• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Tiểu Vương gia dẫn dắt quân tiếp viện để tiếp nhận nhiệm vụ truy kích, còn đại quân đã kiệt sức có thể trở về doanh trại để nghỉ ngơi, hồi sức.

Tiêu Văn Cảnh trở về lều rồi bắt đầu rửa sạch vết thương.

Mỗi một lần nghỉ ngơi đều rất quý giá. Bọn họ phải tranh thủ từng phút từng giây để chữa trị vết thương và bổ sung năng lượng, bởi vì chẳng ai biết được khi nào sẽ diễn ra lần chiến đấu xông pha tiếp theo.

Nguyễn Linh Huyên không dám nhìn vào miệng vết thương đẫm máu của Tiêu Văn Cảnh nên đã nghiêng đầu sang một bên, sau đó tự giải thích:

“Đương nhiên là mẫu thân của ta không đồng ý. Nhưng Đại cữu cữu của ta đã nói rằng, huyết mạch của Mộc gia không có kiểu hèn nhát nên rất tán thành việc ta đến đây!”

“Hồ đồ!” Tiêu Văn Cảnh nhìn nàng một thoáng nhưng lại bất cẩn cử động cánh tay khiến vết thương co rút đau đớn, kịch liệt đến độ hắn toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

“Điện hạ, xin ngài đừng nhúc nhích. Vết thương này vừa được bôi thuốc nên máu vẫn chưa ngừng chảy đâu.” Cẩn Ngôn vừa nhìn vừa cảm thấy đau lòng.

Nguyễn Linh Huyên sải bước về phía trước, đôi mày thanh tú nhướng lên. Nàng nhìn vào vết thương của Tiêu Văn Cảnh với đôi mắt đẫm lệ: “Đây là cách chàng tự chăm sóc bản thân ư? Lại còn nói rằng chàng sẽ ở một nơi an toàn nữa chứ? Ta thấy chàng đang liều mạng lao về phía trước mới đúng nhỉ?”

“...” Tiêu Văn Cảnh nhất thời đuối lý, lên tiếng giải thích: “Ban đầu ta cũng đâu có xông vào bên trong.”

“Lúc đầu thì không có nhưng về sau lại ngựa quen đường cũ thôi.” Trong lòng Cẩn Ngôn cũng oán thán.

Nguyễn Linh Huyên chống tay lên hông với vẻ mặt “ta biết ngay mà”.

Sau khi Cẩn Ngôn băng bó vết thương cho Tiêu Văn Cảnh xong xuôi, hắn ta bèn thức thời lui ra ngoài.

Lều trại ở nơi đóng quân rất đơn sơ, kém xa những màn trướng được dựng ở bãi săn Y Điền trong hội săn mùa thu. Chỉ có điều, Nguyễn Linh Huyên vốn đã chuẩn bị tinh thần từ sớm nên cũng không hề bắt bẻ những thứ này. Nàng di chuyển một chiếc ghế nhỏ để ngồi xuống bên cạnh Tiêu Văn Cảnh.

Hắn cầm lấy cái túi nước bằng da trâu: “Trong đó có rượu đấy, nàng có muốn uống không?”

Đúng lúc đang khát nước nên Nguyễn Linh Huyên đã nhận lấy rồi nhấp một ngụm nhỏ, vậy mà nàng lại phát hiện nó không hề khó uống.

“Đây chính là rượu trái cây màu đỏ mà Tiểu Tướng quân đã nhắc tới sao?” Nguyễn Linh Huyên gật đầu: “Quả nhiên giống hệt lời hắn từng nói, hương vị không tệ.”

“Ngụy Tiểu Tướng quân đang ở đại doanh cách đây không xa, ngày mai ta sẽ đưa nàng tới đó.” Tiêu Văn Cảnh nhân cơ hội nhắc tới chuyện này.

Dù trong lòng hắn rất vui mừng khi nhìn thấy Nguyễn Linh Huyên nhưng niềm vui đó cũng không đến nỗi khiến đầu óc của hắn trở nên mụ mị mà quên mất chính sự.

Nguyễn Linh Huyên đặt túi nước xuống, lập tức cảnh giác: “Chàng muốn đưa ta đi vì chàng muốn đi đến nơi khác à?”

Tiêu Văn Cảnh còn chưa kịp mở miệng thì Nguyễn Linh Huyên đã lập tức thốt lên: “Ta sẽ không đi đâu hết. Ta chỉ đi theo chàng thôi. Ta vì chàng nên mới đến đây cơ mà!”

Trong lòng Tiêu Văn Cảnh cảm thấy cảm động nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

“Ta muốn hội hợp với Tấn Vương để chặn đường lương thực. Nàng đi theo làm gì?”

“Có nguy hiểm không?”

“… Chỉ cần tập hợp với quân đội của Tấn Vương thì chúng ta sẽ không sợ kẻ địch phục kích hay đánh lén đâu. Sẽ không có gì nguy hiểm cả.”

Nguyễn Linh Huyên nắm lấy tay hắn với vẻ lém lỉnh: “Đúng rồi. Nếu không có gì nguy hiểm thì ta sẽ đi cùng chàng!”

Tiêu Văn Cảnh nhìn vào đôi mắt vô cùng cố chấp của nàng, cuối cùng buông tiếng thở dài rồi nhượng bộ nàng một bước: “Thôi được. Ta cũng lo lắng nếu để nàng ở lại đại doanh thì sẽ xảy ra chuyện khác.”

Sáng sớm hôm sau, một đội khinh kỵ binh* cùng lên đường với Tiêu Văn Cảnh.

*Khinh kỵ binh: Đội ngũ kỵ binh có kỹ năng chiến đấu tốt, tính cơ động mạnh mẽ, chiến đấu linh hoạt và trang bị hợp lý, có thể chiến đấu độc lập hoặc hợp tác với các lực lượng khác. 

Nguyễn Linh Huyên mặc áo giáp mềm, đội mũ giáp và vác cung tên như một chiến binh nhỏ. Nàng vô cùng hào hứng đi theo đội quân để chặn đường lương thảo.

Người Bắc Lỗ luôn thiếu lương thực. Việc họ có thể tổ chức chiến sự rầm rộ với tinh lực dồi dào như vậy chắc chắn có chỗ kỳ quặc. Mà con đường lương thực này chính là một trong số những điểm mấu chốt. Nếu dự đoán của Tiêu Văn Cảnh chính xác thì chỉ cần cắt đứt con đường lương thực này, chưa đầy nửa tháng sau, quân đội của Bắc Lỗ sẽ không thể cầm cự được nữa, chưa chiến đấu đã thất bại.

Sau khi đi được khoảng ba ngày, bọn họ đã đóng quân gần suối Minh Sa và cốc Nguyệt Nha.

Một mặt, họ đang đợi tập trung với quân đội của Tấn Vương. Mặt khác, họ cũng đang chờ đội quân lương thảo đến đây.

Thảo nguyên bao la, trời đất rộng lớn, cực kỳ tráng lệ.

Nếu là mùa hè thì nơi này sẽ là đồng cỏ màu mỡ với nguồn nước và cỏ, là nơi chăn nuôi trâu bò, cừu và ngựa. Thảo nào người Bắc Lỗ lại quyến luyến vùng đất trù phú này.

Trong thời gian kiên nhẫn chờ đợi, Tiêu Văn Cảnh cũng chẳng dám lơ là cảnh giác. Mỗi ngày, vào những thời điểm khác nhau, hắn nhất định sẽ phái lính trinh sát đi tuần tra xung quanh để phòng ngừa kẻ thù tiếp cận.

Các trinh sát sẽ bẩm báo đúng giờ, tất cả mọi thứ đều bình an vô sự cho đến chạng vạng ngày thứ tư, mấy lính trinh sát từ phía tây vẫn chưa quay trở lại dù đã đến hạn. Tiêu Văn Cảnh phát hiện điểm bất thường nên lập tức yêu cầu mọi người bỏ doanh trại rồi lên ngựa, chuẩn bị thay đổi vị trí.

Tuy nhiên, tình thế đã biến đổi chỉ trong giây lát. Một nhóm kỵ binh lặng lẽ xông tới từ phía ngược chiều ánh sáng. Tiêu Văn Cảnh ngoái đầu nhìn về hướng mặt trời lặn để phân biệt bạn hay thù. Nhưng đôi mắt của hắn lại bị chói lóa bởi ánh tà dương đến mức phải nhắm mắt lại.

Bất thình lình, một trận mưa tên ập đến đầu tiên, dữ dội như châu chấu.

“Cẩn thận!” Nguyễn Linh Huyên vừa cưỡi ngựa vừa dốc hết sức bình sinh để đẩy hắn ra.



Vùng biên giới phía bắc rất lạnh lẽo. Về đêm, bên trên cỏ khô phủ đầy sương giá. Tia nắng ban mai chiếu lên những tinh thể băng tuyết trong suốt khiến chúng óng ánh như những viên đá quý.

Mấy thớt ngựa cùng tập trung lại. Một người trong số đó giơ tay lên rồi nói:

“Vương gia, phía Công chúa đã rời đi một cách an toàn rồi. Bây giờ chúng ta phải đi tập hợp với Thái tử điện hạ, hỗ trợ điện hạ cắt đứt đoàn lương thực của Bắc Lỗ...”

“Uông Bình, ngươi không thấy Vương gia cũng đang bị thương rất nặng hay sao?” Tùy tùng theo hầu bên cạnh Tấn Vương không khỏi đỏ mắt, cắt ngang lời nói của Uông Bình.

Trên lưng của Tiêu Tông Vĩ có một vết thương lớn như vậy nhưng hắn ta lại không hề kêu đau dù chỉ một tiếng. Tuy nhiên, lẽ nào những người bên cạnh cũng thật sự cho rằng hắn ta không sao ư?

Cứ như thể bọn họ không hề nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta sắp trắng bệch như tờ giấy vậy.

“Nhưng... Nhưng bên phía Thái tử cũng cần chúng ta viện trợ mà.” Uông Bình càng lo lắng cho chính mình hơn. Ngộ nhỡ bọn họ không tập trung kịp thời, làm chậm trễ việc quân cơ thì đó chính là tội rơi đầu.

Tiêu Tông Vĩ nhìn lên không trung, bầu trời xanh thăm thẳm, suốt ngàn dặm chẳng có lấy một gợn mây nào.

Hắn ta chợt hỏi: “Hôm nay là tiết gì?”

Phó tướng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đã là tiết sương giáng* rồi ạ. Mùa đông sắp bắt đầu rồi. Nơi này sẽ càng ngày càng lạnh lẽo, không chỉ tướng sĩ chẳng chịu rét nổi mà thậm chí ngựa cũng sẽ chết cóng...”

*Tiết sương giáng: Vào ngày hai mươi ba hoặc hai mươi bốn tháng mười.

Tiêu Tông Vĩ bèn ném một nửa hổ phù vốn cất giữ bên thắt lưng cho Phó tướng: “Ngươi hãy dẫn quân đi tập hợp với Thái tử đi. Ta giao những việc còn lại cho ngươi đấy.”

Uông Bình lúng ta lúng túng bắt lấy hổ phù, cảm thấy hết sức kinh hãi: “Vương gia có ý gì? Lẽ nào ngài vừa lâm trận đã muốn chạy trốn ư?”

Giọng nói của Uông Bình rất chói tai nên Tiêu Tông Vĩ bèn bịt một lỗ tai lại, đợi đến khi cơn ù tai biến mất thì hắn ta mới tiếp tục nghe thấy âm thanh xung quanh.

Tiêu Tông Vĩ vẫn thản nhiên.

“Ta đã làm hết những gì ta có thể làm rồi. Các ngươi muốn bẩm báo thế nào cũng được!”

Tiêu Tông Vĩ quay đầu nhìn Uông Bình, khuôn mặt tái nhợt kia thật sự không còn chút máu nào cả, đồng thời cũng chẳng có biểu cảm gì, trông như một khối băng lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Thực ra, dẫu có cho Uông Bình một trăm lá gan thì hắn ta cũng chẳng dám ngăn cản vị Vương gia này.

“Vương gia?” Nhưng mà vào lúc này, ngay cả người thân cận của Tiêu Tông Vĩ cũng không thể hiểu được ý tứ của hắn ta: “Chúng ta sắp đi đâu thế ạ?”

Tiêu Tông Vĩ quất roi ngựa rồi xoay người lên đường.

“Vương gia, ngài đang bị thương đấy ạ!” Tùy tùng theo hầu nóng lòng như lửa đốt, chỉ có thể ra lệnh cho những binh sĩ khác đuổi theo Tiêu Tông Vĩ, sau đó vội vàng nói lời tạm biệt với đám người Uông Bình vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK