• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm không ngủ, mãi đến khi tiếng chim hót bên ngoài vang lên, Tiêu Văn Cảnh mới miễn cưỡng nhắm mắt lại. Thế nhưng người vẫn hôn mê trong lòng hắn lại bỗng nhiên nhúc nhích một chút.

Hắn chợt bừng tỉnh, đỡ nàng dậy rồi quan sát từ trên xuống dưới, giọng nói vội vàng: “Miên Miên, nàng sao vậy?”

Đêm qua, thân nhiệt của nàng liên tục tăng cao khiến trái tim hắn cứ thấp thỏm bất an, chỉ sợ nàng sốt cao kéo dài sẽ dẫn đến chứng bệnh khác. Vật tư trong hang động thiếu thốn, hắn đành phải dùng vải nhúng nước mưa lạnh để hạ nhiệt độ cho nàng.

Đến buổi sáng, hơi thở của nàng đã ổn định, thân nhiệt dần dần trở lại bình thường nhưng hắn vẫn chưa thể yên tâm.

Trong ánh mắt lo lắng bất an của hắn, Nguyễn Linh Huyên chầm chậm mở mắt, tựa như một người vừa bị đánh thức, thậm chí còn mơ mơ màng màng nâng một bàn tay đặt lên trán mình, hoàn toàn quên mất đau đớn trên người mình.

“Ta không sao, chẳng qua là có thứ gì đó khiến ta bị nóng một chút…”

Ngón tay của nàng vừa chạm vào viên đá phỉ thúy trên trán thì bỗng nhiên, đá phỉ thúy vỡ vụn, rơi lả tả xuống mặt đất ngay trước mắt hai người, tỏa ra ánh sáng lấp lánh cuối cùng như ánh sao băng.

Cái gì bị vỡ vậy?!

Nhìn những mảnh đá vụn quen thuộc rải rác trên người mình, Nguyễn Linh Huyên nhất thời kinh ngạc, ngước mắt lên thì thấy trán Tiêu Văn Cảnh trống trơn, chiếc vòng áp hồn không còn nằm trên trán hắn. Ngón tay của nàng sờ soạng chung quanh, một sợi dây đeo bị đầu ngón tay của nàng chạm vào.

Chẳng lẽ là đêm qua, Tiêu Văn Cảnh đưa nó cho nàng?

“Xin lỗi… Ta không biết…” Không biết vì sao tự nhiên viên đá lại bị vỡ.

Nguyễn Linh Huyên cảm thấy mờ mịt, không biết mình đang ở đâu, toàn thân mỏi nhừ bủn rủn đến nỗi không còn một chút sức lực nào, đầu óc rối bời hỗn loạn.

Hôm qua nàng bị thương… sau đó họ vào hang động tránh mưa, sau đó nữa thì nàng không nhớ rõ.

Suốt một đêm, đều là Tiêu Văn Cảnh chăm sóc nàng.

Mặc dù nàng mơ màng nhưng rõ ràng trạng thái đỡ hơn rất nhiều.

Tiêu Văn Cảnh thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt eo nàng, vùi đầu vào hõm vai của nàng như đang an ủi nàng, cũng như tự an ủi chính mình: “Từng có người nói rằng, ngọc áp hồn nát chứng minh quỷ sai đã nhận hối lộ, vậy nên nàng sẽ không có chuyện gì đâu…”

Lần đầu tiên Nguyễn Linh Huyên nghe Tiêu Văn Cảnh nói về quỷ thần, lúc trước ở chùa Đại Bảo Tương, ngay cả Quan Âm hắn cũng không quỳ lạy.

Nàng tựa vào vai Tiêu Văn Cảnh, bàn tay xuyên qua dưới cánh tay của hắn, chạm vào mấy sợi tóc của hắn, hơi lạnh, trong lòng vừa tê vừa ngứa như bị một con chim nhỏ người đầy lông tơ đụng trúng.

“Chẳng trách… Ta cảm thấy vết thương của ta hình như đỡ hơn rất nhiều.”

Không biết là vì tóc của Tiêu Văn Cảnh, hay là vì viên ngọc áp hồn này mà nàng có thể tỉnh táo lại. Mặc dù trên người mỏi mệt, vết thương đau đớn nhưng trạng thái tinh thần lại trở nên vui sướng.

Có một người yêu nàng như mạng, nàng rất vui mừng.



Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh không một gợn mây, tiếng chim hót véo von vang vọng khắp cánh rừng.

Viện quân giải quyết quân đội Bắc Lỗ lạc đàn xong thì men theo ký hiệu tìm đến nơi này, thấy Thái tử vẫn lành lặn nguyên vẹn, tâm trạng thấp thỏm suốt một đêm giờ mới được yên lòng. Người nên thỉnh tội thì đều thỉnh tội, người cảm thấy áy náy thì đều áy náy. Song Tiêu Văn Cảnh không có thời gian quan tâm đến họ mà lập tức ra lệnh tạm giam tất cả những người có liên quan.

Tin tức lương thảo bị chặn đường không có khả năng vô duyên vô cớ lọt vào tai người Bắc Lỗ, không chỉ có phản đồ ở Thịnh Kinh mà ngay cả trong quân doanh của họ cũng có mật thám. Chỉ cần đã làm thì không có khả năng không để lại sơ hở, nếu đã có cơ hội như vậy thì hắn sẽ không dễ dàng buông tha.

Lần thân chinh này chẳng những muốn đánh tan hầu hết binh lực của người Bắc Lỗ, khiến họ không thể tiếp tục gây ảnh hưởng tới sự yên ổn của Đại Chu mà còn muốn nhổ hết gai độc mà họ đã cài cắm vào Đại Chu mấy năm qua, đề phòng tấn thảm kịch năm xưa lại tái hiện một lần nữa.

Nguyễn Linh Huyên bị thương nên được đưa về đại doanh. Ngụy Tiểu Tướng quân quay về thăm nàng một lần, sau đó dẫn một y nữ họ Doãn đến quân doanh để chữa trị cho nàng.

Nguyễn Linh Huyên thành thật dưỡng thương, không tiếp tục gây phiền phức cho người khác.

Trong khoảng thời gian này nàng nhận được hồi âm của cha mẹ nhưng chờ mãi mà không có tin tức của đại tỷ tỷ. Sau khi hỏi thăm, nàng mới hay tin Đại Hoàng tử phát bệnh qua đời, đại tỷ tỷ bị kinh hãi nên cũng ngã bệnh, có thể nói là hôn sự liên tục gặp khúc chiết, không biết sau này sẽ thế nào.

May mà Yến Thư và An Ninh Trưởng Công chúa hồi kinh bình an, khiến nàng cảm thấy được an ủi phần nào.

Chiến sự tiếp tục giằng co suốt một tháng, trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Ngụy Đại soái và Thái tử dẫn dắt quân chủ lực, cuối cùng cũng tìm được vị trí của Bắc Lỗ Hoàng trướng sau nhiều lần thăm dò tìm kiếm, hành quân ba trăm dặm suốt mấy ngày liền, truy kích và tiêu diệt ba vạn quân địch, bắt giữ hơn hai ngàn hoàng thân và đại thần. Bắc Lỗ Khả Hãn muốn bắt giữ Đại Chu Công chúa mới cưới để làm con tin nhưng chợt phát hiện trong tây trướng đã sớm không một bóng người, chỉ còn lại của hồi môn phong phú của Công chúa. Nhưng ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, vàng bạc châu báu chính là thứ vô dụng nhất, sinh ra không thể đưa đến, chết đi không thể mang theo.

Bắc Lỗ Khả Hãn dẫn theo tàn quân chật vật bỏ trốn về phía bắc núi non trùng điệp vừa hoang vu vừa rét lạnh. Rét đậm buông xuống, nơi đó sẽ biến thành vùng đất phủ kín băng tuyết, không biết người Bắc Lỗ đã quen sống ở thảo nguyên ấm áp có chịu nổi mùa đông như vậy hay không.

Đại quân trở về, thương thế của Nguyễn Linh Huyên cũng đã được tĩnh dưỡng lành lặn bảy tám phần, bèn đi theo đám đông ra ngoài nghênh đón các tướng sĩ anh dũng.

Chiều tối, tiệc ăn mừng được tổ chức trong doanh địa.

Bắc địa tất nhiên là không phồn hoa thịnh vượng như Thịnh Kinh, chỉ đơn giản thắp một đống lửa, mang hết toàn bộ bò dê mập mạp trong số các chiến lợi phẩm ra ngoài làm thịt, lấy rượu ngon chiêu đãi các tướng sĩ.

Ban đêm lạnh giá nhưng lòng dạ mọi người lại nóng bỏng như được nướng trên than lửa.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, tất cả những người có thể sống sót trên chiến trường đều cảm thấy may mắn cho bản thân, bắt đầu suy nghĩ đến khi vinh quang trở về quê hương thì sẽ có cảnh tượng như thế nào.

*Dịch nghĩa: Sự thành công của mỗi một vị tướng đều phải trả giá bằng hàng vạn bộ xương khô của binh lính.

Hôm nay, Ngụy Đại soái cũng rất vui sướng, vậy nên không gò bó đám thuộc hạ mà cho họ ăn uống thỏa sức, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, có người hát vang ca khúc dân ca của quê hương mình, cũng có người ngẫu hứng ca múa, thậm chí còn có binh lính chơi đấu vật ngay tại chỗ, dẫn tới người chung quanh hoan hô reo hò ầm ĩ.

Ánh lửa càng cháy càng mạnh, chiếu sáng cả một vùng trời đất.

Nguyễn Linh Huyên hào hứng ngồi trên đệm lót bằng cỏ khô. Những người ngồi ở nơi này đều có lai lịch rất lớn, bao gồm những người như Tiêu Văn Cảnh, Ngụy Khiếu Vũ, Ngụy Đại soái… Họ trò chuyện chiến sự mạo hiểm như thế nào, nói người Bắc Lỗ hung hãn cỡ nào, cũng thảo luận tương lai nên xây dựng phòng tuyến ra sao.

Tất cả mọi người đều tràn ngập hy vọng vào tương lai.

Một trận đại chiến khiến quốc lực vật lực bị hao tổn rất nhiều, có thể tưởng tượng được áp lực của trận chiến này lớn cỡ nào. Chỉ còn cách giành chiến thắng thì mới dám đối mặt với Hoàng đế, đối mặt với sự phụng dưỡng của dân chúng.

May mà họ đã thắng lợi, Bắc Cảnh ít nhất có thể thái bình thêm mấy chục năm nữa.

Nguyễn Linh Huyên uống từng ngụm rượu sơn tra, mùi vị của loại rượu này không hăng nên nàng rất thích uống, chẳng qua uống nhiều thì vẫn sẽ say. Tiêu Văn Cảnh quay sang nhìn nàng: “Có muốn ra bên ngoài tan bớt hơi rượu không?”

“Thái tử điện hạ, ngài làm như vậy thì không chân thành chút nào!” Ngụy Khiếu Vũ lập tức bắt được hắn: “Lúc ở Thịnh Kinh, ngài lừa vi thần rõ là…”

Người bên cạnh không rõ nguyên do, không biết vì sao tự nhiên Ngụy Tiểu Tướng quân lại bắt đầu chỉ trích Thái tử, đều nhao nhao nhìn sang bên này để xem kịch vui.

Tiêu Văn Cảnh cầm bầu rượu cụng ly với hắn ta một phát: “Đâu nào đâu nào, đều nhờ Tiểu Tướng quân nhường ta.”

Ngụy Khiếu Vũ bị một câu nói của hắn chặn họng, không cam lòng quay sang nhìn Nguyễn Linh Huyên: “Linh Huyên muội muội, muội có biết mưu mô của Thái tử còn nhiều hơn cả tổ ong vò vẽ không?”

Nguyễn Linh Huyên buồn cười: “Trước kia không biết, bây giờ biết rồi.”

Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, Ngụy Khiếu Vũ tiếc nuối lắc đầu, đặt mông ngồi bệt xuống đất: “Hầy, thì ra là một kẻ muốn đánh một kẻ nguyện chịu.”

Ngụy Đại soái cười ầm lên, vỗ vai nhi tử nói: “Nhi tử lớn không giữ lại được, nếu con đã hâm mộ Thái tử như vậy thì chờ chúng ta trở về thành Thịnh Kinh, nhờ bệ hạ chọn một mối hôn sự tốt cho con là được rồi!”

Ngụy Khiếu Vũ lập tức xin tha: “Tha cho con đi cha, chẳng lẽ con không thể tự chọn một người vừa lòng sao?”

“Sao hả? Tên xú tiểu tử nhà ngươi chẳng lẽ không tin vào ánh mắt của bệ hạ?”

“Cha, con là nhi tử ruột của cha đấy, cha vu khống tội danh này cho con là vì biết Thái tử điện hạ lòng dạ rộng lượng nên sẽ không đâm sau lưng con chứ gì!”

“Chuyện này khó mà nói trước.” Tiêu Văn Cảnh mỉm cười.

“Không phải chứ? Điện hạ, dù gì chúng ta cũng coi như từng vào sinh ra tử cùng nhau…” Ngụy Khiếu Vũ khó xử, bị Thái tử và Ngụy Đại soái đè đầu gắt gao, dở khóc dở cười.

Mọi người đều cười thật to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK