• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau.

Ngày hè ánh nắng chói chang, thiếu đi những cơn mưa dầm triền miên của mùa xuân.

Thế nhưng thời tiết thế này lại rất thích hợp để ra ngoài du ngoạn, Nguyễn Linh Huyên hẹn Ngụy Khiếu Vũ đi đến ngoại ô phía bắc cưỡi ngựa.

Trong thành Thịnh Kinh phố phường sầm uất, phòng ốc dày đặc, cũng không thích hợp cưỡi ngựa phi nhanh trên đường cho nên ngoại ô phía bắc đã trở thành địa điểm lựa chọn du chọn du ngoạn, tản bộ tốt nhất của các công tử tiểu thư trẻ tuổi trong ngày thường.

Nguyễn Linh Huyên và Ngụy Khiếu Vũ cưỡi ngựa ra khỏi thành, mới đi đến bãi cỏ ngoại ô phía bắc thì đã oan gia ngõ hẹp tình cờ gặp phải đám người Chương Nguyên Côn.

Đám công tử này đang luyện kỵ xạ, các bia ngắm làm bằng cỏ được cắm xuống đất tạo thành một vòng tròn, người cưỡi ngựa chạy nhanh một vòng quanh bia, bắn hết mười mũi tên trong tay, cuối cùng xem xem mũi tên của ai cắm trên bia ngắm nhiều nhất thì người đó chính là người chiến thắng.

Nguyễn Linh Huyên ghìm ngựa xem bọn họ thi đấu.

Nhìn thấy còn có người không bắn trúng tám trên mười bia, nàng thấy vô cùng vui vẻ, đôi mắt cười cong thành hình bán nguyệt.

“Đây không phải là Nguyễn Linh Huyên sao?”

“Hừ, cười híp cả mắt lại, có gì buồn cười đâu chứ!”

Nguyễn Linh Huyên ra hiệu Ngụy Khiếu Vũ cưỡi ngựa đuổi theo, bản thân nàng thì kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa phóng lên: “Đang bắn tên sao?”

“Không nhìn thấy sao còn hỏi?” Chương Nguyên Côn tức giận nói với nàng.

Mối thù một cú đấm kia hắn ta vẫn còn ghim trong lòng, khó có thể quên đi được.

“Đúng lúc ngứa tay, để ta bắn thử một chút xem?” Ngụy Khiếu Vũ nhìn mấy cái bia ngắm kia, ngứa ngáy tay chân muốn thể hiện.

Chương Nguyên Côn chần chờ một lúc, sau đó ra hiệu cho người bên cạnh: “Đưa cung tiễn cho hắn, ta cũng muốn nhìn xem Tiểu Tướng quân có bản lĩnh gì.”

“Ta cũng muốn!” Nguyễn Linh Huyên không cam lòng tụt lại phía sau, nàng lập tức chìa tay ra với Chương Nguyên Côn, dường như không hề nhớ rõ cảnh tượng giương cung bạt kiếm giữa họ vào khoảng thời gian trước đây.

Chương Nguyên Côn dứt khoát im lặng không nói gì nhưng trong lòng hắn ta cũng tạm thời không biết dáng vẻ không quan tâm chuyện trước đây của Nguyễn Linh Huyên bây giờ là do nàng thật sự không so đo hay là nàng quá rộng lượng. Nhưng nếu bây giờ hắn ta nhắc đến sẽ có vẻ hắn ta bụng dạ hẹp hòi.

Hắn ta oán giận nói: “Cũng đưa cung tiễn cho Nguyễn Linh Huyên.”

“Được, không hổ là tôn nữ của Mộc Lão Vương gia, vậy chúng ta cùng nhau so tài xem sao.” Ngụy Khiếu Vũ đeo chéo bao đựng tên ra sau lưng, lại thử độ co dãn của dây cung, sau khi kiểm tra xong xuôi thì vô cùng tự tin về trận so tài này.

Kỵ xạ khó ở chỗ người thi chẳng những phải có thuật cưỡi ngựa cao siêu mà còn phải có bản lĩnh bắn tên nhanh.

Nhắm chuẩn mục tiêu, kéo căng dây cung mỗi một bước nếu muốn thành thạo thì đều phải tập luyện trong thời gian dài, công thêm việc phải hoàn thành ở tốc độ cao khi cưỡi ngựa, độ khó không chỉ gấp đôi bình thường.

Một đám người đứng xếp hàng từ đầu đến cuối sát sàn sạt nhau, mỗi người có mười mũi tên, trên mũi tên còn dính thuốc màu khác màu để phân biệt.

Quan chỉ huy vừa ra lệnh, ngựa đã lập tức chạy đi.

Chẳng mấy chốc đã chạy xong một vòng, tên của tất cả mọi người đều đã bắn hết.

Trong việc kỵ, xạ, Nguyễn Linh Huyên cũng có tài năng trời phú nhất định, đôi mắt nàng tinh tường, khả năng phân biệt bia rất nhanh nhạy, kể cả khi bỏ dây cương cưỡi ngựa ở tốc độ cao cũng có thể nhanh chóng hoàn thành việc bắn tên, xác suất trúng bia là tám chín phần mười, coi như thành tích khá tốt.

Đương nhiên cũng có chênh lệch nhất định so với Ngụy Khiếu Vũ.

Sau khi chạy xong một vòng, mười mũi tên của Ngụy Tiểu Tướng quân đều bắn trúng tâm bia, không lệch một mũi nào.

Đây không phải là thành tích sử dụng cơ hội gian lận gì đó là có thể đạt được mà là trình độ thật sự của hắn ta.

“Tiểu Tướng quân, ngươi cũng giỏi lắm đó!” Nguyễn Linh Huyên không chút do dự giơ ngón tay cái khen ngợi hắn ta.

Ngụy Khiếu Vũ được khen cũng không kiêu ngạo: “Nào có, trình độ của đại ca ta còn giỏi hơn ta nữa cơ, thành tích này của ta cũng không đáng là gì, hơn nữa kỵ xạ của ngươi cũng không tệ, chỉ là có lúc có lòng muốn thực hiện nhưng năng lực lại không đủ, là do cung tên không thuận tay sao?”

Ngụy Khiếu Vũ rất biết cách viện cớ cho người khác.

Cung tên trong tay quả thực không phải loại Nguyễn Linh Huyên thường dùng nhưng nàng cũng biết trình độ của mình đang ở mức nào, có thể bắn trúng bảy tám bia trong số mười bia đã coi như thành tích ổn định nhất của nàng rồi.

Chẳng qua nàng vẫn khá bất ngờ về trình độ bắn tên nhanh cũng khá tốt của Chương Nguyên Côn, hơn nữa cách hắn ta cầm tên cũng khác với người khác, hắn ta có thể đặt cùng lúc bốn năm mũi tên trên cây cung nhưng thực ra lại chỉ bắn ra một mũi tên duy nhất trong số đó, việc này giúp giảm bớt công sức lấy mũi tên cũng như tiết kiệm thời gian hơn, có thể bắn tên nhanh hơn.

Không ngờ hắn ta còn có tài năng này.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Thấy Nguyễn Linh Huyên nhìn mình, Chương Nguyên Côn cảm thấy rất mất tự nhiên, hắn ta có cảm giác cái mũi hơi ngứa ngứa, máu mũi có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.

Nha đầu thối này ra tay cũng không báo trước mà có thể ra tay bất cứ lúc nào, khiến cho người khác không thể không đề phòng!

“Ta chỉ muốn hỏi ngươi làm như thế nào mà lại có thể đặt đồng thời năm mũi tên lên cung tên nhưng lại không ảnh hướng đến mũi tên bắn ra kia?”

“Hả?” Trước câu hỏi này, Chương Nguyên Côn có phần sửng sốt.

Hắn ta không ngờ Nguyễn Linh Huyên lại hỏi câu hỏi này.

Ngụy Khiếu Vũ nhìn thấy dáng vẻ đứng ngây người ra của hắn ta thì không nhịn được cười.

Nguyễn Linh Huyên cũng không chú tâm vào mấy chuyện vụn vặt như đối xử với mọi người với mọi việc, nàng là người cầm lên được cũng buông xuống được, thế cho nên mỗi ngày nàng đều sống rất hạnh phúc, vui vẻ.

“Đúng vậy, ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy ngươi bắn tên như vậy.”

Nguyễn Linh Huyên vừa mở miệng, Chương Nguyên Côn còn tưởng nàng lại muốn gây chuyện với mình nhưng khi Ngụy Khiếu Vũ lên tiếng phụ họa, Chương Nguyên Côn lại vô thức ưỡn ngực ra, đắc ý nói: “Chiêu đó là sư phụ của ta, thần xạ thủ nổi tiếng A Sử Na Hiếu đã dạy cho ta!”

“Chính là vị tướng đứng đầu Bắc Lỗ nổi tiếng kia sao?” Ngụy Khiếu Vũ cũng bắt đầu thấy hứng thú: “Chả trách, thuật bắn tên của ngài ấy quả thực đứng đầu thiên hạ, Thất Châu tiễn nổi tiếng thiên hạ.”

“Lợi hại như vậy sao!” Hai mắt Nguyễn Linh Huyên lập tức sáng rực lên, nàng nhìn sang Chương Nguyên Côn bằng ánh mắt đầy tha thiết: “Ngươi mau dạy cho ta đi!”

“Hả?” Chương Nguyên Côn lại sửng sốt lần nữa.

Trong lúc hắn ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Nguyễn Linh Huyên đã im lặng nhét cung tên vào trong tay hắn ta, muốn hắn ta làm mẫu cho mình.

Chương Nguyên Côn nhìn xung quanh một lượt, thấy mọi người đều đang nhìn mình, đến cả Ngụy Khiếu Vũ cũng đang chờ đợi được mở rộng tầm mắt, hắn ta nắm chặt cây cung trong tay, hếch cằm lên: “Vậy, vậy ta sẽ thể hiện cho các ngươi thấy, có học được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người các ngươi!”

Nguyễn Linh Huyên nghe Chương Nguyên Côn nói nội dung chính của cách bắn tên này, sau khi tự mình tập luyện mấy lần nàng cũng đã hiểu được phần nào, trước khi chuẩn bị cùng Ngụy Khiếu Vũ lên ngựa rời đi, nàng còn nói một câu: 

“Đợi ta tập luyện thành thạo, chúng ta lại đến tỷ thí!”

Chương Nguyên Côn còn tưởng mình nghe nhầm bèn vội hỏi lại mấy người đứng hai bên: “Vừa nãy ngươi nghe thấy nàng ta nói gì không? Nàng ta còn muốn đến tỷ thí với ta sao?”

“Ngươi không nghe nhầm đâu, ý của Nguyễn Linh Huyên chính là ý này…”

“Có phải nàng ta có tật xấu gì không?”

Ai bảo không phải chứ.

Chắc chắn tám mươi phần trăm là Nguyễn Linh Huyên có bệnh, bọn họ cũng không quen biết gì nàng ta!

“Vậy, vậy chúng ta nên làm thế nào?”

Chương Nguyên Côn cầm cung trong tay, lòng hiếu thắng chưa từng có lại từ từ dâng lên trong lòng: “Không thể thua nha đầu thối kia được, trận so tài này chúng ta nhất định phải thắng!”

*

Nguyễn Linh Huyên cũng không biết một câu nói của mình đã khiến Chương Nguyên Côn áp lực hơn gấp bội, từ đó khiến đám công tử bột bước lên con đường khổ luyện kỵ xạ, lúc này nàng đang dẫn Ngụy Tiểu Tướng quân đi vào rừng cây nhỏ ngày thường nàng hay phi ngựa vào.

“Nguyễn Linh Huyên, sao ngươi lại ở đây?” Trên đường đi, nàng gặp được công tử và mấy người bạn quen biết nhau trước đó đi qua.

“Ta và Tiểu Tướng quân muốn đi cưỡi ngựa.” Nguyễn Linh Huyên giòn giã trả lời.

“Thế Lục điện hạ đâu?” Người kia nhìn thấy Ngụy Khiếu Vũ thì hết sức kinh ngạc.

Gần đây Nguyễn Linh Huyên rất thân thiết với Lục điện hạ, không lý nào bây giờ còn ở bên ngoài chơi.

“Lục điện hạ? Không phải hắn ở trong cung sao?” Mấy ngày gần đây Nguyễn Linh Huyên không nhận được tin tức của Tiêu Văn Cảnh, cơ mà hắn cũng thường xuyên bận đến nỗi không có lòng dạ nào quan tâm đến chuyện khác nên Nguyễn Linh Huyên cũng đã quen với việc này.

“Không phải Lục điện hạ bị bệ hạ cấm túc rồi sao?”

“Hắn bị cấm túc rồi sao?” Nguyễn Linh Huyên giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ta cũng không rõ lắm, cơ mà tin tức này cũng không loan ra ngoài, nếu muội không biết rõ tình hình, vậy chắc hẳn không nghiêm trọng lắm đâu.” Công tử kia chắp tay chào với Ngụy Khiếu Vũ rồi cáo từ rời đi.

Cộc cộc…

Tiếng móng ngựa đạp lên con đường nhỏ trong rừng, hai con ngựa không tranh giành vị trí đi trước đi sau mà đi ngang hàng nhau.

“Chỗ này quả nhiên là một nơi cưỡi ngựa tốt.” Ngụy Khiếu Vũ khen: “Cây cối thẳng hàng, khoảng cách đều nhau.”

“Ừm.” Nguyễn Linh Huyên mất tập trung lên tiếng trả lời.

“Tiêu Văn Cảnh đã xảy ra chuyện gì?”

“Muội đang lo cho ngài ấy sao?” Ngụy Khiếu Vũ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của nàng.

“Ngươi không biết, Tiêu Văn Cảnh rất giỏi, bệ hạ sẽ không vô duyên vô cớ cấm túc ngài ấy, tất nhiên là do trước đây có quá nhiều người vạch tội ngài ấy!” Nguyễn Linh Huyên gật đầu thật mạnh, tên Chương Nguyên Côn kia cũng đã nói, Đại Hoàng tử đang đối phó Tiêu Văn Cảnh, tám mươi phần trăm cũng là do nguyên nhân này.

Nguyễn Linh Huyên quay đầu lại nhìn Ngụy Khiếu Vũ, giọng điệu có chút tủi thân hỏi: “Ngươi nói xem xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ngài ấy không nói cho ta biết?”

Ngụy Khiếu Vũ lắc đầu: “Ta không biết.”

Nguyễn Linh Huyên suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, thận nàng cũng không còn tâm trạng nào mà cưỡi ngựa, ủ rũ gục đầu xuống.

Ngụy Khiếu Vũ nhìn nàng thêm mấy lần, hiếm khi nào thấy nàng lo lắng ra mặt như vậy, hắn ta bèn lên tiếng an ủi nàng: “Muội cũng không cần lo lắng quá đâu, ngài ấy là Hoàng tử, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Đến cả chuyện cấm túc cũng không truyền ra ngoài, vậy càng chứng tỏ bệ hạ vẫn còn tình cảm, không tính là trừng phạt nghiêm khắc.

Nhưng Nguyễn Linh Huyên vẫn không nghĩ đến những điều này, nàng ghìm dây cương lại, quay đầu ngựa vòng trở về: “Không được, ta vẫn phải trở về xem sao!”

*

Chung Túy cung.

Tiêu Văn Cảnh đang đánh bóng và sơn lại cây cung của mình ở trong viện, bỗng nhiên sau lưng hắn có một cơn gió kỳ lạ nổi lên, hắn nghiêng đầu tránh đi, một viên kẹo bọc trong túi giấy dầu rơi bộp cái xuống đất cách chỗ hắn không xa.

“Tiêu Văn Cảnh, người không trượng nghĩa gì hết! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà người cũng không nói cho ta!” Nguyễn Linh Huyên đang ghé vào đầu tường, trợn mắt nhìn hắn.

Tiêu Văn Cảnh chống cây cung xuống đất, quay người lại ngẩng đầu nhìn nàng: “Không phải hôm nay muội đi cưỡi ngựa với Tiểu Tướng quân sao…”

Hắn nhìn bầu trời thấy sắc trời vẫn còn sớm.

“Quay về nhanh như vậy sao?” Hắn cười nói.

“Người còn nói nữa sao! Trên đường đi ta nghe Quý Thời nói người bị cấm túc, ta làm gì còn tâm trạng nào mà chơi bời nữa, vừa nghe được tin đã vội vàng quay về gặp người!” Nguyễn Linh Huyên nhìn hắn chằm chằm: “Sao người để bản thân rơi vào cảnh bị cấm túc thế này vậy?”

“Muội đang lo lắng cho ta sao?” Tiêu Văn Cảnh ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên nở nụ cười.

“Ai lo lắng cho người chứ, chỉ là ta tức giận vì người không nói cho ta biết thôi!” Nguyễn Linh Huyên đang giận nên không chiều theo lời hắn nói.

“Ta với Tiểu Tướng quân trò chuyện vui vẻ lắm, vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên, hắn còn khen tài kỵ xạ của ta tốt nữa cơ.”

Vẻ mặt Tiêu Văn Cảnh vẫn hết sức bình tĩnh.

Nguyễn Linh Huyên tiếp tục nói:

“Tiểu Tướng quân còn mời ta cùng đi chơi Tết Nguyên Tiêu, uống rượu ngon, nếu không phải vì chuyện của người, hai bọn ta còn có thể chơi thêm một lúc lâu nữa…”

Tiêu Văn Cảnh im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng vừa biết ta xảy ra chuyện muội đã lập tức quay lại đây, như này còn không phải đang lo lắng cho ta sao?”

“Ta…” Nguyễn Linh Huyên nghẹn lời.

Quả thực nàng rất mong chờ được đi cưỡi ngựa cùng Tiểu Tướng quân, hơn nữa suốt quãng đường đi nàng đều hết sức vui vẻ.

Thế nhưng nàng cũng không muốn Tiêu Văn Cảnh xảy ra chuyện.

Nếu như phải chọn giữa hai người, nàng vẫn sẽ chọn Tiêu Văn Cảnh sắp xảy ra chuyện.

Nguyễn Linh Huyên hít một hơi thật sâu: “Chúng ta là bằng hữu mà, người xảy ra chuyện thì dĩ nhiên ta phải đến xem rồi, ta cũng không giống như điện hạ, lại còn giấu giấu diếm diếm người khác, người…”

“Nguyễn Miên Miên, bằng hữu không phải làm như muội đâu.” Nụ cười trên mặt Tiêu Văn Cảnh biến mất, giọng điệu cũng trở nên hết sức nghiêm túc.

Nguyễn Linh Huyên bị câu nói của Tiêu Văn Cảnh làm cho sững người, nàng làm bạn không đúng chỗ nào.

“Thật ra muội vẫn quan tâm đến ta nhiều hơn…” Ánh mắt Tiêu Văn Cảnh sâu thăm thẳm, ngay sau đó hắn nói: “Muội thích ta.”

“Người, người nói bậy!” Nguyễn Linh Huyên hoảng hốt đến nỗi ngã từ đầu tường xuống. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK