• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cảnh Hành vội vàng nói:

"Đại gia, ngài đừng nhìn chúng tôi ăn mặc tốt như này mà hiểu lầm, kỳ thật mấy thứ này đều là chúng tôi nhặt được trong một chiếc xe ở cách đây mấy chục dặm, xin ngài hãy tin chúng tôi a......"

"Ngươi nói là thật?"

Tô Cảnh Hành nghe ra trong giọng điệu hắn không tin tưởng lắm thì liền thề thốt, tên thổ phỉ đầu lĩnh cũng bán tín bán nghi nên nói:

"Ngươi dẫn đường cho người của ta đi theo xem thử!" Nói xong hắn liền quay người lại chỉ chỉ mấy tên thuộc hạ:

" Ngươi, ngươi và ngươi nữa thì đi theo xem thử đi, nếu như phát hiện hắn nói dối, liền một phát mà bắn chết hắn đi."

Tô Cảnh Hành vội vàng mở miệng:

"Tôi có thể chỉ đường cho ngài, nhưng tôi phải mang theo hai người mẹ con bọn họ đi cùng."

Tên thổ phỉ đầu lĩnh nhìn lướt qua cô, trong mắt liền lộ ra chút ý dâm tà, một bàn tay nắm dây cương ngựa, một bàn tay thì sờ sờ cằm chính mình rồi từ tốn nói:

"Tiểu nương tử này lớn lên xinh đẹp như thế, hay là cứ theo ta trở về làm di thái thái đi! "

Tô Cảnh Hành mở to hai mắt mà nhìn hắn, còn cô thì sợ hãi mà ôm chặt Nha Nha không dám ngẩng đầu.

Tên thổ phỉ đầu lĩnh vung tay lên, liền có mười mấy khẩu súng hướng về phía bọn họ mà chỉa súng vào.

Tô Cảnh Hành làm ra động tác giơ hai tay lên đầu hàng:

"Đại gia, có chuyện gì thì cứ từ từ nói a, ngài có biết cô ấy là ai không?"

Tên đầu lĩnh như có chút hứng thú nên hỏi lại:

"Cô ta là ai chứ?"

Tô Cảnh Hành cười cười rồi trả lời:

"Nói đến thì cũng thật sự là có duyên, chúng ta thế nhưng đều là người một nhà a, cô ấy thực ra là biểu muội của Mã lão đại nha!"



Mã lão đại là đầu lĩnh thổ phỉ nổi danh của thành Hoài Châu, Tô Cảnh Hành chỉ là nghe người ta nhắc đến nhân vật này mà thôi.

Tên thổ phỉ nghe thế thì cười lạnh:

"Biểu muội của Mã gia? Kia cũng thật là trùng hợp, ta thế nhưng là anh em kết nghĩa của Mã gia đây, ta như thế nào lại không biết trong nhà Mã gia còn có một vị biểu muội xinh như hoa như ngọc thế này chứ?"

Tô Cảnh Hành cùng tên đầu lĩnh thương lượng qua lại, cuối cùng đạt thành điều kiện là : hắn sẽ mang theo mấy tên thổ phỉ đi tìm xe, sau đó tên thổ phỉ đầu lĩnh sẽ dẫn bọn họ đi gặp Mã gia.

Lúc sắp đi, Tô Cảnh Hành liền hạ giọng cùng cô nói nhỏ:

"Em đừng sợ, nhị ca sẽ quay lại để cứu em ra."

"Anh đi tìm Lục Sính đi."

Cô cảm thấy bản thân mình thật đúng là vô lại, mới hôm qua còn đòi sống đòi chết rời khỏi hắn, thế mà vừa quay lưng lại liền đi cầu nhân gia người ta tới đây cứu mình.

Tô Cảnh Hành ừ một tiếng, hắn cũng hiểu giờ phút này người mà bọn họ có thể cầu cứu cũng chỉ có một mình Lục Sính mà thôi.

Cô bị đám thổ phỉ áp giải lên núi, còn bị chúng nhốt trong một gian phòng nhỏ, ẩm thấp. Gắt gao ôm chặt Nha Nha vào lồng ngực mình rồi đánh giá xung quanh, cô thấy bốn phía đều trống rỗng, cái gì cũng không có. Nên đành ôm con ngồi bệt ở dưới đất, Nha Nha cũng ngoan ngoãn mà không rên một tiếng.

"Con ngoan nha, đừng sợ, ba ba sẽ nhìn ở mặt mũi của con mà tới cứu chúng ta nhanh thôi!"

Nha Nha rúc ở trong lòng ngực cô rồi lim dim ngủ, cô thấy thế thì vỗ vỗ nhẹ phía sau lưng con bé mà an ủi.

*********************************************************

Lại nói ở một bên khác thì Tô Cảnh Hành đang mang theo đám thổ phỉ đi đến chỗ chiếc xe bị rớt trong hố, mấy người bọn họ hợp lực lại đem được chiếc xe kéo lên trên.


Tô Cảnh Hành lúc này lại xoay người lại đem một phen mê dược làm bọn họ bất tỉnh rồi trói lại, còn hắn thì lái xe hướng cửa thành Hoài Châu mà chạy đi. Tới trước cổng thành thì trời cũng tờ mờ sáng.

Lục Sính mới vừa ngủ dậy, nghe đám thuộc hạ tới báo là có Tô Cảnh Hành muốn gặp mình. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là chắc chắn cô đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nên nhanh chóng phủ thêm một lớp quần áo rồi từ thư phòng xông ra ngoài.

"Mẹ con họ đâu rồi?"



Tô Cảnh Hành thở hồng hộc nói:

"Bị, bị thổ phỉ trói lại.."

Lục Sính mở to hai mắt nhìn, rồi nhấc chân lên đá Tô Cảnh Hành một cái:

"Ngươi cmn đây là làm ăn cái gì thế không biết?"

Tô Cảnh Hành ôm bụng mà lòm còm bò dậy:

"Đám thổ phỉ này có súng, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta muốn mẹ con họ bị thổ phỉ bắt đi hay sao chứ?"

Lục Sính thật muốn một phát súng mà giết chết Tô Cảnh Hành đi cho rồi, hắn nghĩ như thế liền tiến lên đấm cho hắn ta thêm một quyền:

"Ngươi hãy cầu nguyện cho mẹ con họ không có việc gì đi, bằng không lão tử tuyệt đối sẽ phanh thây ngươi ra mà hả giận a."

Nói xong Lục Sính liền gào rống ra bên ngoài:

"Lý phó quan, tập hợp người đi."

Sau nửa tiếng đồng hồ, từ cổng Hoài Châu đi ra mười mấy chiếc xe tải lớn, cư nhiên trên xe còn mang theo mấy cái đài đại pháo.

Tô Cảnh Hành xoa xoa mặt ngồi ở trong xe mà dẫn đường, Lục Sính ở một bên thì đang nhắm mắt dưỡng thần.

Xe phóng nhanh như bay, khi trời sẫm tối thì cũng đến nơi.

Cũng may là lúc Tô Cảnh Hành đem thuốc mê làm đám thổ phỉ choáng váng thì hắn còn trói chúng lại, nên lúc này mới giúp cho bọn họ tiết kiệm được một ít thời gian tìm đến chỗ ở của bọn chúng.

Vừa đến hang ổ đám thổ phỉ, thì Lục Sính nhìn cũng không thèm nhìn một cái mà đã hạ lệnh:

"Đánh cho ta, đánh thật hung hăng vào, một tên cũng không được buông tha"

Đám thổ phỉ đang chè chén no say thì nghe bên ngoài vang lên tiếng súng đùng đùng.

Lục Sính một bên đùa nghịch khẩu súng trong tay , một bên thì uy vũ khí phách mà chỉ huy phương án tác chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK