• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu, đi Giang Đông cũng nằm trong kế hoạch của Tiêu Văn Cảnh, chẳng qua sự việc có biến nên dời thời gian sớm hơn một chút.

Nguyễn Linh Huyên không biết những chuyện vòng vo trong này nhưng đối với nàng mà nói, được rời cung là chuyện tốt. Tiêu Văn Cảnh có thể cho nàng tự do, chẳng qua nàng là Thái tử phi nên phải biết kiềm chế. Ở Thịnh Kinh này có vô số ánh mắt đang nhìn nàng, sao có thể thật sự thoải mái.

Gần đến ngày xuất hành, việc đầu tiên của Nguyễn Linh Huyên sau khi tỉnh dậy mỗi ngày là vui sướng chỉ huy người hầu thu dọn đồ đạc.

Đi tuần là chuyện tốn thời gian, ngắn thì mấy tháng dài thì nửa năm, sẽ vượt qua mấy mùa, vậy nên quần áo đồ dùng từ mùa lạnh đến vừa nóng không thể thiếu.

Đông Cung tiết kiệm chứ không phô trương lãng phí, chuyện vừa đi vừa mua sắm, vừa mua sắm vừa vứt bỏ sẽ không xảy ra. Vậy nên Nguyễn Linh Huyên vừa phải cố gắng giảm bớt hành lý, vừa nghĩ cách mang đầy đủ đồ vật sẽ dùng đến.

Cứ thế giảm bớt bỏ bớt, lựa tới lựa lui, hai phu thê cần dùng hai chiếc xe ngựa, một chiếc bền chắc rộng rãi dùng để chứa đồ vật bao gồm chăn đệm các thứ, một chiếc vừa nhỏ vừa tinh xảo dùng để họ nghỉ ngơi sau khi cưỡi ngựa mệt mỏi, các bà tử nữ sử đi theo dùng hai chiếc xe ngựa khác.

Sau khi dặn dò các việc lặt vặt xong, Tiêu Văn Cảnh dẫn theo Nguyễn Linh Huyên khởi hành đi đến Giang Đông.

Đối với ý đồ “khư khư cố chấp” của Thái tử, Thuận Thiên Đế cũng đã khuyên nhủ hết lời, chẳng qua ông ấy không ngờ nguyên nhân dẫn đến chuyện này là vì chuyện tuyển phi, còn tưởng Thái tử quan tâm tới việc xây dựng kênh đào nên muốn đích thân đốc sát. Cuối cùng khuyên không được, ông ấy đành phải dặn dò mấy câu đừng kéo dài thời gian quá lâu rồi mặc cho hắn rời đi, còn phái hai trăm binh lính giỏi nhất trong Cẩm Y Vệ hóa trang kín đáo đi theo để bảo vệ sự an toàn của Thái tử và Thái tử phi.

Một buổi sáng trời trong nắng ấm, hai phu thê Thái tử cưỡi ngựa, dẫn dắt đội ngũ, tràn đầy hào hứng rời khỏi thành Thịnh Kinh.

Đại chiến đã kết thúc, Đại Chu dần dần khôi phục sự yên bình như trước kia, tựa như cây cỏ sinh sôi bồng bột sau một kỳ nghỉ đông dài dòng. Nhưng dù sao con người cũng khác với câu cỏ, dưới sự yên bình ấy chính là lòng tham dâng trào không ngớt.

Con đê dài ngàn dặm, sự sụp đổ của các quốc gia thịnh vượng trong lịch sử, thực tế không phải là vì kẻ địch mạnh bên ngoài, mà là vì sự mục ruỗng từ bên trong.

Mặc dù Đại Chu chỉ mới truyền thừa hai thế hệ nhưng đã thấp thoáng có điềm báo trước.

Tuy rằng mục đích xuất hành của Thái tử là để thị sát kênh đào nhưng không hoàn toàn là vì kênh đào.

Mỗi khi đến một thành trấn, hắn sẽ phái tâm phúc của mình đến những nơi nghèo khổ để thu thập ý dân, nếu có quan lại ngồi không ăn bám hoặc làm xằng làm bậy, sát hại dân lành thì sẽ gửi thư báo cáo thành Thịnh Kinh, để Hộ bộ phái sứ giả đến đây kiểm tra.

Mặc dù suốt chặng đường mai danh ẩn tích, không khiến người khác biết nhưng chuyện Thái tử rời Kinh thành không phải là chuyện nhỏ, lại thêm mấy quan viên địa phương bất thình lình bị đặc sứ điều tra, chẳng mấy chốc đã bị kẻ có tâm lan truyền ra ngoài, khiến quan lại trên đường nghe tin đã sợ mất mật.

Thế nên đến sau này, đoàn người Thái tử vẫn chưa vào thị trấn thì quan lại địa phương đã chạy ra bảy tám dặm ngoài nghênh đón.

Đêm đó bày tiệc cũng toàn là cơm canh đạm bạc, ngay cả bát sứ thô trước mặt Tri huyện đại nhân cũng có mấy vết mẻ rõ ràng, mấy vị đại nhân trong huyện đều lau nước mắt nói mình làm việc hết lòng vì dân như thế nào, quần áo may vá mặc lại ba năm, thanh liêm cần chín, chưa bao giờ dám phô trương xa xỉ.

Buổi tối, Tiêu Văn Cảnh uyển chuyển từ chối Tri huyện mời họ ngụ lại huyện xá mà trở về Dịch quán.

Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh ngồi trong gian ngoài uống trà nghỉ ngơi.

“Bình Thành Tri huyện này thông minh hơn mấy tên trước, còn biết lừa gạt chúng ta.”

Tiêu Văn Cảnh cười buông ly: “Ngay cả nàng cũng nhận ra, chứng minh tên Tri huyện này lừa gạt không đến nơi đến chốn.”

Nguyễn Linh Huyên trừng hắn: “Chàng bớt coi thường ta, ta gần mực thì đen đấy nhé! Chàng có nhiều mưu mô như vậy, bây giờ ta chỉ cần thấy chàng nhíu mày cười khẽ thì sẽ biết chàng đang nghĩ gì trong lòng!”

Nói đến đây, Nguyễn Linh Huyên vô cùng đắc ý, hếch cằm lên, cảm thấy mình không phải lớn lên vô ích mà cũng trở nên thông minh hơn!

Tiêu Văn Cảnh mỉm cười, vươn tay ôm nàng ngồi lên đùi mình, đôi mắt cong lên, hỏi: “Vậy nàng nói xem, bây giờ ta đang nghĩ gì trong lòng?”

Nguyễn Linh Huyên quay sang, hai tay nâng mặt hắn lên, đôi mắt sáng ngời quan sát nụ cười của hắn.

Tiêu Văn Cảnh vẫn chưa cập quan nhưng tính cách chín chắn, từ lâu đã không có vẻ sáng trong ngây thơ của thiếu niên, cho dù cười cũng rất khó khiến người khác thấy cảm xúc của hắn.

Chẳng qua trên mặt không nhận ra nhưng từ nơi khác có thể phân biệt được đôi chút.

Nguyễn Linh Huyên bỗng ngồi thẳng lưng, vòng eo di chuyển về phía trước, gỡ bàn tay của hắn đặt trên eo mình, đỏ mặt nhảy xuống đùi hắn, nghiêm mặt nói: “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ ban đêm âm thầm đi thăm hỏi, vạch trần bộ mặt thật của tên Tri huyện kia!”

Tiêu Văn Cảnh không đứng dậy theo nàng mà chỉ nhìn nàng đi qua đi lại trong phòng, lúc thì vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc thì lại xoay ấm trà sang hướng khác.

“Chuyện có nặng nhẹ, con người cũng có chức trách riêng. Chuyện của Tri huyện tất nhiên sẽ có người xử lý, nếu như việc gì cũng cần người ta làm hộ thì chẳng phải suốt ngày cứ chạy tới chạy lui, không có thời gian chú ý tới những chuyện khác hay sao?”

Tiêu Văn Cảnh nói rất có lý. Hắn là Trữ quân, dần dần được gửi gắm trọng trách, lúc còn ở Thịnh Kinh đã vô cùng bận rộn, cả ngày từ sáng đến tối không phải ở trong thư phòng Đông Cung thì cũng ở các nha ti thảo luận công việc với mọi người. Đó là chuyện cần hắn đích thân xử lý, ngoài ra vẫn rất nhiều việc cỏn con khác, nếu việc gì cũng phải chờ hắn xử lý thì e rằng một ngày có mười hai canh giờ cũng không đủ dùng.

“Sáng mai chúng ta sẽ phải rời đi, chàng cũng thấy thái độ của tên Tri huyện kia rồi đấy, chắc chắn là mặt ngoài thế này sau lưng thế khác.” Nguyễn Linh Huyên lại ngồi xuống bên bàn, vỗ tay lên bàn không nhẹ không nặng, lòng đầy căm phẫn: “Nếu hắn ta đã biết dụng ý của chúng ta thì chắc chắn sẽ diễn trò nguyên bộ, khiến người ta không thể bắt được nhược điểm của hắn ta!”

Tiêu Văn Cảnh tự tay rót một ly trà nóng cho nàng rồi đẩy đến bên tay nàng, kiên nhẫn nói: “Có những người có thể bịt miệng, cũng có những người không thể bịt miệng, có một số chuyện che giấu được, cũng có một số chuyện không che giấu được. Một huyện có hơn ngàn hộ gia đình, hơn vạn người dân, nếu chúng ta muốn nghe ngóng tin tức nào đó thì sao hắn ta có thể che giấu được? Chẳng qua hắn ta đang cá cược xem ta có thật lòng muốn điều tra chuyện của chúng hay không mà thôi.”

“Vậy thì hắn ta nhất định là thua cuộc rồi!” Nguyễn Linh Huyên vô cùng tin tưởng Tiêu Văn Cảnh, hắn sẽ không bao giờ nuông chiều những kẻ này.

Tiêu Văn Cảnh chống má nhìn nàng, cười khẽ ra tiếng.

Nguyễn Linh Huyên bỗng im lặng, đặt tay lên bàn trượt về phía trước, đưa khuôn mặt của mình đến gần mặt Tiêu Văn Cảnh, chớp đôi mắt hạnh to tròn: “Tiêu Văn Cảnh, trong lòng chàng có giống mấy tên Ngự sử đại phu kia, cảm thấy ta chú ý tới việc triều chính như vậy là muốn thâu tóm quyền lực phải không?”

“Vì sao?” Tiêu Văn Cảnh vuốt tóc con rải rác trên thái dương của nàng ra sau tai, ôn tồn nói: “Phu thê vốn là một thể, sau này ta làm quân nàng làm hậu, nàng cũng không muốn trở thành loại người như Thẩm Hoàng hậu đúng không?”

Nhớ lại Hoàng hậu đang hối hận trong thâm cung, Nguyễn Linh Huyên lắc đầu.

Thẩm Hoàng hậu gửi gắm toàn bộ hy vọng vào việc nâng đỡ Đại Hoàng tử, thế nên cả tin Điền Tiệp Dư không có ý tốt, làm độc hại hoàng tự, tiếp tay cho kẻ xấu. Bây giờ thua hết cả ván cờ, còn bị giam cầm trong thâm cung, cả người tiều tụy, lần trước đi thăm bà ta, bà ta đã như ngọn nến tàn trước gió, khiến người ta không nỡ nhìn vào.

Thấy vẻ mặt nàng buồn bã, Tiêu Văn Cảnh biết nàng cũng nhớ tới kết cục của Thẩm Hoàng hậu, bèn dịu dàng xoa đầu nàng: “Vậy nên nàng chịu đi theo ta trải nghiệm và quan sát dân tình, bày mưu tính kế thậm chí ra mặt hòa giải, ta nghĩ đây không phải là chuyện xấu. Trước kia có quy định hậu cung không được phép nhúng tay vào việc triều chính, khiến nữ tử bị giam cầm trong một tấc đất nho nhỏ, chỉ đăm chiêu suy nghĩ về bản thân và sự được mất của gia tộc, khiến lòng dạ họ càng ngày càng nhỏ.”

“Lại đây…” Tiêu Văn Cảnh chìa tay về phía Nguyễn Linh Huyên, kéo nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phương xa.

Dịch quán này là một tòa nhà gỗ cao ba tầng, tầm nhìn rất rộng, cho dù màn đêm buông xuống thì vẫn có thể thấy ánh đèn của muôn nhà, nhìn đến nơi rất xa.

“Chúng ta đi suốt chặng đường, từ nơi phồn hoa đến nơi hoang vu, từ nơi trù phú đến nơi cằn cỗi, bất kể là mặt chính vinh quang sáng ngời hay là mặt trái tàn tạ sứt sẹo, chúng ta không thể không chấp nhận nó, đây chính là bộ mặt thật của Đại Chu. Chúng ta là Trữ quân và Trữ hậu, đây đều là những khó khăn mà tương lai hai chúng ta phải đối mặt, hai chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những khó khăn ấy.”

Nguyễn Linh Huyên bị Tiêu Văn Cảnh nắm chặt tay, đầu tiên là nhìn nửa gương mặt của hắn. Thái tử trẻ tuổi có gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt kiên nghị, nhìn về phía ánh đèn kéo dài phương xa, giọng nói từ tốn.

Ba chữ “hai chúng ta” được trau chuốt bằng giọng nói của hắn, cũng biết thành lời tâm tình êm tai nhất.

Hai chúng ta là một cụm từ gắn kết chặt chẽ, là cụm từ không thể thiếu, có ngươi có ta thì mới có thể tạo thành hai chúng ta.

Tiêu Văn Cảnh không ngại cực khổ kéo nàng rời khỏi Thịnh Kinh, bởi vì hắn muốn những gì mình được chứng kiến và được lắng nghe thì nàng cũng sẽ được chứng kiến, được lắng nghe. Từ đó, cảm nhận và tư tưởng của họ, thậm chí là hành vi sau này mới có thể thống nhất với nhau, không đến nỗi ai vượt xa ai.

Tựa như hai con ngựa, chỉ khi nào bước chân thống nhất thì mới có thể tiến lên cùng một lúc.

Nguyễn Linh Huyên theo hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay ấm áp, lồng ngực cũng nóng lên.

Nàng sẵn lòng cùng Tiêu Văn Cảnh làm chuyện vĩ đại và có ý nghĩa sâu sắc như vậy.

Nhưng nàng biết rõ năng lực của mình còn lâu mới đủ, không khỏi thấp thỏm nắm chặt tay Tiêu Văn Cảnh, lắc đầu: “… Nhưng, ta sợ ta sẽ không làm được, chàng biết rồi đấy, hồi còn ở học đường ta không học hành đàng hoàng…”

Nhắc đến chuyện này, nỗi xấu hổ muộn màng tràn ngập trong lòng nàng.

Nếu biết trước sau này sẽ được gửi gắm trọng trách thì nàng sẽ ép bản thân phải học hành đàng hoàng!

Tiêu Văn Cảnh quay sang nhìn nàng, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của nàng, ôn hòa nói: “Sở trường của nàng không phải là những thứ cứng nhắc đó, mà là ở đây, ánh mắt của nàng có thể thấy sự chân thật và lương thiện của thế gian, cho dù là bụi gai bùn lấy cũng thấy được cảnh đẹp.”

Kế tiếp, ngón tay của hắn lại di chuyển xuống dưới, đặt lên ngực nàng: “Lòng dạ nàng lương thiện, trượng nghĩa quả cảm, đã hơn xa rất nhiều người.”

Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên lấp lánh, gò má hồng hào, hào hứng hỏi: “Chàng đang khen ta hả?”

Tiêu Văn Cảnh giơ tay xoa mặt nàng, mỉm cười: “Tất nhiên.”

Tranh thủ cơ hội này, Nguyễn Linh Huyên dụi mặt vào lòng bàn tay hắn, cứ như một chú mèo con vui sướng vẫy đuôi, ngây thơ động lòng người.

Tiêu Văn Cảnh khẽ mím môi, yết hầu lăn lộn.

Trên đường đi có thị vệ trông chừng, đến địa phương chỉ lo đối phó với mấy tên quan lại cáo già, hai phu thê hiếm khi có thể ở bên nhau. Tiêu Văn Cảnh kéo cánh tay Nguyễn Linh Huyên xoay người để mình tựa vào cửa sổ, còn Nguyễn Linh Huyên đứng trước mặt mình, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Nguyễn Linh Huyên cứng đờ, dần dần bị nhiệt độ cơ thể và độ ẩm trên người hắn hòa tan. Tuy rằng chiều cao chênh lệch nhưng nàng vẫn cố gắng vươn tay đè lên vai hắn, không cho đối phương đè lên người mình, hóa bị động thành chủ động, nào là liếm nào là cắn, hôn Tiêu Văn Cảnh đến nỗi như đổ thêm dầu vào lửa, không nhẫn nại nữa mà ôm chặt eo nàng, đi vòng ra sau bình phòng.

Chỉ trong chốc lát, đệm chăn được trải ngay ngắn trên giường đã trở nên rối tung.

Giữa chừng trộn lẫn mấy tiếng nức nở kèm theo mấy câu dỗ dành.

Bùm… Bùm…

Hai tiếng nổ vang vọng trên bầu trời, Nguyễn Linh Huyên thò đầu ra khỏi màn giường, trán đầy mồ hôi, kinh ngạc nghi ngờ muốn xuyên qua bình phong nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếc rằng bị bình phong lụa mỏng thêu bách điểu nhiều màu che khuất, nàng chỉ thấy được ánh sáng đủ màu rực rỡ bên ngoài.

“Đó là pháo hoa.” Tiêu Văn Cảnh từ đằng sau luồn tay qua nách, ôm chặt eo nàng, gác cằm lên hõm vai của nàng: “Có lẽ là nhà ai mở tiệc mừng…”

Nguyễn Linh Huyên vốn dĩ không có hứng thú với pháo hoa, chẳng qua là muốn tranh thủ thời cơ nghỉ ngơi một lát, bèn nói: “Một nhà làm tiệc mừng mà đã náo nhiệt thế này, nếu sau này Đại Chu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an dưới sự thống trị của chúng ta thì ta sẽ bắn thật nhiều thật nhiều pháo hoa để ăn mừng!”

Tiêu Văn Cảnh cười khẽ một tiếng, nghiêng mặt hôn lên gáy nàng, giọng nói dung túng: “Ừ, nghe lời nàng.”

Được hắn đồng ý, Nguyễn Linh Huyên quay sang hôn cái chụt lên môi hắn để bày tỏ sự khen ngợi. Trước khi đợt pháo hoa thứ hai chiếu sáng trước cửa sổ, màn giường đã được buông xuống, hai người tiếp tục ôm chầm lấy nhau.

Đêm khuya yên tĩnh.

Nguyễn Linh Huyên gác đầu lên lồng ngực phập phồng của Tiêu Văn Cảnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đổ mồ hôi nóng của hắn, lúc lướt qua lông mày rậm, ngón tay của nàng nhẹ nhàng chạm vào ấn đường của hắn.

“Ngọc áp hồn của chàng bị vỡ rồi.” Giọng nói của nàng tràn ngập tiếc nuối.

Dù sao thì đó cũng là một viên phỉ thúy rất hiếm thấy, hơn nữa có ý nghĩa quan trọng.

Tiêu Văn Cảnh cầm ngón tay của nàng đặt bên môi khẽ hôn: “Có lẽ sứ mệnh của nó đã kết thúc, giờ đây ta và nàng có thể bạch đầu giai lão bên nhau, thế là đủ rồi.”

Nguyễn Linh Huyên nhớ lại đêm mạo hiểm ấy, nếu không phải nàng may mắn được cầm máu, hạ sốt thì e rằng đã không còn trên đời này nữa, tựa như giấc mơ theo lời nói của Tiêu Văn Cảnh…

“May mắn, chúng ta đều không có việc gì.” Nguyễn Linh Huyên cúi xuống, kề mặt lên lồng ngực Tiêu Văn Cảnh: “May mắn…”

Tiêu Văn Cảnh dịu dàng vuốt tóc nàng, gác một tay lên ấn đường của mình, dường như hơi ấm còn sót lên lúc mới trùng sinh vẫn còn trên ấn đường của hắn.

Sức mạnh quỷ thần hư vô mờ mịt, có được là may mắn của hắn. Nhưng sau này, hắn sẽ dựa vào lực lượng của mình để che chở người yêu thương, che chở muôn dân trên thế gian này.

Con đường này xa xôi mà gập ghềnh nhưng có thê tử bên cạnh, sơ tâm không thay đổi, tuy xa vời nhưng sẽ không chểnh mảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang