, Trương thị còn chưa kịp bán con riêng, đối phương đã phản kích rồi -- do Thôi Tương làm chủ kiểm lại, chia đều đồ cưới, chia cái gì? Chia rương rỗng sao?!

Phụ thân mình đưa cho quan trên một rương đồ cổ trong đồ cưới của Trịnh Oánh, nhi tử dùng một rương thư họa danh nhân, nữ nhi dùng một rương châu báu trong đồ cưới, đến Thôi Bình cũng lừa đi một bộ đồ trang sức..... Ước chừng ba rương, không phải ba cái, có thể không tra ra ư?

Vào ngày Trương thị nhận được thư của bà bà thì gấp đến độ tự vạch trên miệng mình một vết thương lớn, đau đến độ cháo cũng nuốt không trôi, trực tiếp giả bộ bất tỉnh tránh né quản sự bà bà phái tới hỏi thăm, còn chưa giải quyết được chuyện này, ngày hôm sau tiểu nương tử Hồ gia đã tới thăm bệnh rồi.

Hồ gia đã ăn ý với Trương thị rồi, sẽ chờ Thôi thứ sử bên nhà trai đề thân, bắt đầu làm “lục lễ” cưới nữ nhi, thậm chí, khi bọn họ quen biết đã thả ra tiếng gió, nói mình sẽ được làm thê tử của trưởng tử con vợ cả của chi thứ hai nhà Thôi Tương, vào lúc này lại nghe nói chuyện có biến có thể không gấp gáp ư?

Nếu phu nhân Thôi thứ sử đã thu hậu lễ, chuyện kia không làm được cũng chỉ có thể tìm bà ta nói chuyện, người ta là thương nhân nhiều khôn khéo, không thể nào vô duyên vô cớ làm mua bán lỗ vốn, lúc thương nghị hôn sự bọn họ đã có chứng từ của Trương thị -- vào lúc này bà ta như nhân bánh chịu áp lực từ hai mặt.

Cho dù Trương thị giả bộ bệnh cũng chỉ kéo dài chuyện này được hai ba ngày, sau khi suy nghĩ, bà ta vừa lấy lệ với Hồ gia, phát thệ nhất định chuyện có thể thành, vừa quyết định cho người đưa đồ cưới và chìa khóa về vừa nghĩ phương pháp thoát thân.

Ừm, có thể phái tâm phúc vào lúc nửa đường chặn người đưa tin. Làm bộ như cường đạo cướp đi bọc hành lý, làm cho danh sách và chìa khóa bị thất lạc, dù sao, cửa khố phòng và rương kia dùng rìu cũng có thể bổ ra, không có danh sách thì ai biết mình tham ô bao nhiêu?

Hoặc là, phái người tới quấy rối chỗ thôn trang để đồ cưới, làm cho khố phòng bị mất trộm hoặc cháy mất, bị trộm rồi, đốt, phá hủy là xong hết mọi chuyện!

Ừm, chủ ý này không tệ, Trương thị âm thầm nghĩ: không nói chính xác tiện chân Uyển Như kia có lấy được danh sách đồ cưới từ chỗ Tiên Bình Nhạc quận vương hay không, vẫn là trực tiếp xuống tay từ khố phòng thì tốt hơn, nhân tiện mang đi chút ít!

Khi Trương thị đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ thậm chí phái người thuê “hiệp khách” xuống tay thì Tiếu Dương đang ngồi thẳng trước bàn đọc sách nhìn tờ giấy nhỏ trong khúc gỗ rỗng nhỏ.

Rồi sau đó, hắn chậm rãi đốt tờ giấy đi, đồng thời cười nói với Uyển Như đang ngồi đánh đàn một bên: “Ta đột nhiên nhớ tới một câu -- có lúc, chúng ta buông tha một đoạn tình duyên cũng không phải bởi vì không có tình cảm, mà là đột nhiên ý thức được, trong tương lai nhất định chỉ số thông minh của đối phương sẽ liên lụy chết mình.”

“Hả?” Uyển Như ngẩng đầu lên, có chút không giải thích được hỏi “‘Chỉ số thông minh’ là cái gì? Sao đột nhiên nghĩ đến những lời này?

Tác giả có lời muốn nói: Trầm Hương có tên là hương canaan, có thể dùng dâng hương cũng có thể làm thành hàng mỹ nghệ, dù sao, là đồ tốt, thơ Đường làm chứng.

Nạp Thải là nhà trai sai người tặng lễ phẩm với gia đình nhà gái, bày tỏ nguyện ý cùng gia đình nhà gái kết thân. Vấn Danh là nam nữ hai bên trao đổi ngày sinh chính thức, trong đó bao gồm ngày sinh tháng đẻ; ba đời của mình và tên họ, phẩm cấp, chỗ ở của người chủ hôn, tục xưng tiểu nhất định. 

Nạp Cát là là nhà trai đưa quà tặng đính hôn với đàn gái, chủ yếu là bản thân cô gái sử dụng ăn mặc. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Nạp Chinh là nhà trai bàn về thời gian kết hôn và tiền tài tiền tệ tặng cho gia đình nhà gái, lại có nạp tệ, hạ tài, đại sính, sính lễ bao nhiêu là theo như trình độ coi trọng, thân phận của đàn gái cùng với trình độ phú quý mà quyết định.

Thỉnh Kỳ là nhà trai viết thời gian kết hôn trên thiệp, cũng chuẩn bị quà tặng tặng cho gia đình nhà gái, nếu nhận lấy quà tặng, là bày tỏ đồng ý hôn kỳ, nếu không nhận, là cần phải chọn ngày lành tháng tốt ngày khác. 

Thân Nghênh là chú rễ tự mình dẫn cổ nhạc, nghi thức… đón dâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK