• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị cầm tù gần một năm, ngẫu nhiên cô được hắn cho đi ra ngoài một hai lần nhưng mỗi lần đều phải có hắn đi theo để cô không thể rời khỏi tầm mắt của hắn, hắn cũng không cho cô gặp gỡ hay nói chuyện với người bên ngoài, vì vậy bên ngoài hiện giờ là cái hình cái dạng gì cô cũng không biết.

Đối với tình cảnh hiện giờ của mình, cô có chút thất thần mà ngồi ngẩn người, muốn tìm cách để cải thiện tình cảnh hiện tại.

Nhưng khổ nổi là tiền sử trong quá khứ của cô quá nhiều, muốn cho Lục Sính có thể thay đổi cái nhìn về cô thì có chút khó khăn.

Cô nhàm chán mà cầm lấy một quyển sách, nhìn chằm chằm trang sách nhưng nửa ngày cũng chưa có lật sang trang khác.

Tâm tư không biết là chạy tới nơi nào, cô có cảm giác như mình chính là con chim bị bẻ gãy đôi cánh vậy.

Lúc này có người gõ cửa phòng, là má Vương đến báo không biết đứa bé bị sao mà cứ khóc nháo, dỗ mãi cũng không ngừng.

Cô thấy thế liền bế con gái lên, hống một hồi lâu hài tử vẫn khóc nháo như cũ.

"Thiếu nãi nãi, hay là ngài thỉnh bác sĩ đến xem đi?"

Thấy khuôn mặt nhỏ của con vì khóc mà đã đỏ bừng. Cô liền ừ một tiếng, lúc bác sĩ tới, đứa bé đã không còn khóc nữa.

Bác sĩ cho làm vài kiểm tra, nhưng nói bé không bị bệnh gì cả.

Mới vừa tiễn bác sĩ đi, thì Lục bá từ xa hoang mang rối loạn mà chạy vào.

"Thiếu nãi nãi, không tốt, không tốt rồi, có việc lớn, thiếu soái bị người ta đuổi giết sao đó rơi xuống sông hiện giờ không rõ tung tích a!!"

Cô kinh ngạc mà đứng bật dậy:

"Bá nói cái gì?"

Lục bá lặp lại những lời đã nói một lần nữa.

Lục Sính bị người ta đuổi giết, sao đó rơi xuống sông, đến giờ vẫn chưa thấy tung tích, không rõ sống chết ra sao!



Cô đứng dậy đi theo Lục bá ra bờ sông, có rất nhiều binh lính đang ở trong nước tìm kiếm. Cô đứng ở bên bờ nhìn chằm chằm mặt nước, trong mắt là thần sắc mê mang.

***

Sau khi tìm kiếm bốn năm ngày, nhưng vẫn như cũ không có tìm thấy tung tích của Lục Sính đâu.

Đến ngày thứ mười sau khi Lục Sính xảy ra chuyện, thì Lục Hạo được điều đến để tọa trấn Trì Châu phủ.

Nói đến Lục Hạo thì người này chính là đường ca của Lục Sính, nói là đường ca, kỳ thật đây là đại ca ruột của hắn, nhưng thế hệ trước yêu hận gút mắt gì đó, không thể nói rõ ràng được.

Ba của Lục Sính là Lục Dũng Đường cũng chính là Lục đại soái cũng đồng ý, nên những họ hàng Lục gia cũng lục tục từng người trở về vị trí của mình mà chủ trì đại cục.

Tất cả mọi người đều nhận định là Lục Sính đã chết, nếu là hắn không chết, thì vì sao nhiều ngày như vậy còn chưa trở về.

Nhưng trực giác của cô mách bảo là Lục Sính người này không có chết, bất quá lời này cô không dám nói với ai.

"Đại ca, ta muốn dọn ra ngoài trụ(ở),nếu hiện tại ở cùng dưới một mái hiên, mọi người sẽ dị nghị, nói lời không dễ nghe đi."

Lục Sính đã xảy ra chuyện, cô hiện giờ trên danh nghĩa đã là quả phụ rồi,nếu Lục Hạo vào thiếu soái phủ ở, cô sợ là sẽ bị người ta phê bình nên muốn chủ động đưa ra yêu cầu dọn ra ngoài.

Lục Hạo nhíu mày:

"Ai dám khua môi múa mép? Em dâu không cần nghe những lời bọn hạ nhân bịa đặt đó, hai mẹ con các ngươi cứ an tâm ở lại đây đi."

Tuy là hạ nhân không ai dám nói cái gì, nhưng mà cô cảm thấy chính mình ở cùng bọn họ dưới một mái hiên không có không tiện.

Vì thế cô cười cười:

" Quả phụ trước cửa thì thị phi nhiều, đại ca hãy để cho ta dọn ra ngoài đi thôi! "



Lục Hạo nâng nâng tay, nhìn cô nói:

"Việc này em dâu không cần nhắc lại nữa, mẹ con hai người cứ an tâm mà ở lại đây đi, đại ca sẽ chiếu cố cho các ngươi."

Lúc này cô còn muốn thương lượng lại, bị bị má Vương trộm kéo tay một chút.

Lục Hạo đi ra ngoài, má Vương mới tiến đến bên tai cô nói nhỏ:

"Thiếu nãi nãi, lời này có thể là tôi không nên nói, nhưng thân phận hiện giờ của ngài nếu dọn ra ngoài không thích hợp lắm, người ta sẽ cho rằng Lục thiếu soái mới nhậm chức mà đã dung(chịu, chấp nhận) không được mẹ con hai người a!"

Cô là thật không có nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ là cảm thấy ở cùng một mái hiên như này không thích hợp mà thôi.

"Má Vương bà nói cũng đúng, bất quá cứ như vậy mà đi xuống thì cũng không phải là chuyện dài lâu al

Má Vương lẩm bẩm tự nói:

"Giờ chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi, ngài cũng đừng suy nghĩ quá nhiều."

cô ừ một tiếng, suy nghĩ bất tri bất giác phiêu xa.

Lại qua hơn một tháng, Lục Hạo đã từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Lục Sính, đối với bên ngoài tuyên bố hắn đã bỏ mình dưới sông.

"Thiếu nãi nãi, ngài đừng quá thương tâm, thời gian dài như vậy mà không có tin tức, này phỏng chừng là không thể trở về được nữa."

Cô thì lại cảm thấy hắn chắc chắn sẽ trở về, loại cảm giác này rất cường liệt.

Má Vương thấy cô không nói lời nào, liền nói:

"Thiếu nãi nãi, thời tiết hôm nay không tồi, nếu không thì ôm tiểu thư ra ngoài phơi phơi nắng đi!"

CÔ thấy cũng đúng liền ôm con gái ra ngoài đi dạo, vừa lúc gặp được Lục Hạo từ bên ngoài trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK