• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Sính nói xong thì leo lên giường nằm, còn không quên lải nhải:

"Em mau chóng làm cho cô ta đi đi, vừa thấy cô ta là anh lại phiền lòng."

Cô tức giận mở miệng:

"Anh nói thực nhẹ nhàng đi, cậu mợ anh là người như thế nào anh còn không rõ ràng sao? Hay là anh không biết tính tình của biểu muội mình ra sao? Em mà dám đem cô ta đuổi ra ngoài, không biết lúc trở về nhà cô ta sẽ nói em thành như thế nào đâu! Dựa vào cái gì mà anh bắt em phải đuổi cô ta đi chứ?"

Cái cô Diêu Thanh Liên này lúc trước rất được lòng Lục Dũng Đường, khi ấy ông ta còn có ý muốn để cô ta làm di thái thái cho Lục Sính, một phần vì yêu thích, cũng có một phần là vì khi đó tài lực của Diêu gia cũng gần như ngang bằng với Tô gia.

Nhưng ba của Diêu Thanh Liên lại ghét bỏ cái danh di thái thái đó nên không đồng ý, còn cố ý rời khỏi Trì Châu, sau đó đem việc làm ăn từ từ mở rộng ra ngoài.

Lục Sính cảm thấy hôm nay hình như cô đang thiếu đánh nên nói:

" Em là nói chuyện này nói chuyện với anh sao?"

Cô xoay mặt qua một bên, nói thầm:

"Động bất động liền lớn tiếng, ngươi muốn xem xem là ai uy phong lớn hơn chắc."

Lục Sính nghe cô nói thầm thì sinh khí:

"Gần đây em thấy anh quá tốt với em, nên tính tình càng ngày càng lớn có phải không?"

Đích xác là gần đây tính tình của cô hình như là dâng lên một ít, nhưng tiền đề phải là Lục Sính đừng có thật sự tức giận a.

Nếu là hắn nổi giận thật, cô bảo đảm sẽ ngừng nghỉ, bằng không chỉ định cô nhất định sẽ bị thu thập nha. Lục Sính đem cô kéo vào trong lòng ngực rồi nói:

"Em mà không làm cái vai người ác này, em cảm thấy anh ra mặt sẽ tốt hơn sao? Cữu cữu mấy năm nay mặc kệ là xuất phát từ cái mục đích gì, nhưng rốt cuộc ông ấy đối với anh cũng đã trợ giúp không ít a!"

Cô ghé trong lòng ngực hắn mà hừ hừ vài tiếng.



Lục Sính thấy cô như thế thì cũng dịu giọng lại:

"Chúng ta nếu giữ Diêu Thanh Liên này lại trong nhà, chính là tự đeo cho mình thêm một cái quả bom hẹn giờ a, không biết cô ta sẽ nháo ra cái sự tình gì nữa, không bằng cứ đuổi cổ cô ta đi trước, đỡ cho chúng ta phải ngày đêm lo lắng nha!"

Cô cũng hiểu ý hắn mà nga một tiếng, Lục Sính lúc này vỗ vỗ phía sau lưng cô. Trong phòng an tĩnh xuống dưới, một lát sau cô mới nói:

"Kỳ thật em cảm thấy, anh có thể ở Hoài Châu này tìm cho Thanh Liên một cái nhà chồng tốt, em thấy Lý phó quan làm người cũng không tồi, đối với anh lại trung thành như thế, nếu để hắn cưới Thanh Liên, tiền của Diêu gia còn không phải của các anh sao!"

Lục Sính nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào.

Cô cũng không hoảng hốt mà mắt đối mắt với hắn, rõ ràng, rành mạch mà nói:

"Anh muốn làm đại sự, nhất định cần có tiền để duy trì, nhưng em biết của hồi môn của mình chỉ duy trì quân lực của anh không được mấy năm nữa."

Cô nói câu này là đụng tới suy nghĩ trong lòng Lục Sính, nên hắn hỏi:

"Em có chủ ý gì?"

Cô cười tủm tỉm nói:

"Cứ gạo nấu thành cơm, sau đó chúng ta tới bắt gian tại giường thì thế nào? Đến lúc đó cô ta không muốn gả thì cũng phải gả thôi....."

Lục Sính vẻ mặt suy tư một lúc rồi mới nói:

"Em nha, so với anh còn ác độc hơn không ít."

Lời này của hắn cô rất không thích nghe nên nói:

"Anh có phải là quá coi thường chính mình hay không? Nói tới ác độc, em đây là không bằng một phần vạn của anh đâu."

Hừ, hắn trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách đó, đối với ai cũng có thể hạ thủ được, cô làm sao có thể sánh bằng hắn chứ.

Lục Sính nghe cô nói thế thì nheo nheo mắt, cô thấy tình hình không ổn thì hắc hắc cười:



"Nói giỡn, em nói giỡn đó, anh đừng có tưởng là thật chứ."

"Em là thật thiếu thu thập nha, tiếp đi, cứ tiếp tục mà nói móc đi, chờ em đem anh chọc tức thì tự mình lãnh hậu quả."

***nói móc: nói những lời châm chọc, soi mói điều không hay của người khác một cách cố ý

Nói xong thì một bàn tay của hắn ở trên người cô vuốt ve qua lại. Dương v*t lúc này không cần ai trêu chọc cũng tự mình cứng rắn đứng thẳng lên, cô cũng không dám nói lời cự tuyệt nào.

Buổi sáng cô đã cự tuyệt hắn một lần rồi, nếu buổi tối lại cự tuyệt nữa, cái này nhất định sẽ chọc cho hắn giận không nhẹ nha. Cô còn đang miên mang suy nghĩ, thì dương v*t đã đè ép mà đi vào tiểu huy*t.

"Đau, đau, anh đừng có cắm sâu quá."

Dương v*t của hắn cùng c*c ngựa giống hệt nhau, đừng nói là cô, đổi lại là bất cứ nữ nhân nào khác cũng sẽ không chịu nổi đâu a.

Lục Sính không hé răng mà rút dương v*t ra một đoạn, cô mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, dương v*t lại đột nhiên đỉnh đi vào.

"A!!"

Lặp lại vài lần thao lộng như thế, khiến cô phải liên tục thét chói tai.

"Cẩu đồ vật, về sau nếu lại không nghe lời, anh liền cứ như vậy mà trừng phạt em, xem xem em có chịu thành thật lại hay không."

Cô thật muốn khóc tới nơi rồi, cảm thấy hắn quá cmn là khi dễ người mà.

"Em sẽ ngoan, ngoan mà, cầu anh không cần làm như vậy nữa."

Lục Sính nheo nheo mắt:

"Em ngoan cái cẩu dương v*t ấy, cái tính tình chết dẫm ấy của em, anh còn không rõ ràng sao. Nói đi, gần đây em lại đang đánh cái chủ ý quỷ quái gì nữa đó?"

Mấy ngày trước thì hiến kế công thành còn không màng an nguy của bản thân mà cùng tiến cùng lùi với họ, sau đó thì hai tay dâng lên cái kỹ thuật chế tạo vũ khí, rồi mới ban nãy nữa là đưa ra kế sách cấp tiền tới tay hắn, quá hiểu chuyện, còn ngoan ngoãn một cách khác thường như thế nữa chứ, một loạt những thao tác ấy rất không phù hợp với tính tình của cô nha!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK