Lý phó quan đã đi theo Lục Sính mười mấy hai mươi năm, nên thực rõ ràng chuyện hắn cùng cô là có bao nhiêu ân ân oán oán. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Lục Sính chịu buông tha để cho cô rời đi như thế!
Thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Lục Sính đi vào thư phòng rồi đóng cửa lại, hắn đi từng bước một đến chỗ thư án. Trên bàn sách có một túi văn kiện, hắn mở ra nhìn nhìn.
Trong đó có một phong thơ cùng sấp giấy tờ hiệp nghị chuyển nhượng hơn phân nửa tài sản của Tô gia. Hắn mở phong thư ra chỉ thấy có vỏn vẹn vài chữ là: Quãng đời còn lại từng người mạnh khỏe, nguyện anh tiền đồ như gấm.
Chỉ mười bốn chữ, không vòng vo hay thêm bất kì một chữ dư thừa nào cũng không có.
Lục Sính cười khổ mà tự lẩm bẩm nói:
"Em thực là cái nha đầu nhẫn tâm a, anh đối với em có thể nói là đào tim đào phổi, kết quả em lại cứ như vậy mà đối xử với anh? Em là động vật máu lạnh hay sao vậy chứ? Em không có một chút cảm giác nào về chuyện anh có bao nhiêu thích em, có bao nhiêu để ý đến em hay sao?
Chỉ số thông minh IQ cùng EQ của cô như hai cực phân hoá vậy, chỉ số thông minh có bao nhiêu cao thì EQ liền thấp bấy nhiêu.
Bên đây Lục Sính đang vò đầu rối rắm, mà đầu bên kia thì cô chạy so với thỏ còn muốn nhanh hơn.
Ngồi lên xe rồi để cho Tô Cảnh Hành chạy khỏi Hoài Châu, cô cũng không biết mình rốt cuộc là muốn đi đến nơi nào, nhưng điều đó với cô cũng chẳng quan trọng nữa rồi, chỉ cần đi đến chỗ nào đó cách Lục Sính xa một chút là tốt lắm rồi. Vì cô sợ hắn sẽ đổi ý rồi đem cô bắt ép trở về a.
Hai người thuận thuận lợi lợi mà rời khỏi thành Hoài Châu, cô ngồi ở trong xe còn thường thường quay đầu lại nhìn về phía sau xem có ai đang đuổi theo hay không.
Vào ban đêm, Tô Cảnh Hành không thể kiên trì láy tiếp được nữa, nên cho xe dừng lại ở ven đường mà nghỉ ngơi. Hai người vì vội vàng rời đi, nên cô chỉ kịp mang theo mấy cái bánh quy khô cứng để lót dạ mà thôi.
Khi xe dừng lại, cô nhìn nhìn quan sát thấy xung quanh bốn phía đều đen thùi lùi nên có chút nghi vấn mà hỏi:
"Nhị ca, đây là chỗ nào vậy?"
Tô Cảnh Hành cũng không xác định lắm mà nói:
"Anh cũng thấy không rõ nữa, hẳn là đi nhầm đường rồi."
Hai người chỉ lo vội vã rời khỏi thành nên phương hướng trên đường họ cũng chưa có thời gian để mà tinh tế quan sát.
"Sẽ không gặp phải thổ phỉ ở đây đó chứ?"
Tô Cảnh Hành vừa nghe cô nói thì trong lòng cũng hơi lo lắng:
"Để anh nghỉ ngơi một hồi rồi chúng ta lập tức rời đi."
Hắn đã láy xe liên tục mười mấy tiếng đồng hồ nên thể lực dù có tốt đến đâu cũng chịu không nổi, qua loa ăn vài cái bánh rồi nhắm mắt nghỉ ngơi mười mấy phút, sau đó lại tiếp tục láy xe.
Chạy thêm được hơn một giờ nữa thì xe đã kịch liệt đong đưa vì những cái hố dưới đất, cuối cùng cư nhiên xe còn rớt xuống cái hố. Hố này trông khá sâu, nếu chỉ có hai người bọn họ thì căn bản không thể kéo xe lên được.
Cô có cảm giác như ông trời muốn tiệt đường sống của mình vậy, nên đành bất lực mà ôm con gái không biết bây giờ phải làm như thế nào cho phải.
"Giờ chúng ta chỉ có thể chờ đến hừng đông để xem phía phụ cận có cái thôn trang nào không rồi nhờ họ giúp đỡ thôi!"
Nói xong thì hai người quay trở lại trên xe, cô cũng không dám ngủ nữa vì sợ sẽ gặp phải thổ phỉ rồi bị chúng bắt trói lại.
Ngồi như thế cho tới hừng đông, cô đem con gái đặt xuống ghế, còn mình thì đi xuống dưới sẵn tiện quan sát nơi này luôn.
Chỗ này bốn phía đều là đồng không mông quạnh, khá là hoang vắng, hẻo lánh, trước không có thôn, sau cũng chẳng có cái tiệm nào cả.
Cách đó không xa còn có một rừng cây, còn lại thì cái gì cũng chẳng có.
Cô nghĩ thầm: Không xong rồi, chỗ này bọn họ phải nhanh chóng rời đi ngay mới được.
Nghĩ như thế cô liền quay trở về xe đánh thức Tô Cảnh Hành dậy rồi hai người yên lặng mà thu thập đồ vật.
Tô Cảnh Hành xách theo hai cái rương da, còn cô thì ôm con gái, ba người cứ như vậy mà đi từng bước từng bước một tiếng về phía trước. Nhưng cứ đi mà không có mục đích như thế, không đến một hồi cô liền thực sự chịu không nổi nữa mà nói:
"Không được rồi, em mệt quá, chúng ta ngồi nghỉ một lát đi."
Tô Cảnh Hành đi đường cũng mệt nên ngồi xuống nghỉ ngơi, còn cô thì không thèm để ý đến hình tượng gì nữa mà nằm liệt ra trên đất.
"Này đều do lỗi của anh, bằng không chúng ta cũng sẽ không phải chật vật như vậy rồi."
Cô cười cười:
"Nhị ca không cần phải tự trách đâu, em tin là chúng ta có thể thoát ra ngoài được mà."
Nghỉ ngơi một hồi thì họ lại tiếp tục đi thêm mấy tiếng đồng hồ nữa nhưng vẫn chưa thoát ra được, lúc này từ nơi xa lại truyền đến từng trận tiếng cùng tiếng vó ngựa dồn dập.
Người đến là một đám thổ phỉ hung tợn, bọn chúng thấy ba người họ thì nhanh chóng bao vây xung quanh, Tô Cảnh Hành thấy thế thì kéo hai mẹ con cô trốn ra sau lưng mình rồi nói:
"Đại gia, xin ngài hãy thương xót mà tha cho chúng tôi một con đường sống đi, tôi sẽ đem hết tất cả tài sản trên người đều để lại cho ngài a, cầu xin ngài....."
Đám thổ phỉ này có hơn mười người, trong tay đều cầm vũ khí, nên Tô Cảnh Hành đành cúi đầu khom lưng mà đem túi tiền ném qua cho người dẫn đầu, nhưng người nọ nhìn nhìn một chút rồi bĩu môi, giơ súng chỉ về phía Tô Cảnh Hành:
"Ngươi đây là đang đùa giỡn với lão tử à? Có bao nhiêu của cải trong người đều lấy ra hết cho ta!"