Hình Tuệ Phương thấy vẻ mặt cô khá chân thành, không giống như người sẽ lừa gạt người ta, nên cô ta không giữ lại cái gì mà nói hết cho cô biết công thức chế tác kỹ thuật vũ khí!
Cô ấy còn sợ cô không nhớ kỹ được mà lặp đi lặp lại mấy lần. Cô đã nhớ kỹ, hơn nữa còn nhớ rõ thực rõ ràng a.
"Ngươi nếu là không nhớ được liền đi tìm giấy bút đi, ta nói lại để ngươi viết ra giấy."
Cô ừ một tiếng:
"Không cần đâu, ta đã nhớ kỹ rồi, cô mấy ngày nay hãy an tĩnh một chút, chờ ta làm tốt chuyện này xong liền tới tiếp ngươi trốn ra ngoài."
Hình Tuệ Phương đồng ý, cô cũng gật gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Một khắc kia khi cửa phòng bị đóng lại, trong mắt Hình Tuệ Phương đều là chờ đợi, còn cô ở ngoài cửa thì lộ ra ý cười khinh thường.
Đem cái kỹ thuật vũ khí đối lập gì đó viết ra giấy rồi để trên bàn. Khi Lục Sính về thì đêm đã khuya, cô cũng đã ngủ rồi. Hắn đi tắm rửa rồi nằm xuống giường, dư quang liền liếc mắt thấy một tờ giấy vuông vức để trên bàn, hắn tò mò mà đứng dậy cầm tờ giấy lên nhìn nhìn.
Càng xem thì hắn càng kinh hãi, lại quay đầu lại nhìn cô đang ngủ ngon lành, liền xoay người bước nhanh ra ngoài, rời đi.
Cô ngủ một giấc đến hừng đông, tỉnh lại thấy tờ giấy trên bàn đã mất thì bĩu môi. Vừa muốn đứng lên thì Lục Sính đã quay trở về.
"Anh vội nguyên một đêm?"
Lục Sính một bên cởi quần áo một bên nói "ừ" một tiếng.
"Cái kỹ thuật đó em làm sao mà có được thế?"
Cô bĩu môi nói: "Lừa gạt!"
Lục Sính nhìn cô chằm chằm:
"Mánh khoé bịp bợp ngày càng cao siêu a, Hình Tuệ Phương khó chơi như thế, em cũng có thể lừa gạt được?"
Trong lòng cô không để ý mà nói:
"Kỹ thuật đó là thật à?"
Lục Sính gật gật đầu, một đêm này hắn không trở về chính là vì đi nghiệm chứng cái kỹ thuật đó.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi:
"Vậy là tốt rồi, em còn lo là mình bị cô ta gạt a!"
Hắn nhìn vẻ mặt của cô rồi cảm thấy cái nha đầu này thật là, tâm nhãn càng ngày càng nhiều nha, chính mình mà hơi không lưu ý một chút chắc sẽ bị cô tính kế mất thôi.
"Aaaa, anh làm gì vậy? Em muốn đứng lên."
Lục Sính đem cô túm khỏi ổ chăn rồi nói:
"Lần này em chính là công thần a, nên anh tới để khen thưởng cho em đây."
Hừ, cô mới không cần cái loại khen thưởng này của hắn đâu nha, nên duỗi tay ra mà đẩy hắn một cái.
Nhưng với cái sức lực này của cô, ở trước mặt Lục Sính căn bản chỉ như là lấy trứng mà chọi đá, thực mau cô đã bị hắn lột sạch sành sanh rồi.
Cô dẩu cái miệng nhỏ lên tức giận, hiển nhiên là không muốn. Lục Sính thấy cái biểu cảm này, liền hôn môi cô, hỏi:
"Không muốn làm tình à?"
"Không muốn."
Lục Sính nghe xong thì xoay người nằm xuống giường, làm cô không khỏi sửng sốt.
"Nếu em không muốn thì thôi, anh đi ngủ đây."
Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay hắn đồng ý một cách dễ dàng như vậy, cô xem đến có chút ngây người, sợ hãi.
Nhưng thấy hắn đã thành thật nằm một bên mà nhắm mắt lại ngủ, cô ngạc nhiên đến quên cả chớp mắt.
Lục Sính đã một đêm không ngủ rồi, nên vừa nằm xuống thì thực mau đã ngủ say, cô thì rón ra rón rén mà bò dậy. Đứng cạnh giường nhìn nhìn ngũ quan của hắn, cô không nhịn được mà khóe miệng chậm rãi cong cong lên.
Cô cảm thấy nhìn Lục Sính lúc ngủ như này rất gần gũi, rất bình dị, nhưng không hiểu sao khi hắn mở mắt ra thì lại quá hung hãn cùng máu lạnh.
Lục Sính ngủ đến buổi chiều mới tỉnh lại, lúc dậy hắn liền vô thức nhìn ra cửa sổ , thì thấy cô đang ở bên ngoài chơi cùng Nha Nha! Hai mẹ con đang chơi trò diều hâu bắt tiểu kê(gà con), hắn thấy thế thì trong mắt tràn đầy vui vẻ, rồi cười cười ra tiếng.
Hắn thật không dám nghĩ tới, cuối cùng thì những cảnh tượng mà hắn đã ảo tưởng ra vô số lần kia rốt cuộc đã thực hiện được rồi.
Cô đang chơi vui vẻ thì liếc mắt thấy Lục Sính đã dậy, đang đứng ở cạnh cửa, nên để Tiểu Đào và Dung tỷ dẫn Nha Nha đi chơi tiếp, còn cô thì đi về phía hắn.
"Anh có đói bụng không? Đồ ăn còn trong nồi giữ nhiệt đó!"
Lục Sính sờ sờ bụng mới nói:
"Anh không đói lắm, chờ buổi tối rồi ăn luôn."
Cô ừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Nha Nha đang chơi đùa. Lục Sính cũng nhìn theo hướng của cô, trong mắt đầy dịu dàng, hắn cũng không đứng được bao lâu thì phải ra ngoài một chuyến, đến chạng vạng mới trở về.
Sau khi ăn xong hai người quyết định đi tản bộ ở quanh phủ, thật khó mà có được lúc an nhàn cùng thanh tịnh như thế này. Nên hai người cứ chầm chậm mà đi rồi câu được câu không nói chuyện với nhau, thoạt nhìn rất hài hòa, ấm áp.
Nhưng mà, có một người đã đến phá vỡ hết thảy những chuyện này. Đó là biểu muội của Lục Sính, Diêu Thanh Liên.
Diêu Thanh Liên này rất thích Lục Sính, thích đến muốn nổi điên, cô ta có bao nhiêu thích Lục Sính thì liền có bấy nhiêu chán ghét đối với cô.
Khi Lục Sính cùng cô kết hôn với nhau, Diêu Thanh Liên cũng không tới tham gia hôn lễ, mà trốn ở nhà, nhốt mình trong phòng bảy ngày bảy đêm không ăn không uống gì.
Chuyện này là cô vô tình biết được từ miệng Trương Mẫn, bằng không thì cô đi nơi nào mà biết được chuyện này chứ.