• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi Chung Túy cung, mặt trời vừa mới ló dạng trong màn sương dày đặc, bề mặt gạch đá trơn trượt khó đi.

Nét mặt Tiêu Văn Cảnh trầm ngâm, bước nhanh về phía trước.

Cẩn Ngôn đi theo phía sau tóm lấy Thận Hành, cố ý tụt lại ba bốn bước.

“Sao hôm nay điện hạ dậy trễ thế, còn hơi quắc mắt coi khinh với ta, nhìn mà sởn tóc gáy…”

“...” Thận Hành khoanh tay trước ngực, phớt lờ hắn ta.

“Ta biết rồi, chắc chắn là điện hạ mơ một giấc mộng đẹp, do ta bất cẩn đánh thức nên mới nhìn ta chướng mắt… Lần sau ngươi đi gọi điện hạ rời giường đi!”

“Không đi.” Vừa dứt lời, người nọ đã vút một tiếng nhảy lên cây.

“Không đi thì không đi, ngươi chạy cái gì vậy?” Cẩn Ngôn bị y dọa cho nhảy dựng lên, ngẩng đầu và gào về phía chạc cây y đang ngồi.

“Lục Hoàng huynh!”

Trên đường nhỏ xa xa có một thiếu nữ chạy tới.

“Chuyện gì?” Tiêu Văn Cảnh dừng bước, chờ nàng ấy chạy lên.

Tiêu Yến Thư thở hồng hộc: “Muội… Muội nghe nói đêm qua Ngụy Tiểu Tướng quân xông vào cung, đã quấy nhiễu Điền Tiệp Dư, hiện bị nhốt trong cung...”

“Muội nghe được tin này ở đâu?” Tiêu Văn Cảnh nhíu mày.

Cẩn Ngôn cũng ngạc nhiên.

“Trong cung của muội mọi người đã lan truyền rộng rãi rồi, ngay cả Linh Huyên ở ngoài cung cũng biết, nghe nói bây giờ người và bái thiếp đang ở cửa cung nhưng Hoàng tổ mẫu nói trong cung đang loạn không cho nàng ấy vào, từ chối nàng ấy ở bên ngoài...”

Ánh mắt Tiêu Văn Cảnh dừng tại bức tường cung cấm, rồi lại nhanh chóng rời mắt về nhìn mặt Tiêu Yến Thư.

“Điện hạ...” Cẩn Ngôn không khỏi lên tiếng.

Bọn họ cũng vừa mới nhận được tin, nào ngờ đã lan truyền đến độ người qua đường đều biết.

“Chờ ta đi xem tình hình trước.” Tiêu Văn Cảnh ra hiệu dừng với Cẩn Ngôn, ý bảo không nên nhiều lời, lại dặn dò Tiêu Yến Thư: “Muội dặn nàng ấy mấy ngày nay không nên đến cung, Ngụy Tiểu Tướng quân có Ngụy Đại soái che chở, dù sao trong cung cũng sẽ không bạc đãi hắn, việc quan trọng nhất bây giờ là hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.”

Vẻ ung dung của Tiêu Văn Cảnh đã làm dịu đi tâm tình lo lắng của Tiêu Yến Thư rất nhiều.

Vì dù chuyện có phức tạp ra sao thì đều có thể giải quyết dễ dàng trong tay của vị Hoàng huynh này, chắc chắn chuyện này cũng thế.

Nàng ấy ôm ngực, cam đoan nói: “Muội sẽ nói cho Linh Huyên, cũng bảo nàng ấy không cần phải lo lắng.”

“Ừ.” Tiêu Văn Cảnh gật đầu một cái, lướt qua Tiêu Yến Thư đi về phía trước.

Nhưng Cẩn Ngôn đằng sau thì mặt ủ mày chau.

Nếu chuyện này chỉ đồn trong cung, miễn là Bệ hạ đồng ý hoá chuyện thành chuyện nhỏ thì cũng không tính là chuyện gì rất nghiêm trọng. Nhưng nếu đã lan truyền rầm rộ, mà chuyện này lại liên quan đến thể diện của Hoàng gia, e là đến cả Ngụy Đại soái cũng rất khó xử lý công bằng.

“Cẩn Ngôn...”

“Công chúa còn có chuyện phân phó ạ?” Cẩn Ngôn dừng bước, ngạc nhiên nhìn Thất Công chúa đang gọi mình.

Vị Thất Công chúa này có quan hệ tốt với Nguyễn Linh Huyên, vậy nên cũng thân thiết với bọn họ hơn một chút, trong cung nhiều huynh đệ tỷ muội là thế, song cũng chỉ có nàng ấy có thể nói chuyện với Lục Hoàng tử vài ba câu, tất nhiên Cẩn Ngôn và Thận Hành cũng đối xử với nàng ấy khác với những người khác.

“Sao Thận Hành lại không ở đây?”

“Dạ?” Cẩn Ngôn bất giác nhìn đại thụ bên cạnh.

Lá trên cây kia xào xạc đung đưa một hồi, chẳng mấy chốc đã về lại trạng thái yên tĩnh.

Thất Công chúa không để ý đến ánh mắt của hắn ta, tự nhìn trái nhìn phải, không thấy người nàng ấy tức giận nói: “Thôi kệ, coi như ta chưa từng hỏi, ngươi không được nói cho người khác biết!”

“Vâng.” Cẩn Ngôn còn mù mờ chưa hiểu chuyện gì, có điều hắn ta cũng không rảnh suy nghĩ chuyện này, nhanh chân đuổi theo Tiêu Văn Cảnh.

Đêm qua Ngụy Khiếu Vũ xông vào Chiêu Linh cung khiến Điền Tiệp Dư hoảng sợ, bị cấm vệ quân bắt ngay tại chỗ, chuyện có liên quan đến Ngụy Đại soái và Ngụy gia nên Hoàng đế cũng không thể cứ thế giam hắn vào đại lao, bèn tìm một cung điện trống nhốt người lại.

Tiêu Văn Cảnh tới Chiêu Linh cung thăm Ngụy Khiếu Vũ trước.

Cánh cửa đã lâu không tu sửa bị đẩy ra vang lên tiếng “cọt kẹt”, vị Tiểu Tướng quân còn hăng hái ngày hôm qua giờ đã tóc mai hơi rối, ngồi im trên ghế thái sư đối diện cửa điện, tay chống đầu, có vẻ đã ngủ.

Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào, khuỷu tay Ngụy Khiếu Vũ trượt một cái, cả người ngồi thẳng dậy trên ghế thái sư, mắt còn chưa mở mà tay đã mò mẫm một vòng theo bản năng, giống như đang tìm vũ khí phù hợp.

“Thì ra là ngài…” Mở mắt nhìn thấy người tới là Tiêu Văn Cảnh, hắn ta mới thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, đưa tay che mắt: “Giờ là lúc nào rồi?”

“Giờ Thìn.” Tiêu Văn Cảnh tìm cái ghế thái sư gần đó ngồi xuống: “Đêm qua xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại tiến cung?”

Ngụy Khiếu Vũ đã bị mấy người hỏi hai câu này, hắn ta đã mất đi sự phẫn nộ lúc đầu, giờ chỉ còn lại chút bình tĩnh và nhẫn nhục chịu đựng.

Hắn ta dụi mắt, tựa lưng vào lưng ghế, hai tay khoác lên tay vịn, nói: “Hôm qua sau khi tách khỏi nhóm điện hạ, ta trở lại phủ Tướng quân tìm vài thủ hạ đi nằm vùng, chưa đến một canh giờ đã có người đến bẩm báo phát hiện một cửa hàng tên lương thực Lưu gia có điểm đáng ngờ, tuy là cửa hàng lương thực nhưng trong cửa hàng lại không dự trữ lương thực, ngược lại họ bán nấm khô, côn trùng khô.”

“Có lẽ vì buôn bán lương thực không ổn nên đổi sang buôn bán thức khác.”

Ngụy Khiếu Vũ gật đầu, tiếp tục nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, ban đầu cửa hàng này cũng không có điểm gì lạ nhưng thủ hạ nói nhìn thấy có nữ tử kỳ lạ ra vào cửa hàng, ta lập tức nhớ những nữ tử ăn nói và hành động kỳ quặc gặp trên phố lúc trước, nghĩ chẳng lẽ họ có liên quan với cửa hàng lương thực này nên muốn đi xem thử, có điều ta dạo một vòng ở cửa hàng lương thực kia cũng không phát hiện ra điểm nào lạ. Nhưng không biết bị mất ý thức từ lúc nào, đến khi tỉnh lại ta đã ở đây rồi!”

Cho dù hắn ta vào cung bằng cách nào, hay chuyện xúc phạm Điền Tiệp Dư ra sao, hắn ta thật sự không biết gì cả, đúng là đáng giận.

“Chắn hẳn cấm quân đã đi qua cửa hàng lương thực Lưu gia kiểm tra, ta đoán, nơi đó đã ‘vườn không nhà trống’, ngươi chết cũng không có đối chứng.”

“Cái này mà ngài cũng đoán được!” Ngụy Khiếu Vũ bội phục, liên tục gật đầu: “Quả nhiên, cửa hàng kia đã vắng tanh, càng đừng nói là người khác.”

“Điện hạ…” Cẩn Ngôn thò nửa đầu từ bên ngoài nói: “Hình như ở ngoài có người đi vào.”

Tiêu Văn Cảnh đứng dậy nói: “Ta biết rồi, ta sẽ nghĩ cách để ngươi rời khỏi cung trước.”

Ngụy Khiếu Vũ vươn vai: “Đến giờ lão già nhà ta còn chưa thành công, chỉ sợ không dễ dàng đâu?”

“Sẽ luôn có cách thôi.”

Ngụy Khiếu Vũ nhếch miệng cười: “Có những lời này của Lục điện hạ, ta cũng không có gì phải lo.”

Tiêu Văn Cảnh gật đầu, đang định rời đi.

“Khoan đã.” Ngụy Khiếu Vũ lấy một vật từ trong ngực ném cho Tiêu Văn Cảnh: “Sau khi bọn họ rời đi ta mới phát hiện, ta còn mang theo một thứ từ cửa hàng lương thực, ban đầu tính giao cho cấm quân nhưng ngài vẫn đáng tin hơn, thế thì giao cho ngài đi! Có lẽ coi như là một manh mối nhỉ?”

Tiêu Văn Cảnh cầm vật vỏ cứng hình bầu dục kia ngắm nghía: “Côn trùng?”

Ngụy Khiếu Vũ cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Văn Cảnh, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngài cũng bình tĩnh thật! Trên đời này không có thứ gì khiến ngài sợ hãi sao?”

Nếu người bình thường bất ngờ nhận được một con côn trùng chết, sắc mặt của họ không phải là kinh ngạc thì cũng là ghét bỏ, tuyệt đối không có ai bình tĩnh như Tiêu Văn Cảnh, có vẻ như Lục điện hạ không để bụng với những trò đùa quái đản của hắn ta.

“Có. Nhưng không nhiều.”

Tiêu Văn Cảnh cầm con bọ hung đã cứng ngắc đi ra từ cửa hông Chiêu Linh cung.



Ba ngày liền, Nguyễn Linh Huyên đều không thể tiến cung, hàng ngày nàng chỉ có thể ở nhà nghiên cứu trù nghệ để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

Tiêu Văn Cảnh chỉ dạy một lần, Nguyễn Linh Huyên cũng không thể nào nhớ được, đành dựa vào ấn tượng mơ hồ thử nấu loạn một hồi.

Thật vất vả mới chờ được Hoàng Thái hậu cho phép tiến cung, Nguyễn Linh Huyên nhanh chóng cất món cá om thập cẩm hội tụ kiệt tác nấu nướng của nàng vào hộp đựng đồ ăn giữ nhiệt hai tầng xách vào cung.

Nhưng Chiêu Linh cung bị cấm quân canh phòng nghiêm ngặt, nàng cũng không thể tới gần, bèn xách đồ ăn đến Chung Túy cung tìm Tiêu Văn Cảnh hỗ trợ.

Trên thư án của Tiêu Văn Cảnh chất đầy sách, cả gian thư phòng đều tràn ngập mùi mốc xưa cũ, cũng không biết hắn đào sách cũ ở đâu ra.

Thấy Tiêu Văn Cảnh đang bận, Nguyễn Linh Huyên cũng ân cần, cứ thế nhấc hộp đồ ăn lên, đi thẳng vào vấn đề: “Ở nhà ta đã nấu món cá theo hướng dẫn của người, điện hạ có thể giúp ta giao cho Ngụy Tiểu Tướng quân không?”

Tiêu Văn Cảnh ngẩng đầu.

Vẻ mặt Nguyễn Linh Huyên buồn rầu: “Ta cũng không giúp được gì khác, vậy nên đã đặc biệt mua cá từ Thái An, nghĩ Tiểu Tướng quân có thể ăn được hương vị quê nhà... Nếu người không rảnh, cũng có thể để Cẩn Ngôn đi...”

“Ta sẽ đi đưa.” Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Văn Cảnh đã ra hiệu cho Cẩn Ngôn nhận cá.

Mặt này Nguyễn Linh Huyên hớn hở, dồn hết tâm trí ca ngợi: “Ta biết người rất trượng nghĩa mà!”

Giao hộp đồ ăn cho Cẩn Ngôn, tâm trạng của Nguyễn Linh Huyên vui vẻ, sau đó nàng bước lên trước chú ý tới Tiêu Văn Cảnh, nhìn lướt qua mặt bàn bừa bộn của hắn: “Người đang tìm gì sao?”

Tiêu Văn Cảnh chỉ chỉ con côn trùng bên cạnh: “Tìm xem đây là con gì.”

Trên một tấm khăn trắng đặt một con bọ cánh cứng nhỏ rõ ràng đã chết, sáu chân cuộn tròn, trông nó rất kỳ lạ, vỏ ngoài màu nâu đỏ có đốm vàng sáng, cặp râu khá dài, thậm chí trên đầu còn mọc một cái sừng chẳng ra sao cả.

“Chưa thấy bao giờ.” Nguyễn Linh Huyên lắc đầu, hồi còn bé nàng từng bắt rất nhiều côn trùng trong bụi cỏ dại để chơi, cơ mà đến nay nàng chưa từng thấy con côn trùng nhỏ nào có màu sắc rực rỡ và trông kỳ lạ như vậy.

“Nhưng có lẽ Tam điện hạ sẽ biết nhỉ?”

“Tam Hoàng huynh?”

Nguyễn Linh Huyên đứng một bên gật đầu: “Tam điện hạ rất hay nghiên cứu về bọ và rắn, chẳng lẽ người không biết?”

Việc Tam Hoàng tử Tiêu Khởi Xương thích nhất là nghịch côn trùng, chim chóc và thú nhỏ, trong cung của y nuôi rất nhiều động vật nhỏ quái lạ, có một lần trong lúc vô tình Nguyễn Linh Huyên giúp y bắt được một con bọ cánh cứng chạy trốn nên mới được vào viện của y tham quan Bách Trùng ốc*, song chỉ xem được tới đó thôi.

*Bách Trùng ốc: phòng lưu trữ hàng trăm con côn trùng.

Tiêu Văn Cảnh nhíu mày nhìn con côn trùng nhỏ đã chết, trong đầu nhanh chóng lướt qua một số chi tiết vụn vặt mà kiếp trước hắn đã bỏ qua.

Thân mẫu của Tam Hoàng tử Tiêu Khởi Xương là Điền Tiệp Dư, vào cung năm Thuận Thiên thứ nhất, năm Thuận Thiên thứ năm sinh con, năm Thuận Thiên thứ hai mươi sáu năm bị Thẩm Hoàng hậu hạ lệnh thiêu chết vì vụ án vu cổ.

Vu cổ, từ xưa đến nay là biện pháp tốt nhất dùng để bài trừ phe đối lập trong cung đình, Đế vương lo sợ thuật vu cổ, trước giờ đều nghiêm trị không tha.

Nhưng thực sự không có thứ gọi là thuật vu cổ ư?

Cũng chưa thấy bao giờ.

Ánh mắt Tiêu Văn Cảnh đảo qua sách cổ trên bàn, đột nhiên hắn phát hiện hình như mình đã tìm sai phương hướng.

Nguyễn Linh Huyên cầm lấy một bức vẽ côn trùng hắn vừa phác hoạ, so sánh thử với hiện vật, vẽ sống động như thật, nàng nói: “Điện hạ đưa cá giúp ta, ta giúp người đi hỏi con côn trùng này nhé!”

“Cũng được.” Tiêu Văn Cảnh ngẩng đầu, Nguyễn Linh Huyên chưa kịp dời khỏi vị trí, trùng hợp là nàng đứng bên tay phải của hắn.

Nàng hơi cúi đầu, nghiêng mặt nhìn hắn, ánh mắt trong veo mà sáng ngời, hệt như dòng suối được ánh chiều tà chiếu sáng, sóng nước lấp lánh gợn lăn tăn.

Nhìn xuống dưới là đôi môi của nàng, cánh môi tựa như là hai cánh hoa, diễm lệ quyến rũ.

Dường như cảnh tượng trong mộng lại tái hiện trong đầu, khiến lồng ngực Tiêu Văn Cảnh đập như trống dồn, giống như có người cầm một cây dùi lớn gõ một khúc ca chiến đấu trong ngực hắn.

Cái cảm giác như chạm như xa kia hệt như một sợi dây nhỏ muốn siết chết người ta, làm cho đối phương không thở nổi.

“Cái kia trên tay người...” Nguyễn Linh Huyên khó hiểu quan sát sắc mặt hắn, tầm mắt hạ xuống, bỗng nhiên chỉ vào cánh tay hắn, ngạc nhiên hô lên.

Hôm nay Tiêu Văn Cảnh mặc một bộ xiêm y có tay màu xanh trúc, bởi vì lúc nào ống tay áo cũng trượt xuống gây bất tiện nên vừa rồi hắn mới vén tay áo hai bên lên.

Hai cánh tay lộ ra ngoài, lúc này một đường máu đỏ đã vượt qua huyệt Nội Quan lan lên trên.

“Bệnh của ngài lại tái phát sao?”

Nghĩ đến trạng thái mấy lần phát bệnh của Tiêu Văn Cảnh, nàng lập tức dán lòng bàn tay lên trán Tiêu Văn Cảnh, lòng bàn tay hơi ẩm, là dính lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn.

Lại chẳng định lần nữa: “Cơ thể người còn nóng hổi này!”

Cẩn Ngôn nghe tiếng đang định tiến lên, song lại bị ánh mắt Tiêu Văn Cảnh cản lại.

“Ta không có bệnh.”

“Vậy sao người vẫn còn cái này?”

Nguyễn Linh Huyên chỉ vào đường máu trên cánh tay hắn, bằng chứng không thể chối cãi là đây.

Là Cẩn Ngôn nói cho nàng biết, nếu khí huyết trong người Tiêu Văn Cảnh dâng lên và cảm thấy bồn chồn không yên, hắn sẽ phát bệnh, do đó phải đặc biệt chú ý đến hai đường máu này của hắn.

“Ta chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện hơi hóc búa, tạm thời chưa nghĩ ra nên mới thành như vậy, cũng không phải phát bệnh.” Tiêu Văn Cảnh kịp thời buông tay áo xuống.

Hễ suy nghĩ chuyện gì là sẽ bị như vậy sao?

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh Huyên nghe đến, phàm những chuyện có thể làm khó Tiêu Văn Cảnh ắt hẳn phải là chuyện rất khó.

“Không sao, ta tin tưởng người chắc chắn có thể làm được!” Nguyễn Linh Huyên không hề nghi ngờ năng lực của hắn, chỉ nắm chặt tay cổ vũ Tiêu Văn Cảnh, ánh mắt chân thành tha thiết ấy khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều tin tưởng hy vọng của nàng rằng hắn có thể làm được.

Vẻ mặt Tiêu Văn Cảnh phức tạp, đưa mắt nhìn Nguyễn Linh Huyên, sau đó lại gõ cửa sổ: “Đi xem Nguyễn Linh Huyên, lưu ý Tam Hoàng tử.”

Không có tiếng đáp lại, chỉ có một tiếng bước chân rất khẽ rời khỏi nóc nhà.

“Điện hạ bảo Nguyễn tiểu thư đi chào hỏi Tam Hoàng tử, lẽ nào người nghi ngờ chuyện này không thoát khỏi liên quan với Tam Hoàng tử ạ?” Cẩn Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù không thấy bóng người nhưng cũng biết vừa rồi Thận Hành đã rời đi.

Điện hạ đã bảo Thận Hành đi theo Nguyễn Linh Huyên, chứng tỏ hắn đang lo lắng, sợ Nguyễn Linh Huyên sẽ gặp chuyện không may ở chỗ Tam Hoàng tử.

“Có lẽ vậy.”

Tiêu Văn Cảnh cất từng quyển sách trên bàn.

“Chẳng phải như vậy sẽ đánh rắn động cỏ ạ?” Cẩn Ngôn lo lắng.

Với tính tình của Nguyễn Linh Huyên, muốn nàng che giấu tâm sự còn khó hơn lên trời, tất nhiên sẽ khiến đối phương phát hiện.

“Không đánh thì làm sao biết được trong cỏ này có rắn hay côn trùng.” Hiện tại không sợ đánh trúng rắn, chỉ sợ rắn trốn không thoát.

Tiêu Văn Cảnh đứng dậy, đi tới bên cạnh Cẩn Ngôn, mở nắp hộp thức ăn ra nhìn thoáng qua bên trong.

“Đi, đến Chiêu Linh cung…”



Mặc dù Ngụy Khiếu Vũ bị giam trong cung nhưng không chịu hình phạt bức cung, chỉ là thời gian qua càng lâu khiến hắn ta cảm thấy bồn chồn bất an, mãi cho đến khi Tiêu Văn Cảnh đến hắn ta mới nhẹ lòng phần nào.

“Khách sáo thế, còn mang cả cơm nước đến! Sao điện hạ biết hai ngày nay ta ăn không no...” Quả thật hắn ta không dám ăn đồ trong cung, nhất là sau khi nghe nói Điền Tiệp Dư một khóc hai nháo ba thắt cổ, lúc nào cũng cảm thấy cái mạng nhỏ của mình treo lơ lửng.

Sau khi Cẩn Ngôn để đồ ăn xuống, Ngụy Khiếu Vũ nhìn nước dùng màu xanh lá có nổi sắc lam, trong đó còn ngâm một con cá đã chặt đầu chặt đuôi, hắn ta nín thinh không nói nên lời.

“…”

“Đây là món Nguyễn Linh Huyên có lòng nấu cho ngươi.” Tiêu Văn Cảnh đưa đũa đến, mỉm cười nói: “Đừng khách sáo, cứ ăn đi.”

Ngụy Khiếu Vũ: “...”

Hắn ta không thù không oán với Nguyễn Linh Huyên, tại sao nàng phải tặng cho hắn một con cá chết thê thảm như vậy.

Là ám chỉ kết cục của hắn ta sẽ giống như con cá này ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK