• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Hiểu Hành cười sung sướng bao nhiêu thì ánh mắt của Tiêu Văn Cảnh lại phức tạp bấy nhiêu.

Nguyễn Linh Huyên không biết gì cả còn đang cười khoái chí ở đằng trước.

Tiêu Văn Cảnh không nói gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm Hà Hiểu Hành. Mãi đến khi hắn ta ý thức được nụ cười của mình khiến Lục điện hạ thấy chướng mắt thì lúc này hắn ta mới biết điều không cười nữa.

Nhưng ngừng cười rồi mà Hà Hiểu Hành vẫn không biết tại sao bản thân lại gây chướng mắt.

Hắn ta đâu có nói gì đâu?

Đưa mắt nhìn bóng lưng hai người đi xa, Hà Hiểu Hành bắt đầu suy tư.

*

“Ca, huynh sao vậy?” Hai huynh muội Hà gia khó khăn lắm mới tìm thấy nhau, lại thấy Hà Hiểu Hành cứ sững người ra.

Tuy bình thường khi nghiên cứu thơ văn thì vị ca ca này của nàng ta cũng sẽ như người mất hồn, đờ người ra một lúc lâu, nhưng dáng vẻ hiện tại này của huynh ấy chẳng khác nào bị sét đánh.

Hà Hiểu Hành rùng mình một cái, thấy là muội muội thì vội nói: “Muội à, muội đừng quan tâm tới lời mẫu thân nói nữa…”

Hà Tố Tri vừa nghe là biết huynh của nàng ta đang nói tới chuyện gì, khuôn mặt hơi ửng hồng, liếc nhìn muội muội còn đang ngủ say: “Sao đột nhiên huynh lại nhắc tới chuyện này, mẫu thân chỉ thuận miệng nói vậy thôi, muội có nghĩ gì nhiều đâu.”

Hà Hiểu Hành lén nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai nghe lén mới nhỏ giọng nói: “Ta biết muội để tâm đến lời của mẫu thân rồi. Đại Hoàng tử không muốn lấy vợ lập phi, mọi người đều cho rằng cơ thể ngài ấy có vấn đề, không thể có con được, thế nên bệ hạ mới kéo dài thời gian không lập Trữ quân… Cho nên, mẫu thân mới nghĩ tới Lục điện hạ, muốn ra tay khi còn sớm, nhưng muội không biết vừa rồi ở đây ta thấy ai đâu…”

Hắn ta vỗ nhẹ vai tiểu muội, dỗ con bé ngủ say: “Ta thấy Lục điện hạ, ngài ấy và Nguyễn Lục cô nương đi dạo phố cùng nhau, còn mua cho nàng ta rất nhiều kẹo.”

Hà Tố Tri khẽ nhăn mày.

“Lục điện hạ không thích náo nhiệt, cũng không phải người phàm ăn tục uống, là người kỷ luật và thận trọng, nhưng lại nhường nhịn Nguyễn Lục cô nương hết lần này tới lần khác, muội có thấy ngài ấy đối xử với ai tốt như vậy chưa?”

Hà Tố Tri hiểu ý của huynh trưởng, nắm lấy ống tay áo: “Đó là bởi vì trước đây Lục điện hạ sống cô đơn một mình, chỉ có mình Nguyễn Linh Huyên muốn nói chuyện với ngài ấy… Thế nên Lục điện hạ mới đối xử với nàng ta tốt hơn người khác một chút, nhưng dù họ có quan hệ tốt với nhau như vậy nhưng người Nguyễn Linh Huyên thích là Ngụy Tiểu Tướng quân…”

Chuyện này bọn họ đều từng nghe nói, một người phô trương như Nguyễn Linh Huyên, trên mặt không giấu được chút bí mật nào, nếu Lục Hoàng tử muốn lấy nàng làm phi, nàng tuyệt đối không thể nào như hiện tại được.

Hà Hiểu Hành khẽ lắc đầu.

“Thế mới nói Nhật Nguyệt trường tương vọng, uyển chuyển bất ly tâm*! Ta đã nói rồi mà, hai người họ chắc chắn không đơn giản.”

*Hai người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, giống như mặt trời mọc thì mặt trăng lặn, nhưng dù mặt trời và mặt trăng có quay thế nào thì tình yêu của họ cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

*

Sau khi tới Như Ý trai, Nguyễn Linh Huyên tìm Nguyễn Linh Chuỷ còn đang chọn vải và kim chỉ.

Từ sau khi đính hôn, Nguyễn Linh Chuỷ luôn bận rộn chuẩn bị hôn phục, cho nên này ấy thường sẽ mua chút vải để luyện tập.

Nàng ấy là cô cháu gái được Nguyễn Các lão thương yêu nhất, tài đức vẹn toàn, ở Thịnh Kinh danh tiếng rất tốt, nương tử chưởng quầy của Như Ý trai rất ân cần với nàng ấy, đích thân đi chọn lựa với nàng ấy, nhiệt tình giới thiệu từng món một.

Tần phu nhân mời thầy có tiếng tới tay cầm tay chỉ dạy Nguyễn Linh Chuỷ, nàng ấy đã luyện tập từ bé, dù sau này tay nghề đã thành thục. Thỉnh thoảng nàng ấy vẫn thêu một vài món đồ thêu nhỏ, Nguyễn Linh Huyên đã bị nàng ấy tóm đi luyện mấy lần, nhưng nàng vẫn không đủ kiên nhẫn ngồi cầm kim mãi, thường sẽ bỏ lại nửa bức thêu chạy ra ngoài chơi.

“Đại tỷ tỷ vẫn chưa chọn xong sao?” Nguyễn Linh Huyên không biết nàng ấy đang yểm hộ cho nàng hay chọn vải hoa cả mắt nữa mà trì hoãn lâu như vậy.

“Gần đây Như Ý trai mới nhập không ít vải mới tốt, ta chọn cho tổ mẫu, hai vị thẩm và các muội muội mỗi người mấy mảnh. Muội tới đúng lúc lắm, lát nữa để chưởng quầy lấy ra cho muội xem thử, xem xem có thích không?”

“Ánh mắt đại tỷ tỷ là tốt nhất rồi, tỷ chọn cái gì ta cũng thích.” Nguyễn Linh Huyên khẽ mỉm cười.

“Dẻo miệng quá, đợi lát nữa tỷ tỷ chọn thêm cho muội vài tấm nữa…” Nguyễn Linh Chuỷ quay đầu lại, ánh mắt nhìn bóng nghiêng của nam tử đứng thẳng tăm tắp bên ngoài, còn tưởng hắn là Đại Hoàng tử Tiêu Tông Vĩ, trái tim đập thình thịch vài cái, nhưng nhìn kỹ lại thì đó rõ ràng là Lục Hoàng tử mà.

“Muội… Không phải muội có hẹn với Tiểu Tướng quân sao? Sao lại thành Lục điện hạ…”

Cũng không trách nàng ấy cảm thấy lạ, bởi vì tối hôm qua Nguyễn Linh Huyên lẩm bà lẩm bẩm về Tiểu Tướng quân suốt một buổi trưa bên tai nàng ấy, còn lên kế hoạch đưa Tiểu Tướng quân đi đâu ngắm cảnh, đi đâu ăn đồ ăn vặt, đi đâu xem xiếc, lập kế hoạch rất rõ ràng, có thể thấy nàng được chờ mong đến thế nào.

Nhưng người tối nay đi cùng muội ấy lại biến thành Tiêu Văn Cảnh, lẽ nào là Lục điện hạ chen ngang…

Nguyễn Linh Huyên không biết trong thời gian ngắn như vậy mà đại tỷ tỷ của nàng đã hình dung Tiêu Văn Cảnh thành kẻ ác chia rẽ uyên ương. Nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cúi người xuống bóp cẳng chân bủn rủn, nói với vè buồn bã: “Tiểu Tướng quân có việc đột xuất, là Tiêu… Lục điện hạ đang uống trà trong trà lâu thì thấy muội, cứ nhất quyết muốn đi dạo với muội, ngài ấy đi dạo nhiều quá làm chân muội mỏi muốn chết.”

“Lục điện hạ nhất quyết muốn đi theo muội sao?” Nguyễn Linh Chuỷ tò mò hỏi.

Nguyễn Linh Huyên gật đầu: “Đúng vậy.”

“Lục điện hạ không thích náo nhiệt, sao có thể thích đi dạo chứ?” Nguyễn Linh Chuỷ nhoẻn miệng cười.

“Ngài ấy không thích náo nhiệt, nhưng muội cảm thấy lúc ở riêng ngài ấy cũng thích náo nhiệt lắm.” 

Nguyễn Linh Huyên biết tất cả mọi người đều có thành kiến ăn sâu bén rễ về Tiêu Văn Cảnh. Ví dụ nói hắn không thích mưa, nhưng hôm trời mưa bọn họ còn cùng nhau đi hái sen, còn có người nói hắn không thích nghe kịch, nhưng khi hai người đi nghe kịch với nhau nàng ngủ luôn rồi mà Tiêu Văn Cảnh còn vô cùng phấn chấn. Thậm chí, hắn còn có thể kịp thời phát hiện con muỗi đậu trên mặt nàng, còn chuyện không thích đi dạo phố… Hiện tại nàng càng lắc đầu mạnh hơn.

Hắn thích đi dạo phố ấy chứ, một mình hắn có thể chấp ba người như nàng mệt chết.

Nguyễn Linh Chuỷ cười thầm. Sau đó, nàng ấy lại nhìn ra bên ngoài một cái, thấy Tiêu Văn Cảnh mặc một bộ áo bào cổ tròn màu xanh trơn, trên đầu không đội quan, chỉ cài một chiếc trâm hình tre bằng bạc, thân như cây ngọc đứng giữa đống vải đầy màu sắc càng làm tôn lên vẻ anh tuấn xuất trần, là một thiếu niên tuấn tú với ngoại hình và khí chất vô cùng nổi bật.

Nữ tử tới Như Ý trai vốn đã nhiều, cộng thêm không khí sôi động của Tết hoa đăng, giống như rượu vào thì người nhút nhát cũng trở nên to gan, đã thấy có vài vị cô nương xinh đẹp hoặc dịu dàng mượn cớ xem vải hoặc đo kích cỡ lặng lẽ dịch sang chỗ hắn rồi.

“Trước đây e là Lục điện hạ chưa từng tới nơi như thế này, ta sợ ngài ấy sắp không trụ được nữa rồi…” Nguyễn Linh Chuỷ ra hiệu cho Nguyễn Linh Huyên mau đi ứng cứu.

“Sao lại không trụ được?”

Nguyễn Linh Huyên chỉ nhón chân lên tò mò nhìn ra bên ngoài.

Với sự cảnh giác của Tiêu Văn Cảnh, không khó nhận ra những ánh mắt tò mò từ bốn phía, nhưng hắn không động đậy. Chỉ có điều là ánh mắt của Nguyễn Linh Huyên đang nhìn thẳng về phía này khiến lông mày hắn nhíu chặt.

Nguyễn Linh Huyên nghiêng đầu, không hiểu hắn có ý gì.

“Ngài ấy nháy mắt với muội làm gì vậy?”

Nguyễn Linh Chuỷ che miệng, thấy rất buồn cười.

Dù Lục điện hạ có thông minh đến mấy thì có một vài chuyện cũng khó như lên trời.

Tiêu Văn Cảnh nhìn cửa lớn phán đoán một chút, đúng lúc hắn nhìn thấy trong tầm tay có một cái khung thêu bằng trúc vẽ hình hoa ly, bèn cầm nó lên.

Trước khi một tiếng “công tử” mềm mại ở cạnh vang lên, hắn đã mở miệng nhờ thợ thêu già bên cạnh chỉ giáo: “Ở đây có dạy thêu không?”

Cô nương trẻ tuổi và thợ thêu già đều sửng sốt.

Hắn, một vị công tử cao lớn tuấn tú, điềm tĩnh phóng khoáng lại cầm khung thêu của nữ nhi, hỏi về việc may vá, rốt cuộc là có ý gì?

“Dạy thì có dạy, nhưng mà… Công tử muốn học sao?” Như Ý trai không chỉ buôn bán vải vóc kim chỉ mà còn bán cả những bức thêu bán thành phẩm đã vẽ sẵn hoạ tiết để dạy cho các tiểu thư, nhưng chưa từng dạy cho nam tử bao giờ.

Tiêu Văn Cảnh nhìn Nguyễn Linh Huyên đang đứng trong căn phòng nhỏ, cằm gác lên cửa sổ tò mò nhìn hắn, ung dung nói: “Học.”

Đừng nói thợ thêu giật mình, các cô nương đứng bên cạnh cũng giật mình không kém.

Các nàng muốn tìm một lang quân anh tuấn, chứ không phải muốn tìm một tỷ muội thân là nam nhi nhưng tâm lại là nữ nhi, trái tim còn chưa trao đi đã rơi bụp cái xuống đất, chân cũng nhanh chóng chạy đi.

Thợ thêu già vươn ngón tay ra cười: “Dạy cộng thêm nguyên vật liệu có sẵn một lượng bạc, trông công tử đúng là một người có lòng. Bà già này chỉ từng thấy các cô nương thêu hà bao cho tình lang thôi chứ chưa bao giờ thấy tình lang thêu túi tiền tặng các cô nương cả, giảm giá cho ngươi đó.”

“Ta không phải…” Tiêu Văn Cảnh cúi đầu nhìn khung thêu vẽ sẵn hình hoa ly trong tay, lại nhìn Nguyễn Linh Huyên vô lo vô nghĩ chỉ biết hóng chuyện ở đằng kia.

Đời này mà Nguyễn Linh Huyên thêu cho hắn một cái túi tiền chắc chắn là chuyện viển vông.

“Công tử sao vậy?” Thợ thêu già híp mắt cười.

Thực ra năm trăm văn tiền cho một mảnh vải rộng chín tấc cộng thêm một ít chỉ là khá đắt, nhưng dù sao đây cũng là Như Ý trai, đồ chất lượng tốt giá cao.

Tiêu Văn Cảnh trả tiền, thợ thêu già vừa làm mẫu vừa nói về cách thêu như thế nào, cách phối chỉ. Tiêu Văn Cảnh cầm khung thêu đứng im như tượng ở bên cạnh, không biết hắn có nghiêm túc nghe vào đầu hay không.

Nguyễn Linh Chuỷ kéo Nguyễn Linh Huyên đang hóng chuyện vào trong.

“Được rồi, Lục điện hạ hiếu học, muội cứ để ngài ấy học đi, lỡ đâu sau này lại có bất ngờ cho muội đấy.”

“Bất ngờ?”

Nguyễn Linh Chuỷ dắt nàng đi vào trong, không giải thích gì mà chỉ nói: “Chúng ta chọn chút vải dày chút làm đồ cưỡi ngựa đi, đợi đến mùa thu đi săn mặc.”

Mùa thu đi săn vào tháng chín, còn ba tháng nữa, nhưng từ trước tới nay Nguyễn Linh Chuỷ đều thích chuẩn bị trước mọi thứ.

“Được!” Nguyễn Linh Huyên lập tức ném chuyện Tiêu Văn Cảnh đột nhiên lại muốn học thêu thùa ra sau đầu.

Nương tử chưởng quầy cực kì nhiệt tình giới thiệu vải cho hai vị tiểu thư. Hai người xem bốn năm chục loại vải, Nguyễn Linh Huyên sắp choáng đến nơi, nàng vén bím tóc hai bên lên, trông như con thỏ lắc lư đôi tai dài của mình vậy.

“Lấy ba cuộn vải trước đó đi, không xem nổi nữa rồi.”

“Được được được, vậy lấy ba cuộn đó, cộng thêm cuộn vải gấm đỏ sậm lúc trước nữa.” Nguyễn Linh Chuỷ chốt số lượng với nương tử chưởng quầy, khi nương tử chưởng quầy đi lấy hàng, nàng ấy quay lại cười với Nguyễn Linh Huyên: “Mới có vậy mà đã mệt rồi, sau này khi muội gả đi phải quản lý gia đình, những thứ phải xem không chỉ có mấy chục thớt vải đâu…”

Đang nói chuyện, ánh mắt Nguyễn Linh Chuỷ dừng lại nơi tai phải của Nguyễn Linh Huyên: “Miên Miên, sao khuyên tai của muội lại rơi mất một cái rồi?”

“Cái gì?” Nguyễn Linh Huyên sờ vào hai bên dái tai, thấy khuyên tai bên phải rơi mất thật rồi.

“Haiz! Đây là đôi khuyên tai san hô đỏ mẫu thân mới tặng cho muội hôm nay xong, nó mà mất chắc chắn mẫu thân sẽ phạt muội cho xem…”

“Vậy muội nghĩ lại xem rơi ở chỗ nào rồi?” Nguyễn Linh Chuỷ cũng lo lắng thay nàng.

Nguyễn Linh Huyên mặt mày cau có, ôm đầu: “Không nhớ được.”

Nàng chỉ quan tâm mua đồ ăn với hóng chuyện thôi.

Nhưng trời không tuyệt đường người, Tiêu Văn Cảnh đi sau nàng cả quãng đường, lỡ đâu lại có thể nhớ ra thì sao.

“Lúc ở cầu vòm đá ta đã không thấy khuyên tai của muội rồi.” Tiêu Văn Cảnh rất nhanh đã nhớ ra.

“Cái gì, ta còn ở cầu vòm đá chơi một lúc lâu nữa…” Lúc đứng đợi người tới chán quá nên Nguyễn Linh Huyên lúc thì kéo tóc, lúc thì nghịch hạt san hô, nên khi ở cầu vòm đá hai bên khuyên tai của nàng vẫn còn, nhưng lúc đi thì lại thiếu mất một bên, chắc là bị rơi ở trên cầu mất rồi.

“Biết chỗ rơi là tốt rồi, ta đi cùng muội tới đó tìm, tìm xong cũng tới giờ về rồi.” Nguyễn Linh Chuỷ an ủi.

Mấy người quay lại cầu vòm đá, bắt đầu tìm từ đầu cầu đến cuối cầu.

Cẩn Ngôn và Thận Hành cũng đi theo lật đá vạch cỏ, cuối cùng công sức của họ cũng được đền đáp, tìm thấy một bên khuyên tai bị mất của Nguyễn Linh Huyên trong bụi cỏ.

Tìm lại được một bên khuyên tai đã mất khiến Nguyễn Linh Huyên bật khóc vì sung sướng, hai mắt ngân ngấn lệ.

May quá, nếu nàng làm mất đôi khuyên tai mượn của mẫu thân, lúc về chắc chắn sẽ bị tẩn một trận.

“Linh Huyên muội muội?”

Đúng lúc này, Nguỵ Khiếu Vũ cuối cùng cũng tới nơi, áy náy nói: “Xin lỗi muội, trong phủ có chuyện gấp ta không xử lý thì không được, vì thế mới tới trễ…”

Người bán hàng rong đang dọn quán gào lên một câu: “Nhường đường một chút, tôi phải dọn hàng rồi.”

Nguỵ Khiếu Vũ vội vàng lùi lại hai bước, sắc mặt càng xấu hổ hơn.

Tết hoa đăng sắp kết thúc luôn rồi.

Nguyễn Linh Huyên đang ngồi xổm dưới đất chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hàng mi đen dày còn vương những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê, chưa nói đã nức nở.

Trái tim Nguỵ Khiếu Vũ nhói đau, cảm giác áy náy trào dâng, hắn ta tiến lên trước một bước: “Muội, muội ở đây đợi ta cả đêm sao?”

Nguyễn Linh Huyên lau nước mắt, nức nở nói: “Không phải.”

“Là do ta không tốt, sau này ta chắc chắn sẽ không như vậy nữa… Ta…” Ngụy Khiếu Vũ nhìn hai bên trái phải của nàng, đứng đó là Tiêu Văn Cảnh, Nguyễn Linh Chuỷ, Cẩn Ngôn và Thận Hành, tất cả đều đang nhìn hắn ta.

Miệng lưỡi hắn ta khô khốc, thật sự không nói nổi lời gì hay ho nữa.

“Hôm nay muộn quá rồi, ta phải về với đại tỷ tỷ.” Nguyễn Linh Huyên sụt sịt, cảm thấy tiếc nuối.

Nếu còn không về, Đan Dương Quận chúa sẽ tới đây giết nàng mất.

“Được rồi, vậy muội nhớ đi đường cẩn thận.” Một người tràn đầy sức sống như Nguyễn Linh Huyên mà giọng nói hiện tại lại mệt mỏi đến thế, khiến cho Nguỵ Khiếu Vũ không dám nói thêm lời nào giữ nàng ở lại, gật đầu lia lịa.

Tiêu Văn Cảnh ra hiệu cho Thận Hành: “Ngươi hộ tống hai vị cô nương của Nguyễn gia về nhà.”

Nhìn đám người Nguyễn Linh Huyên đi xa, Nguỵ Khiếu Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói với Tiêu Văn Cảnh: “Thật sự không ngờ rằng Linh Huyên muội muội sẽ đợi ta cả một buổi tối, là do ta không tốt. Nàng ấy là một cô nương tốt, ta phải làm thế nào mới được nàng ấy tha thứ đây?”

Tiêu Văn Cảnh thôi không nhìn theo hướng kia nữa, nhìn người bên cạnh: “... Ngươi hỏi ta à?”

“Linh Huyên muội muội nói ngài là vị bằng hữu tốt nhất của nàng ấy, chắc ngài rất hiểu nàng ấy đúng không?” Ngụy Khiếu Vũ xấu hổ gãi đầu: “Ngài biết ta mà, từ nhỏ ta đã lớn lên trong quân doanh, chưa từng tiếp xúc với các cô nương, thực sự không hiểu những chuyện này, nhưng ta nghĩ chắc chắn điện hạ rất hiểu những chuyện này nhỉ?”

Tiêu Văn Cảnh khẽ cười một tiếng: “Được thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK