• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tịch Nhan đi theo đúng kịch bản mà hắn đã vẽ sẵn.

Cô căn bản là không biết, hắn đã sớm nhìn thấu cái tiểu tâm tư kia của cô rồi.

Tô Tịch Nhan vì muốn chứng minh mình đã khỏe rồi, cô cưỡi ở trên người hắn hơn một giờ, thẳng đến lúc hắn bắn mới xong việc.

Mệt đến nằm liệt ra, tiểu thí thí ghé vào trên giường không nhúc nhích.

Hắn nhìn thấy thế thì sâu trong đáy mắt đều là ý cười, nhìn nhìn cô rồi thu hồi ánh mắt.

"Em còn chịu được không? Muốn hay không anh tìm bác sĩ đến xem cho em?"

Tô Tịch Nhan hữu khí vô lực lắc đầu:

"Không cần, em nằm một chút thì tốt rồi."

Hắn nga một tiếng:

"Anh đã nói rồi, em không cần phải thể hiện làm gì? Nhìn xem, lại đem chính mình mệt mỏi thành như thế, em như thế này mà ra cửa thì anh có thể yên tâm sao? Em vẫn là ngoan ngoãn ở nhà tịnh dưỡng thân thể đi!"

Tô Tịch Nhan ngốc luôn tại chỗ rồi, cô một lời cũng chưa nói ra, mà đường đi đã bị Lục Sính phá hỏng hết rồi.

Lục Sính vỗ vỗ tiểu thí thí của cô:

"Em có thể cử động hay không? Anh ôm em đi tắm rửa?"

Tô Tịch Nhan lắc đầu:

"Em tự làm được."

Lục Sính ừ một tiếng, xuống giường trước, cô cọ cọ vài cái mới bò dậy theo.

Hai đùi run rẩy rất có tần suất, cô run run rẩy rẩy mà xuống đất.

Lục Sính vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy cô như muốn ngã liền giơ tay ra đỡ cô.

Tô Tịch Nhan ủy ủy khuất khuất mà nhìn hắn, Lục Sính khom lưng ôm cô đi tắm rửa.

"Cẩu đồ vật, đây là kết cục em muốn thể hiện đó, xem em lần sau còn dám nữa hay không!"

Tô Tịch Nhan trong lòng buồn bực muốn chết, không phục mà phản bác hắn:

"Em không có thể hiện, thân thể em thật sự đã khôi phục rất tốt rồi mà."

Lục Sính ha một tiếng:

"Thân thể tốt? Vậy kia là cái gì mà hai chân run lên?"



Cô thật muốn nói ta là bị ngươi thao mới như thế, nhưng lời này cô không dám nói ra.

Lục Sính vỗ vỗ mặt cô:

"Em không ngoan."

Cô liền ngậm miệng, muốn tắm thật nhanh rồi về giường.

Cô không có tâm tư tán gẫu nên một câu cũng không nói, trong lòng cân nhắc làm thế nào thì Lục Sính mới có thể đồng ý cho mình tiếp quản tài sản Tô gia.

"Lại đây."

Cô trường người qua, Lục Sính lấy tay sờ sờ âm hộ cô.

Ngón tay khảy khảy môi âm hộ chơi đùa, làm cho cô rất không thoải mái.

"Không cần."

"Không cần cái gì?"

Tô Tịch Nhan lẩm bẩm mở miệng:

"Không cần chơi tiểu bức của em."

Lục Sính ha một tiếng:

"Thân là nữ nhân, em nói chuyện sao lại có thể thô lỗ như vậy?"

Cô trợn trắng mắt, Lục Sính hắn luôn là cái dạng này, hắn có thể tùy tiện tao hóa, nhưng ngươi "tao" thì liền không được, cái loại người gì không biết.....

"Em sai rồi, em sẽ sửa."

Lục Sính nhấp miệng, ngón tay cắm đi vào tiểu huy*t.

Mới vừa bị thao xong nên tiểu huy*t phá lệ mẫn cảm, ngón tay tùy tiện thọc vào rút ra vài cái liền chảy ra ái dịch.

Lục Sính nhướng mày, ngón tay liền ở chỗ miệng tiểu huy*t mà cọ xát dịch nhầy.


Cô bị hắn thọc vào rút ra liền rên rỉ lên.

"Có muốn bị anh thao không?"

Tô Tịch Nhan muốn nói không nghĩ đến, nhưng không dám nói như vậy.

"Muốn."



Lục Sính nhấp miệng:

"Thật thèm như thế sao, không phải anh mới vừa thao xong em sao? Sáng mai......"

Cô tức nhưng một câu cũng không nói ra được.

Cô cho rằng như thế liền xong nhưng Lục Sính cứ dùng ngón tay tiếp tục nghiên cứu cấu tạo của tiểu huy*t, làm cô không khỏi rầm rì rên rỉ lên.

Nghiên cứu một hồi hắn liền đem dương v*t cứng rắn thọc đi vào để nghiên cứu, hắn cũng tự mình ngồi dậy quan sát.

Lột ra tiểu huy*t chậm rãi thưởng thức, thường thường lại dùng quy đầu cọ xát vài cái vào âm đế.

Cô liền chịu không nổi, thật muốn nói muốn thao mẹ nó ngươi liền làm nhanh lên, không thao thì tắt đèn đi ngủ, đáng tiếc những lời này cô chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.

Lục Sính nhìn cô liếc mắt một cái:

"Bức bên trong khó chịu sao?"

Tô Tịch Nhan cắn cắn môi:

"Không khó chịu."

Lục Sính nhíu mày:

"Nói dối, dâm thủy chảy ra nhiều như vậy, không khó chịu sao được, em là lừa ai đó ?"

Cô nghe thế liền sửa miệng:

"Khó chịu."

Lúc này hắn liền nói:

"Em như thế nào lại tao lãng như thế?"

Tô Tịch Nhan nga một tiếng, đối với những lời hắn nói sớm đã tập mãi thành thói quen.

"Anh không tao thì tổng nhớ thương thao em làm cái gì?"

Lục Sính nhấp miệng:

"Cái gì mà tao? Đó là nhu cầu sinh lý bình thường của anh."

Tô Tịch Nhan trợn trắng mắt:

"Ân,được, anh chính là nhu cầu sinh lý bình thường, em là tao lãng như vậy được chưa?"

Rõ ràng là hắn tao lãng đến muốn lên trời, cố tình chết sống không chịu thừa nhận, phiiiii, nói cứ như mình là trinh tiết liệt nam không bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK