• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo Gia Quận chúa bị hai người này liên hợp lại chọc tức đau hết cả tim gan phèo phổi.

Người Đại Chu từ trước tới nay giảo hoạt, gian trá, hiện tại nàng ta chỉ có thân cô thế cô nên lại càng không thể lấy trứng chọi đá.

Sau khi xem xét thời thế, nàng ta lùi lại một bước: “Ta đột nhiên nhớ ra còn có việc phải làm, làm gì có thời gian chơi với ngươi.”

“Không phải người cũng đang lén lẻn ra ngoài chơi thôi sao, có chuyện gì chứ?” Có Tiêu Văn Cảnh chống lưng, hiện tại Nguyễn Linh Huyên gan to rồi, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Bảo Gia Quận chúa đi một mình được chứ, nhắm chuẩn đường lui của nàng ta rồi chặn lại.

“Là chuyện nghiêm túc, chuyện của Trưởng Công chúa Đại Chu các ngươi!” Bảo Gia Quận chúa càng nói càng đứng thẳng hơn, nghĩ thầm lôi Trưởng Công chúa ra mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Bớt lừa bịp đi.” Nguyễn Linh Huyên dang rộng hai tay như đại bàng bắt gà con.

Ngoại tôn của An Ninh Trưởng Công chúa đang ở đây, có chuyện gì cần làm cũng nên tìm Trác Nhĩ Thân Vương chứ không phải nàng ta.

“Ta không lừa ngươi, trước khi đi Đại Khả đôn* gọi riêng ta vào vương trướng và đưa cho ta một bức thư, bảo ta giao nó cho Hiền Đức Hoàng Thái hậu của các ngươi.” Vì Bảo Gia Quận chúa không đi được nên tức anh ách.

*Khả đôn: tiếng Mông Cổ, để chỉ vợ của các Đại hãn, tương đương Hoàng hậu hay Vương phi.

“Vậy sao trước đó người không giao ra?” Nguyễn Linh Huyên càng nhìn càng thấy khả nghi.

Lúc chiều khi gặp mặt nàng ta có thể đưa cho Hoàng Thái hậu rồi, chứ không phải nhân lúc trời tối lén la lén lút thế này.

“Ta…” Bảo Gia Quận chúa nhất thời không tìm được lý do, trừng mắt nhìn Nguyễn Linh Huyên, cuối cùng giậm chân nói: “Không phải do ta sợ Đại Khả đôn muốn gả ta cho Đại Chu, nhờ Hoàng Thái hậu của các người tìm một mối hôn nhân cho ta sao.”

Tiếc là trong đó toàn chữ Đại Chu, nàng ta vật lộn nghiên cứu cả nửa ngày trời cũng không hiểu được mấy chữ.

“Tại sao Trưởng Công chúa không đưa cho Trác Nhĩ Thân Vương mà lại bảo người mang tới chứ?”

Hiện tại, Bảo Gia Quận chúa bị băng bó một tay nên không thể hai tay chống hông được, vì thế mà khí thế yếu hơn không ít, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì được: “Làm sao ta biết được, đường huynh cũng giúp Đại Khả đôn chuyển một bức thư. Bức thư ở chỗ ta là bức thứ hai, hơn nữa còn yêu cầu ta lập tức đưa cho Đại Khả đôn xem sau khi đến bãi săn, nếu không phải vì đôi chim cắt kia ta mới không chạy tới đây đâu.”

Một đôi chim cắt là thứ mà An Ninh Trưởng Công chúa dùng để mua chuộc nàng ta đi chuyến này.

Tiêu Văn Cảnh và Nguyễn Linh Huyên nhìn nhau một cái, Nguyễn Linh Huyên vẫn cảm thấy khả nghi, nàng đang nghĩ về tính xác thực trong lời nói của Bảo Gia Quận chúa.

Bảo Gia Quận chúa tỏ ra thản nhiên mặc cho bọn họ đánh giá.

Nguyễn Linh Huyên biết người mà Hiền Đức Hoàng Thái hậu không thể yên tâm được nhất là An Ninh Trưởng Công chúa ở Bắc Lỗ. Vì vậy, lỡ như tin tức Quận chúa này mang tới thật sự là của An Ninh Trưởng Công chúa, nàng không những không được cản mà còn phải giúp một tay mới đúng.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Linh Huyên mới rộng lượng nói: “Được, bọn ta đưa người đi gặp Hoàng Thái hậu.”

*

Hiện tại Hiền Đức Hoàng Thái hậu không còn vui vẻ như trước nữa, cộng thêm vừa đi một đoạn đường dài từ Thịnh Kinh tới thảo nguyên này, chỉ xuất hiện một lát trong buổi yến tiệc sau đó được cung tỳ và thái giám hầu hạ về trướng nghỉ ngơi.

“Hoàng tằng tổ mẫu!” 

Nguyễn Linh Huyên vừa vào trướng đã đi thẳng tới chỗ Hoàng Thái hậu, trong trướng của Hoàng Thái hậu không vắng vẻ chút nào. Nàng nhìn thoáng cái đã thấy sau bức bình phong có Tiêu Yến Thư, Nguyễn Linh Chuỷ, Tiêu Tông Vĩ, Tứ Hoàng tử, còn có vị công tử Bùi gia lúc trước Nguyễn Linh Huyên lén liếc nhìn một cái nữa, không ngờ năm vị này lại tập trung đầy đủ trong trướng của Hoàng Thái hậu.

“Miên Miên, vết thương trên mặt con còn đau không?” Hoàng Thái hậu vừa thấy Nguyễn Linh Huyên còn đeo khăn che mặt, cảm thấy rất đáng thương, đau lòng nắm lấy tay nàng.

Kẻ chủ mưu Bảo Gia Quận chúa mặt không đỏ tim không run chậm rãi đi theo đằng sau nàng vào trong. Thế nhưng nàng ta không lên tiếng, trong mắt Hoàng Thái hậu chỉ có Nguyễn Linh Huyên mà thôi, ngay cả Tiêu Văn Cảnh cũng không chú ý tới chứ đừng nói là nàng ta.

Bảo Gia Quận chúa trợn mắt khinh thường.

Chẳng trách Nguyễn Linh Huyên hay ra vẻ.

Trước có Lục Hoàng tử chiều nàng “làm xằng làm bậy”, sau có Hoàng Thái hậu nuông chiều nàng như báu vật.

“Hết đau rồi ạ.” Nguyễn Linh Huyên cười lắc đầu.

Tiêu Yến Thư tự trách giữ chặt tỷ muội của mình: “Đều do ta không tốt… Khiến ngươi bị thương rồi…”

Nguyễn Linh Huyên an ủi nàng ấy: “Thật sự không sao mà, mẫu thân ta nói rồi, chỉ cần dưỡng thương cho tốt là sẽ khỏi nhanh thôi. Hơn nữa, người tập võ sao có thể không có vết thương nào chứ.”

“Miên Miên sao muội lại ra ngoài rồi?”

Nguyễn Linh Chuỷ từ đầu ghế bên kia đứng dậy, là người đầu tiên phát hiện ra Bảo Gia Quận chúa và Tiêu Văn Cảnh đi theo đằng sau, nàng ấy hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng không nói gì.

Bởi vì Nguyễn Linh Huyên đã lập tức ôm lấy cánh tay của nàng ấy, cầu xin: “Muội chỉ ra ngoài hóng chuyện chút thôi, đại tỷ tỷ, tỷ nhất định không được nói cho mẫu thân biết đó.”

Vừa rồi nàng còn nói chuyện đĩnh đạc trước mặt Tiêu Yến Thư, bây giờ lại kéo tay Nguyễn Linh Chuỷ làm nũng.

Từ nhỏ. Tiêu Tông Vĩ và Nguyễn Linh Huyên đã không ưa nhau, không chỉ bởi vì Tiêu Văn Cảnh, mà còn bởi vì Nguyễn Linh Huyên lúc nào cũng bám dính lấy Nguyễn Linh Chuỷ như keo dính chuột. Đương nhiên là hắn ta rất ghét nàng.

Thế nên, hắn ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể chế nhạo Nguyễn Linh Huyên, khoanh tay trước ngực cười lạnh nói: “Hừ, bao nhiêu đôi mắt ở đây đều nhìn thấy rồi, ngươi chỉ cầu xin một mình nàng ấy thì có tác dụng gì không?”

Nguyễn Linh Huyên trợn mắt nhìn hắn ta: “Không lẽ ta cầu xin ngài thì ngài sẽ không cáo trạng nữa sao?”

“...”

“Nếu cầu xin ngài vô dụng thì ta còn xin ngài làm gì?”

Nguyễn Linh Huyên hiểu một đạo lý vô cùng đơn giản, đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.

Với Tiêu Tông Vĩ thì không thể nào nói chuyện tử tế được.

Nguyễn Linh Chuỷ sờ đầu nàng, kín đáo liếc nhìn Tiêu Tông Vĩ một cái, dịu dàng nói: “Ở đây sẽ không ai cáo trạng muội đâu, hơn nữa muội tới đây thăm Hoàng tằng tổ mẫu, Nhị thẩm sẽ không nói gì đâu.”

“Đúng vậy, các ngươi đều sợ bà già này buồn chán nên mới tới nói chuyện với ta.” Hiền Đức Hoàng Thái hậu híp mắt cười, bà ấy có sở trường là chuyên bao che cho đám tiểu bối này.

Nguyễn Linh Huyên đắc ý, lại nhìn năm người với sắc mặt khác nhau một lượt.

Ngoài Tiêu Yến Thư ra, Tiêu Tông Vĩ và Tứ Hoàng tử đi cùng nhau rất bình thường. Tiêu Tông Vĩ và đại tỷ tỷ Nguyễn Linh Chuỷ cũng không có gì kỳ lạ, đại tỷ tỷ và Bùi công tử miễn cưỡng coi như hoà thuận.

Nhưng ghép bốn người này vào với nhau, luôn có cảm giác như cố ghép chung bốn vở kịch khác nhau lại với nhau.

Nguyễn Linh Huyên dùng ánh mắt hỏi Tiêu Yến Thư, Tiêu Yến Thư nháy mắt với nàng, tỏ ý nàng bỏ lỡ một vở kịch hay rồi.

“Hoàng tằng tổ mẫu, chúng con ra ngoài cũng một lúc lâu rồi, sợ phụ mẫu sẽ tìm, vậy nên chúng con không làm phiền người nữa.” Nguyễn Linh Chuỷ sợ nhiều người sẽ ồn ào nên chủ động đề nghị rời đi trước, để Nguyễn Linh Huyên có thể ở lại với Hoàng Thái hậu một lúc.

Bùi công tử đứng ra ngoài một bước, đứng cạnh nàng ấy: “Đúng vậy, cũng đến lúc thảo dân phải về rồi.”

Hiền Đức Hoàng Thái hậu, lại ân cần nói: “Tửu lượng của Bùi công tử không được tốt, sau này ở bên ngoài phải chú ý chừng mực nhiều hơn. May mà hôm nay ngươi ở chỗ này của ta chứ không phải chỗ của vị phi tần nào khác, nếu không sẽ gây ra rắc rối khó xử lý.”

Bùi công tử xấu hổ nói: “Đa tạ Hoàng Thái hậu chỉ điểm, thảo dân đã nhớ kỹ.”

Hiền Đức Hoàng Thái hậu vui vẻ nhìn hai người: “Ngươi và Chuỷ Nhi sau này sống thật tốt thì đúng là không còn gì bằng.”

Sắc mặt Nguyễn Linh Chuỷ hơi đỏ lên, như ánh bình minh, Bùi công tử thấy thế khoé miệng lại bất giác cong lên, đồng thời lại “vâng” một tiếng.

Tiêu Tông Vĩ siết chặt nắm tay, không đợi bọn họ nói gì đã chen miệng vào: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chợt nhớ ra còn có việc nên xin cáo lui trước.”

Như thể có việc gì đó vô cùng cấp bách đợi hắn ta làm vậy.

Tứ Hoàng tử cũng không ở lại thêm, rời đi cùng hắn ta luôn.

Nguyễn Linh Chuỷ dặn dò Nguyễn Linh Huyên về lều sớm một chút, đừng để bị Nhị thẩm bắt được, sau đó ra ngoài cùng Bùi công tử.

Số người trong trướng lập tức bớt đi hơn nửa, thấy Tiêu Văn Cảnh và Bảo Gia Quận chúa ra tới mọi người hiểu ngay.

Thấy Tiêu Văn Cảnh, Hiền Đức Hoàng Thái hậu không cảm thấy bất ngờ chút nào, tuy đứa bé này sống tách biệt với mọi người, không qua lại với các huynh đệ tỷ muội nào cả nhưng lại rất thân với Miên Miên. Nguyễn Linh Huyên xuất hiện ở nơi nào thì hầu hết đều có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Còn một chuyện là bà ấy không quen biết Quận chúa của Bắc Lỗ, vì vậy bà ấy càng tò mò lý do Bảo Gia Quận chúa tới đây hơn.

“Bảo Gia gặp qua Hoàng Thái hậu.” Bảo Gia Quận chúa bước lên trước, uốn gối hạ eo.

“Bảo Gia Quận chúa cũng bị thương, sao không nghỉ ngơi cho tốt.”

Nguyễn Linh Huyên kéo Tiêu Yến Thư đứng ở bên cạnh, nói thay Bảo Gia Quận chúa: “Quận chúa nói tới đưa thư thay cho An Ninh Trưởng Công chúa.”

“Thư của An Ninh?” Nghe tới đây, Hiền Đức Hoàng Thái hậu ngồi thẳng lên, sắc mặt có hơi tò mò: “Mau đưa ta xem xem.”

Bảo Gia Quận chúa lấy từ eo ra một ống bạc to bằng ngón tay cái, rút nắp và lấy ra một tờ giấy cuộn tròn.

Sở dĩ, bức thư này không được niêm phong là bởi vì Bảo Gia Quận chúa đã lấy ra nghiên cứu trước rồi, nhưng Hiền Đức Hoàng Thái hậu thấy thư thì không quan tâm được những cái khác nữa. Tiêu Yến Thư nhận lấy thư giao cho Hoàng Thái hậu xem.

“Đây là nét chữ của A Ninh…” Hiền Đức Hoàng Thái hậu đọc xong một hàng thì ngẩng đầu lên.

Bảo Gia Quận chúa đắc ý nhìn Nguyễn Linh Huyên một cái, như thể đang muốn nói: Nhìn đi! Ta không lừa ngươi đúng chứ.

Nguyễn Linh Huyên không để ý tới nàng ta, nàng chỉ tò mò không biết Trưởng Công chúa viết gì trong thư, thậm chí còn phải nhờ Bảo Gia Quận chúa bí mật mang tới như thế.

Hiền Đức Hoàng Thái hậu đọc được mấy dòng đã rơi nước mắt, một bức thư nhỏ chỉ có mấy hàng, cho nên chẳng mấy chốc, Hiền Đức Hoàng Thái hậu đã lau khô nước mắt lại cau mày, hình như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng khó tin.

Bà ấy cầm bức thư, nhìn Bảo Gia Quận chúa nói: “Bức thư này là do Trưởng Công chúa tự tay giao cho ngươi sao?”

Bảo Gia Quận chúa không biết gì cả, thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, Đại Khả đôn nói nếu ta giúp người đưa thư và giữ bí mật, người sẽ cho ta một đôi chim cắt.”

Nàng ta cố ý nhấn mạnh chim cắt, chúng nó chính là loài chim quý hiếm.

“Bức thư này ngươi đã cho ai khác đọc qua chưa?” Hiền Đức Hoàng Thái hậu lập tức hỏi câu thứ hai, sắc mặt nghiêm túc lạ thường, so với bà lão hiền hòa lúc nãy cứ như hai người khác nhau.

Chẳng trách biểu ca nói, Hoàng tộc của Đại Chu không ai là dạng vừa đâu, quả nhiên không sai.

Bảo Gia Quận chúa khẽ mím môi rồi mới nói: “... Người khác chưa từng xem… Ta có xem một chút…”

Hiền Đức Hoàng Thái hậu trầm giọng nói: “Ngươi đọc rồi?”

“Trong đó không nhắc tới chuyện tìm phu quân cho ta đúng không?” Bảo Gia Quận chúa biết nhưng vẫn cố hỏi.

Nếu là chuyện này, Hiền Đức Hoàng Thái hậu sẽ không có phản ứng kỳ lạ như vậy.

Nhưng quả thực nàng ta đã đọc rồi, chỉ là không hiểu gì mà thôi.

Hiền Đức Hoàng Thái hậu thở phào một hơi.

Thực ra nội dung trong bức thư này, nếu Bảo Gia Quận chúa đọc hiểu một trong số đó sẽ không đưa thư tới tay bà ấy.

Chẳng qua bà ấy vẫn phải xác nhận lại một lần nữa.

“Hoàng tằng tổ mẫu, Trưởng Công chúa viết gì trong thư vậy ạ?” Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Yến Thư rất tò mò.

Nhưng Hiền Đức Hoàng Thái hậu lại không nói với các nàng một lời nào, chỉ gọi riêng Tiêu Văn Cảnh lên trên, đưa thư cho hắn, bảo hắn đọc.

Tiêu Văn Cảnh không hề do dự, nếu Hoàng tổ mẫu đã bảo hắn đọc, chắc chắn trong thư có chuyện quan trọng.

Đọc xong, lông mày của hắn khẽ cau lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK