• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Sính cái gì cũng chưa nói, liền chặn ngang bế cô lên bỏ chạy, Lý phó quan ở một bên yểm hộ.

Cô nhìn nhìn hắn rồi cười khổ:

"Anh mà cứ như vậy thì chúng ta ai cũng trốn không thoát được, mau thả em xuống dưới đi, chính anh mới có hy vọng sống sót!"

Lục Sính như bị cô dong dài mà bực tức:

"Im miệng đi, trừ phi anh chết, bằng không em nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi tay anh."

Cô không nói lời nào, không biết hắn đây là đang chấp nhất cái gì.

Chật vật bất kham chạy trốn tới ngoài thành, cả đường cứ trốn trốn tránh tránh mà chạy đi.

Quân địch đã giả trang thành lưu dân để trà trộn vào trong thành, lúc này đánh tới mới làm Lục Sính trở tay không kịp.

"Lục Sính, anh mau buông em xuống, quân địch đuổi kịp rồi."

Lục Sính ôm cô quay đầu lại mà nhìn nhìn, rồi lại tiếp tục chạy.

Vèo một tiếng, viên đạn xuyên qua tóc hắn, cô sợ tới mức giật mình một cái.

Lý phó quan quay đầu lại bắn hai phát, hô to:

"Thiếu soái, để tôi đi đánh lạt hướng bọn chúng cho."

Lục Sính không có quay đầu lại, tiếp tục chạy, cô đè lại bả vai hắn động động muốn đi xuống.

"Anh đi mau đi, không cần lo cho em đâu, đi đi!!"

Lục Sính muốn túm cô lại, nhưng bị cô lắc đầu từ chối:

"Đi đi mà?"

"Không, anh sẽ không bỏ lại em đâu, em cứ đi theo anh đi."

Lục Sính lại lần nữa đem cô bế lên, cô lúc này cũng an tĩnh xuống, không giãy giụa nữa.

Lục Sính ôm cô, chưa chạy đến quân doanh, thì quân đội bên này của hắn đã nhận được thông tri mà chạy tới tiếp ứng.



Hắn an bày cho cô ở trong quân doanh nghỉ ngơi còn mình thì tự dẫn người đi tập hợp quân đội cùng bàn bạc phương án chiến đấu.

Tiếng súng cùng tiếng pháo vang lên liên tục cho đến bình minh, Lục Sính rốt cuộc cũng đem Trì Châu đoạt trở về.

Trì Châu tổn thất rất nghiêm trọng, bá tánh trôi dạt đi khắp nơi.

Cô nghĩ nghĩ rồi mở kho thóc của Tô gia tiếp tế cứu trợ cho những bá tánh nghèo khổ, một số thương hộ thấy thế cũng cùng cô giang tay tương trợ lưu dân.

"Thiếu nãi nãi, người trong nhà cũ Tô gia đến báo tin, phụ thân của ngài Tô Bắc Sơn hôm qua đã qua đời!!"

Cô nga một tiếng, không có phản ứng gì lớn, lấy tay lay lay bàn tính một chút:

"Chết rồi cũng tốt, còn sống nhưng phải chịu tội cũng là đau khổ, thế Tô Tịch Nhã thì sao?"

Lục bá thở dài:

"Bị thổ phỉ bắt đi rồi ạ!."

Mấy năm nay liên tục có chiến loạn, bá tánh ăn không no mặc không ấm, nên có rất nhiều người vào rừng làm cướp.

Đặc biệt là năm nay, thổ phỉ đã gia tăng nhân số gấp mấy lần>.

Cô ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, bụng cô đã quá lớn, ngồi thời gian dài liền không thoải mái nên muốn đi nghỉ ngơi.

Khi Lục Sính trở về, thấy cô đã ngủ rồi, phần bụng cao ngất đem chăn phồng lên cao cao.

Hắn rón ra rón rén trở lại trên giường, vừa lên giường cô liền bừng tỉnh.

"Anh đánh thức em à?"

Tô Tịch Nhan lắc lắc đầu:

"Không có, vốn dĩ em chỉ chợp mắt một chút thôi."


Hắn đem tay luồn vào ổ chăn, rồi đặt tay ở trên bụng cô vuốt ve.

Hài tử thường thường sẽ động động một chút, làm hắn vui vẻ câu lấy khóe miệng, trong mắt đều là ý cười.

"Nghe nói thổ phỉ ở phụ cận Trì Châu rất hung hăng ngang ngược, vì sao anh còn châm chước cho bọn chúng?"

Lục Sính ha một tiếng:



"Châm chước? Anh đánh giặc đều yêu cầu quân lương, hiện tại các địa phương đều là tự lo bảo vệ mình, ai mà chịu xuất quân lương ra chứ? Hơn nữa hiện giờ nội chính còn đang chia năm xẻ bảy, ai cũng muốn tự mình chiếm núi làm vua."

Niên đại thay đổi, còn rung chuyển lớn như vậy nữa, cố gắng giữ bảo toàn được cái mệnh của mình qua ngày đã là khó khắn lắm rồi.....

Cô hiểu được ý của hắn nên cũng không nói gì nữa, Lục Sính thì thở dài:

"Em tự bảo vệ mình thật tốt là được rồi, những chuyện khác không cần phải nhọc lòng đâu."

"Ân!"

Lục Sính lại với tay xuống dưới một chút, ngón tay ấn ở chỗ thịt mầm mà xoa nắn.

Sau khi mang thai thì thân thể cô càng trở thêm mẫn cảm, hắn chỉ cần nhẹ nhàng xoa nắn vài cái tiểu huyệt cô liền ướt dầm dề.

Từ lúc cô mang thai đến giờ Lục Sính liền không dám thao cô nữa.

Cô đẩy đẩy tay hắn ra :

"Không được, bụng em không thoải mái."

Lục Sính biết này không phải là bụng cô không thoải mái, mà chính là không nghĩ muốn bị hắn thao thôi.

"Miệng thì sao?"

Cô cắn môi:

"Miệng cũng không thoải mái."

Lục Sính lại ôm cô:

"Em đây chính là muốn làm anh nghẹn chết có phải hay không?"

Cô đúng là muốn để hắn nghẹn chết đi, vấn đề là hắn sẽ nghẹn sao?

Ha, câu trả lời chắc chắn là không!

"Ngoan, quỳ dẩu xuống đi, anh sẽ làm thực mau thôi."

Cô tâm không cam lòng không nguyện mà quỳ xuống, Lục Sính cũng quỳ ở phía sau cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK