Một nam một nữ này là người làm đắc lực nhất của trưởng công chúa Tương Dương, đặc biệt lựa chọn cho ấu tử xa nhà sai bảo, trước khi đi đã từng giao phó có thể yên tâm dùng, nếu gặp phải chuyện khó xử cũng có thể tham khảo đề nghị của bọn họ.
Cố tình lúc đang dọn dẹp hành trang Liễu Y Y bới móc tố cáo, bị gió thoảng bên gối Ôn thất lang liền thiên vị ném họ ra sau đầu, mọi chuyện cho ái thiếp làm chủ, lúc này mới gây ra tình trạng hỗn loạn này.
Phu thê Tiếu gia bàng quan nhìn tôi tớ Ôn gia luôn bận rộn nhưng chuyện gì cũng không hoàn thành, sau đó đi ra hai đại quản sự ra lệnh nhanh chóng làm theo mọi chuyện, mọi người lặng yên không tiếng động làm từng bước thao tác, chắc hẳn chịu đựng cả đêm là có thể xử lý thỏa đáng.
Uyển Như không khỏi cười nói: “Thiếp đã nói mà, tôi tớ được Ôn gia hoặc trưởng công chúa dạy dỗ làm sao có thể vụng về như thế? Thì ra là hai chủ tử và quản sự đang đấu nhau. Còn tưởng rằng phải la hét ầm ĩ cả đêm không để cho người khác nghỉ ngơi chứ, thật là vô cùng may mắn.”
May mắn khi Ôn thất lang không ngu đến mức hoàn toàn không nhìn rõ đầu mối, vẫn không biết, sau đó hắn sẽ ghét bỏ ái thiếp hay giận chó đánh mèo vào đại quản sự không hành động lúc trước?
“Ban đầu sau khi nàng vào cửa, lúc giao tiếp với Tiếu Trung Tiếu Nghi cũng không thấy loạn thành như vậy, người ngu xuẩn thì không biết làm sao.” Còn chưa đứng vững gót chân đã muốn chèn ép người làm đắc lực của đại chủ tử, điều này có thể thành công sao? Tiếu Dương cười không dứt, lại liên tiếp cảm khái hiền thê của mình.
Thật sự hắn cũng không cho rằng Uyển Như có bao nhiêu khôn khéo, nhưng xem xét thời thế, giỏi về học tập tổng kết những điều này lại nàng luôn làm đặc biệt tốt, đây mới là điều cơ bản để đứng vững gót chân.
Về phần Liễu Y Y, cũng chỉ là nữ tử tầm thường có tí khôn vặt mà thôi.
Lúc mới gặp gỡ Tiếu Dương còn bởi vì nàng ta có chút giống như nữ tử trong trí nhớ, hôm nay sau mấy ngày chung đụng lại cảm thấy mặt mũi của người ngu ngốc không thông minh này càng ngày càng mơ hồ, thành người qua đường không cần chú ý, không, hoặc là nói, cũng có thể coi nàng ta đang làm chuyện cười, để trên đường giải sầu ngược lại cũng không tồi.
Sáng sớm ngày kế, đoàn người xếp thành hàng xuyên qua cổng lầu quan ải, theo thứ tự đi về phía trước bước lên con đường vượt núi vượt đèo.
Đường hẹp hiểm trở, vả lại cao chót vót mà còn treo lơ lửng, tất nhiên không có cách nào thuận lợi cưỡi ngựa trôi chảy nữa. Đám binh tốt dắt thớt ngựa có chở lương khô, vũ khí của mình, người thì hét lớn kéo con la chở vật nặng.
Chuyến này đường xá xa xôi rất nhiều người đều mang đồ dự bị, lại bởi vì cho gọn đội ngũ nên không ai đảm đương chuyên chức người đánh xe, vì vậy, bao gồm Tiếu Dương ở bên trong cũng đều đang đi bộ chia ra chăm sóc người ngựa của mình.
Tỳ nữ, vú già và vũ kỹ mang túi nhỏ của mình nện bước chân đi theo, tất nhiên không dám nói một chữ mệt, thoải mái nhất cũng chính là ba nữ quyến Triệu Thụy Liên, Thôi Uyển Như và Liễu Y Y -- các nàng là do người nâng lên đường.
Uyển Như mặc áo giáp vải mịn mang Mịch Ly màu đen, quy củ ngồi trong kiệu do hai tráng hán tử của Tiếu gia nâng, bởi vì Mịch Ly màu đen che giấu không ai thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng Tiếu Dương lại từ trên đôi tay nắm chặt của nàng phát hiện thê tử đang căng thẳng, lại nhất thời không nghĩ ra nàng đang sợ gì. (sẽ được giải thích cuối chương)
Cái gọi là kiệu, tên như ý nghĩa đó chính là “xe” gánh ở trên vai, chiếc ghế này cùng độ cao ngang vai đối với người đứng xem mà nói cũng không có gì, nhưng lúc ngồi ở phía trên đang leo núi thì rất là khổ sở.
Cũng không phải mỗi nơi trên con đường hiểm trở treo lơ lưng đều có lan can, cho dù là có vậy độ cao cũng chỉ đến bắp chân người, nói cách khác, Uyển Như ở trên con đường treo lơ lửng này luôn ở trạng thái treo lơ lửng, không chỉ có ngồi không yên tâm, ghế chỉ rung một chút cũng phát ra tiếng động lớn.
Ánh mắt có thể nhìn mây trắng bao phủ núi cao lồng lộng nơi phương xa, con đường phía trước là hẹp mà dốc đứng, bên trái là vách đá dựng đứng không có chỗ bấu víu, phía bên phải lại là vách đá khe sâu, thỉnh thoảng gặp phải khe núi thác nước rơi thẳng đứng xuống là có thể nghe được tiếng gầm rú kích động của suối nước.
Đối mặt với tình cảnh này, Uyển Như không thể sinh ra cảm khái sự đẹp đẽ của “Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên”*, chỉ có cảm giác mình hoa mắt trước mắt tối đen, trong lòng thường xuyên nhắc đi nhắc lại -- ngàn vạn lần, hai người nâng kiệu đừng run tay, chân trượt nếu không sẽ ném ta ra ngoài mất! (*Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên: câu cuối trong Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch, dịch nghĩa: Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây
Nhìn xa phía trước, kiều thê trọng sĩ diện của Tiếu gia này lại vô cùng hâm mộ Triệu Thụy Liên sử dụng Lam Dư đi xa, lại không nhớ đến trước khi lên đường nàng còn nói xấu sau lưng đối phương ngồi chồm hổm ở trong rổ mây lớn bị người gánh thật sự là quá ngốc, tựa như người làng quê bán súc vật.
Ngồi Lam Dư đúng là có chút ngốc, có thể không chịu được trọng tâm của người, nhưng thực tế, cũng sẽ không lăn xuống dưới vách núi.
Về phần Liễu Y Y phía sau, Uyển Như ngồi ở giữa không trung cũng không có lá gan nghiêng đầu nhìn, chỉ biết là nàng ta ngồi trong Bộ Dư xa hoa với Ôn thất lang, thư sinh tứ chi khỏe mạnh không có mặt mũi khi ai cũng đi bộ hắn lại ngồi kiệu. Cần phải biết, năm tháng này ngồi kiệu, loại Bộ Dư chỉ dùng cho người già người yếu và nữ nhân trẻ con, mang theo Bộ Dư chỉ vì trưởng công chúa đau lòng nhi tử, nổi bật trong đám người đường cữu, biểu ca như thế, Ôn tiểu thất rất xấu hổ.
Trong lúc đó đồ vật cao thấp kia xen vào, nhưng dùng cũng không thể quá thoải mái, bởi vì, đây chính là một khối mộc bản do tôi tớ nâng ở trong tay, xung quanh không chỉ không có thứ gì ngăn cản còn bởi vì đẹp mà quét nước sơn mạ vàng, cho tới khi như mặt gương soi rõ bóng người.diễn đan lê quy đôn
Uyển Như không cần nhìn cũng có thể đoán được tuyệt đối Liễu Y Y mặc y phục gấm vóc trơn nhẵn tinh xảo, hai cái chồng lên nhau, nàng ta cần lo lắng là chính mình có thể không cẩn thận trượt ra khỏi Bộ Dư hay không.
Quả nhiên, đi được nửa đường mọi người đang nghỉ ngơi ở một chỗ rộng rãi ăn cơm thì Liễu Y Y đang hoảng sợ căng thẳng ngồi trong đó đến thân thể cứng lại bỗng nhúc nhích đứng lên, rốt cuộc không nhịn được nhìn Ôn thất lang đòi chỗ thoải mái hơn hoặc la kiệu hoặc la Lam Dư.
“...... Bộ Dư không được sao?” Hắn yên lặng nhìn đối phương một cái, không trả lời thẳng. Bởi vì thật sự không muốn nói ra lời châm chọc như vậy -- xem ta là Thần Tiên hả cái gì cũng có thể lập tức biến ra? Đây thật sự là Kỳ Nữ Tử khéo léo hiểu lòng người, dịu dàng động lòng người, tài hoa hơn người mà mình tha thiết ước mơ ư?
“Liễu nương dùng kiệu của ta đi.” Uyển Như ở chỗ không xa nghe được hai người đối thoại, rất là thiện lương đại độ nhường ghế ngồi lừa bịp của mình ra, lại giương mắt nhìn về phía phu quân, “Thiếp cùng đi với chàng được không?”
“Tốt.” Tiếu Dương nghe Liễu Y Y run giọng là biết thê tử của mình đang sợ cái gì, quả quyết rực rỡ cười một tiếng, đưa tay nắm bàn tay nhỏ của nàng, mang theo ái thê sóng vai đi con đường hiểm trở quanh co, leo núi non chập chùng liên miên này.
Thể lực của quý phụ dù sao cũng không bằng người khác, đi được nửa đường Uyển Như đã hít thở dồn dập, sắc mặt ửng hồng chân cũng bắt đầu như nhũn ra, hơi sức toàn thân hình như cũng đã hao hết, chỉ dựa vào Tiếu Dương kéo giãy giụa đi về phía trước.
“Ai bảo nàng cậy mạnh?” Tiếu Dương nửa đỡ Uyển Như nhẹ giọng hỏi: “Nếu không ta cõng nàng nhe?”
“Không, không cần.” Uyển Như vội vàng lắc đầu, cho dù là mặc Hồ phục mang Mịch Ly, nhưng có thể trước mặt mọi người mà giang rộng chân leo lên lưng ư?! Nàng mệt mỏi chỉ có thể dùng miệng thở mạnh, đồng thời lúc mở miệng đã cảm thấy cổ họng có chút khô, không có cách nào nói thêm nữa.
“Không cõng vậy thì ôm thôi.” Tiếu Dương nói xong nhân lúc Uyển Như hắng giọng chuẩn bị mở miệng ngăn cản vô ích, đưa tay ôm nàng vào trong lòng.
“Á!” Uyển Như kêu lên một tiếng vội vàng từ chối, muốn để Tiếu Dương thả mình xuống lại không dám quá dùng sức giãy giụa ở trên con đường hẹp hiểm trở này, phản kháng không có kết quả sau đó chỉ đành phải đỏ mặt nhẫn nhịn.
“Nàng phải ăn nhiều chút.” Tiếu Dương khẽ cau mày, chút sức nặng này cũng không tính là gì so với sức nặng hành quân, ngón tay theo bản năng để ở ngực, tiếp đó là bóp nhẹ, chỗ này có thịt rất đầy đặn, lại không biết vì sao lướt nhẹ như thế? Hắn dứt khoát phân phó nói: “Dọc theo con đường này vẫn phải đi nhiều một chút, coi như rèn luyện. Có tiêu hao mới có thể ăn nhiều cơm, sức ăn lớn mới sẽ có thịt, thân thể cao hơn xương nhỏ mới có thể chắc khỏe.”
“......” Uyển Như im lặng, có một phu quân huấn Binh thành thói quen thật sự thương không nổi. Bộ dạng của nữ tử cần phải “chắc khỏe”? Béo chắc khỏe là tốt sao? Mặc dù lời này cũng không sai, nhưng nghe luôn có chút khó chịu.
Nhịn đến lúc hạ trại nghỉ ngơi, Uyển Như vội vàng sai người chuẩn bị Lam Dư, đi bộ chân mệt mỏi, bị ôm tim mệt mỏi, vẫn nên ngồi rổ tương đối tốt hơn.
Sau khi đi được mấy ngày đã đi qua được một đoạn đường dài, đoàn người bắt đầu đến sông Thảng Hắc Thủy, mới đầu xuân tuyết bắt đầu dần dần tan ra, sông này lạnh thấu xương, cho dù là mùa hè cũng chỉ có thể nói là hơi hợp lòng người mà thôi.
Nhưng lúc dòng suối biến thành dòng nước lớn chảy xiết, vừa không có cầu qua lại thì cũng là tử lộ mà thôi, muốn vào Điền còn phải đi vòng hơn vài trăm dặm, đây cũng là nguyên do vì sao Tiếu Dương muốn lên đường vào lúc này. (tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)
Lúc tới Thảng Hà thì dĩ nhiên đám người Uyển Như ngồi ở trên thớt ngựa, Tiếu Dương tự mình dắt ngựa của Uyển Như mang theo nàng thuận lợi qua sông.
Nhưng cố tình thớt ngựa của Triệu Thụy Liên uốn éo chân đụng ngã không cẩn thận rơi xuống nước, dòng suối vẫn chưa tới thắt lưng lại ẩn chứa sức lực, nhất thời cuốn trôi thân thể yếu ớt kia.
Quân sĩ xung quanh bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân mà không đưa tay ôm nàng ấy, chờ nhìn tình hình không đúng lúc đã không còn kịp thuận tay kéo lại, thật may Trịnh Cung Lượng phản ứng cực nhanh lại biết bơi, “tõm” một tiếng vào trong suối bơi chừng hai mươi bước xa rốt cuộc cứu được thê tử.
“A Liên! Nàng thế nào rồi?” Trịnh Cung Lượng ôm thê tử vừa cao giọng gọi vừa khẩn trương dò xét hơi thở của Triệu Thụy Liên, thấy nàng ấy ho khan mấy tiếng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên bờ mọi người cũng thở phào.
Rồi sau đó, hắn ôm thê tử lên đầu vai cho nôn nước ra nhanh chóng đi tới trên bờ, chờ tỳ nữ Trịnh gia vội vàng cuống quýt tìm kiếm y phục khô thay và chăn giữ cho ấm.
Liễu Y Y đi lên phía trước quan sát Triệu Thụy Liên còn bị Trịnh Cung Lượng để trên vai lắc lư đi lại, thấy sắc mặt nàng ấy trắng bệch không khỏi vội la lên: “Nhanh chóng hô hấp nhân tạo! Chính là đặt nằm ngang cho ngửa đầu ra sau rồi vừa thổi hơi vào, vừa ấn lên ngực.”
Ấn lên ngực? Để ta vừa hôn vừa ấn lên ngực thê tử giữa ban ngay thế nay?! Thúi lắm! Trịnh đường cữu liếc mắt nhìn nữ nhân nói câu hoang đường kia, không lên tiếng, đã quay người sang hướng khác.
Bên kia Uyển Như đã sai người mở rương đựng hành lý của mình ra, trên bờ không câu nệ dùng bất kỳ gấm vóc nào nhanh chóng chống lên một “màn che”, dễ dàng thay y phục cho Triệu Thụy Liên.
Liễu Y Y gấp đến độ giơ chân, lại bắt đầu thuyết phục Ôn thất lang giúp một tay khuyên Trịnh đường cữu, thấy nàng ta phản ứng như thế, Tiếu Dương im lặng cực kỳ suýt chút nữa là đi ra -- hô hấp nhân tạo, đó là phương pháp cấp cứu lúc hô hấp dừng lại, chuyên dụng với các loại tình huống đuối nước!
Trịnh Cung Lượng để thê tử nằm trên vai, dựng ngược môi xuống phía dưới cũng thỉnh thoảng đi lại, tư thế này dùng ít sức nhất lại có lợi cho người đuối nước, vừa có thể trợ giúp hô hấp vừa có thể nôn ra nước.
Ấn lên ngực, không ngờ lại bảo quân nhân người có sức lực vô cùng lớn lại chưa từng được học phương pháp cấp cứu ấn lên ngực! Trịnh Cung Lượng ấn một cái xuống nói không chừng lập tức bẻ gảy ba năm cây xương sườn, thuận tiện chọc vào nội tạng, sau đó, Triệu Thụy Liên không bị nước sông sặc nước lại bị trượng phu của mình ép tới nội tạng vỡ hộc máu mà chết sao?
Hắn tưởng rằng Liễu Y Y cũng có thể là từ dị thế tới đây sống lại, hôm nay xem ra, cũng không giống lắm. Mặc kệ thế nào cũng phải cách xa nàng ta một chút. Kiến thức nửa vời thật là đáng sợ, Tiếu Dương lạnh đến buồn nôn không nhịn được run một cái.
Trải qua chuyện ngoài ý muốn này, Triệu Thụy Liên liên tiếp sốt cao ba ngày, khiến cho đội ngũ tạm thời không có cách nào lên đường chỉ có thể xây dựng cơ sở tạm thời nghỉ ngơi ngay tại chỗ, nàng ấy chưa kịp hoàn toàn hồi phục, lúc nửa đêm đã gặp phải sấm sét vang dội, mưa xối xả như trút nước.
Nhất thời sông Hắc Thủy tăng vọt, dòng nước vẩn đục cuồn cuộn giống như sông lớn, nếu không phải Tiếu Dương kiên quyết không cho cắm trại bên cạnh dòng sông, chọn bãi đất gần đó, sau mưa lại quả quyết ra lệnh mọi người leo lên phía trên, nói không chừng một nhóm hơn ngàn người ngay đêm đó sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước lũ và đất đá.
Cho dù là như thế, bọn họ cũng tổn thất chút hành lý, thậm chí thớt ngựa còn có binh sĩ đi theo, bởi vì không kịp di chuyển tất cả con la tới nơi an toàn trông coi trong cơn mưa đó, khi ngựa hoảng sợ có lúc lạc đường, cũng có cả người lẫn ngựa lăn xuống vách núi......
Không còn kịp đợi đến khi Triệu Thụy Liên hoàn toàn hồi phục mọi người rời khỏi khe núi ngay lúc bùn lầy trong đất đã dày thêm một bàn chân, mấy ngày sau thật vất vả ở dịch quán nghỉ ngơi và hồi phục thể lực, mọi người lại không thể không bắt đầu đạp tuyết và bấu víu băng đá lên đỉnh núi, núi Vân Vụ này quanh năm tuyết đọng, có thể nói không phân biệt đông hạ, luôn nhìn thấy một màu trắng bóc.
Đứng xa nhìn cảnh sắc tráng lệ, nhìn gần băng đá trên nhánh cây rủ xuống trắng muốt trong suốt, xinh đẹp tuyệt trần khác thường, mà đi lại đứng lên lại có nhiều bất tiện.
Lần đầu nhìn thấy cảnh đẹp có nhiều ánh sáng khúc xạ của rừng núi sương trắng mịt mờ dưới ánh mặt trời, Uyển Như nhìn thấy rất là hưng phấn, kết quả, chân trượt liền té chỏng vó, đầu gối nhất thời tím bầm sưng đỏ ước chừng nửa tháng cũng không thể tốt lên.
Chính nàng cũng không thấy có cái gì đáng ngại, nhịn một chút, Tiếu Dương lại đau lòng vỗ ngực liên tục, chỉ tự trách bản thân không trông thê tử cho tốt, hắn không cẩn thận va chạm một cái cũng không sao, Uyển Như lại da mịn thịt mềm, trên da thịt trắng nõn mềm lại có máu bầm đen, nhìn đặc biệt khiếp người.
Trịnh Cung Lượng cũng hả hê cười một tiếng, cất cao giọng nói: “Cuối cùng là huề nhau, hai nhà chúng ta đều gặp chuyện.” Không biết lúc nào thì đến tiểu tử Ôn thất kia?
“Aizz, như theo lời của Hoàng Bá thiền sư, ‘Bất kinh nhất phiên hàn triệt cốt, na đắc mai hoa phốc tị hương’*, chúng ta cũng phải trải qua đau khổ mới có thể đắc đạo?” Bị thương không thể đi được Như Nương ngồi ở trong Lam Dư không khỏi thở dài, lại hiếu kỳ hỏi: “Con đường hiểm trở đi vào Điền đã được nửa rồi nhỉ?”
(*câu trên nằm trong bài kệ sau để khuyến khích chúng đệ tử, dịch nghĩa: Chẳng phải một phen xương lạnh buốt, hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương. Theo wikipedia)
“Vẫn chưa, kế tiếp là đi núi Kiếm Môn – con đường đến Thục quá khó khăn, đến Hoang Hạc (hạc vàng) cũng bay không qua, đến vượn nao* cũng phải leo treo ma qua.” Tiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, cũng muốn thê tử ngồi đàng hoàng cũng đừng nhìn quanh nữa, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. (*tên một loài khỉ nói trong sách cổ)
Một đường đi tới “Kim Ngưu đạo”, rốt cuộc Uyển Như nhìn thấy Kiếm Môn quan trong truyền thuyết, khí hậu nơi này thoải mái hơn rất nhiều nhưng địa thế còn hiểm trở hơn lúc ban đầu.
Có thể nói là ngọn núi như kiếm chen vào, trùng điệp nằm ngang trời, dốc núi cheo leo cao vút đỉnh núi ở trong mây. Chỗ hai vách núi đứng thẳng cao chọc trời, chính giữa chỉ có một góc cho một người đi qua, con đường ở giữa như “Kiếm Môn”.
Có lẽ là bởi nguyên nhân đã được mài dũa dọc đường gần một tháng, đoạn đường hiểm trở này hoàn toàn không có người cảm thấy khó chịu, cũng không mắc sai lầm.
Sau đó lại bình an đi qua một đoạn đường tương đối bằng phẳng, ngay sau đó mọi người lại bắt đầu vượt qua tứ thập tứ bàn gập ghềnh, đây chính thức là đi vào dãy núi nội địa khu Tây Nam Di do đất Thục cai quản.
Trước khi vào núi, Tiếu Dương cố ý chào hỏi mọi người, phân phó nói: “Bắt đầu từ giờ khắc này, chúng ta đi không phải là con đường hiểm trở mà là phải xuyên qua rừng rậm, vượt qua đoạn “Hoang Tuyên đạo” được chính người dân trong núi gọi trong truyền thuyết, mọi người cần nâng cao tinh thần nhiều lưu ý dưới chân và động tĩnh bốn phía.”
Hoàng Tuyền đạo, chỉ nghe tên này cũng biết con đường phía trước gian nguy thế nào, lúc đoàn người nghỉ ngơi và hồi phục rối rít bắt đầu lau vũ khí chuẩn bị mưa tên, đến Ôn thất lang cũng thu hồi ngọc bội dành riêng cho Quý công tử, sáo hay những vật phẩm chỉ có vẻ bề ngoài, mang cung trên lưng.
“Ah, lang quân ngài sẽ bắn tên sao?” Liễu Y Y kinh ngạc hỏi, đồng thời trong mắt lộ ra sùng bái.
Ôn thất lang cũng đen mặt tại chỗ, cắn răng nghĩ thầm: con mẹ nó, đây là khen ta hay chê ta?
Sáu tài nghệ của quân tử, lễ, nhạc, xạ, ngự, sách, đếm, đây là kỹ năng cơ bản thư sinh Nho gia phải nắm giữ, thiếu một thứ thì sẽ không có mặt mũi nói bản thân là tài tử biết không?
Thông thạo ngũ kinh biết tài năng lục nghệ mới có tư cách ở học đường, ngẩng đầu ưỡn ngực ở triều đình! Xem ta là đứa bé ngu ngốc sao? Hoặc là chỉ biết Phong Hoa Tuyết Nguyệt không có một chút xíu chân tài thực học tầm thường?
Chú thích: Tác giả có lời muốn nói:
Mịch Ly: ừ, đây là đồ xuất hiện trước mũ che mặt, cũng chính là che toàn thân nữ tử như cái lông, mũ che mặt chỉ đến cổ, con Mịch Ly thi che đến mắt cá chân. diễn đan lê quy đôn
Kiệu, là dùng nhân lực gánh lên thay cho phương tiện đi xe. Loại phương tiện này vì hai cây gỗ dài song song, chính giữa sắp đặt ghế đệm người ngồi, bên dưới có đệm đủ để giữ vững thăng bằng. Lúc ban đầu không có vật bao trùm, sau đó bỏ thêm vào che gió che mưa vật, nên gọi Kiệu Dư.
Lam Dư: chân của Đào Uyên Minh đời Tấn có tật, mỗi lần đi du ngoạn, sẽ để cho môn sinh và nhi tử gánh Lam Dư. Hình dáng của Lam Dư giống như giỏ trúc, người ngồi trên trong rổ, cho hai người mang ông đi.
Bộ Dư: phương bốn thước, bên trên đặt đầu gối cùng với vạt áo, nâng lên. Bộ Dư sang trọng thật ra thì chính là bộ liễn. (xe kéo)