• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tháng tư, cỏ mọc lên sum suê, chim chóc bay lượn, cảnh sắc mùa xuân đầy tươi sáng.

Tuy nhiên, ở Khôn Ninh cung lại bị mây đen bao phủ, Thẩm Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, không ngừng đi tới đi lui, Lưu viện sứ đổ mồ hôi như mưa, môi liên tục run lên lẩy bẩy.

"Trước đây ngươi nói như thế nào với bổn cung hả? Ngươi nói ngươi rất tự tin mà, tại sao đến Huyết Khô Trùng mà ngươi cũng không phát hiện ra?"

Tiêu Tông Vĩ ngồi ở một bên nhìn vào tờ giấy mỏng trong tay.

Đây là loại giấy phổ biến nhất trong cung, được cắt thành kích cỡ như một lòng bàn tay, trên đó chỉ viết vài câu ngắn ngủn nhưng cũng chính những câu này lại khiến hắn ta phải đọc đi đọc lại mấy lần.

Cuối cùng, hắn ta dùng một tay vo tròn tờ giấy rồi ném nó xuống đất.

"Đều là những lời hàm hồ, bây giờ sức khỏe của ta đã khá lên rồi thì lại đột nhiên nói ta không thể sống qua hai mươi lăm tuổi? Rốt cuộc là ai đã đưa thứ này cho mẫu hậu? Người này thật sự vô cùng ác độc, cố tình khiến chúng ta hoảng loạn đây mà!" Giọng nói của Tiêu Tông Vĩ cực kỳ gay gắt, nhìn thẳng vào Lưu viện sứ.

Tựa như hắn ta chính là kẻ chủ mưu vậy.

Lưu viện sứ ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu sát đất, sợ hãi nói: "Hoàng hậu nương nương, xin tha mạng, Đại điện hạ xin tha mạng, trên đời quả thực có Huyết Khô Trùng nhưng nó đã bị tuyệt chủng cùng với Thái Thành Miêu thị rồi, đã gần ba mươi năm nó chưa từng xuất hiện qua, thần chưa bao giờ nghĩ tới là bởi vì trước đây thần cũng chưa từng gặp qua!”

"Ta không tin có Huyết Khô Trùng gì hết." Tiêu Tông Vĩ đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoàng hậu: "Chắc chắn là chiêu trò của Tiêu Văn Cảnh. Đừng tưởng rằng ta không biết hắn ở sau lưng ta đang nghĩ gì. Lần này ta chắc chắn phải khiến hắn biết mùi sợ hãi!"

Nhìn thấy hắn ta sải bước đi ra ngoài, Thẩm Hoàng hậu vuốt ve lồng ngực đang đập mạnh, phập phồng của mình rồi nhắm mắt bình tĩnh thở ra, sau đó mới từ từ ngồi xuống, dùng ngón tay xoa xoa thái dương, mệt mỏi nhìn về phía Lưu viện sứ: "Lưu viện sứ, ngươi biết được bao nhiêu về Huyết Khô Trùng này?”

Lưu viện sứ lau mồ hôi trên trán rồi im lặng một lúc nói: "Huyết Khô Trùng là sinh vật ký sinh, lớn lên bằng cách ăn nhục thung dung, cây cỏ máu, đan sâm, thục địa và các loại thảo dược khác. Nếu không có thảo dược, chúng sẽ hút máu, ăn xương nuốt gân của chủ thể. Đó là một loại cổ trùng khiến người khác nghe thấy cũng sợ mất mật..."

Hắn ta lại lén liếc nhìn Thẩm Hoàng hậu: "... Thứ này quả thực có tác dụng tăng cường thể chất. Đội quân sắt thép không gì có thể ngăn cản của Miêu thị nổi tiếng cũng chính vì có sức mạnh vô song này. Tuy nhiên, nhược điểm của loại cổ trùng này là đợi đến khi cổ trùng trưởng thành, nó sẽ khiến người bị trúng cổ trùng dần dần mất đi năm giác quan, đầu tiên là xúc giác, mất đi cảm giác đau đớn, sau đó là khứu giác, thính giác và thị giác…”

"Như vậy khác gì trở thành một tên tàn tật!" Thẩm Hoàng hậu hét lớn.

Lưu viện sứ lại cúi đầu sát đất, không dám lên tiếng nữa.

Người tàn tật ít nhất cũng còn có thể sống nhưng người nuôi dưỡng con Huyết Khô Trùng này thì chỉ có nước chết mà thôi.

Thẩm hoàng hậu cũng đột nhiên nghĩ đến điều này, bà ta lại im lặng, một lúc lâu sau mới nói bằng giọng khô khan:

"Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không được để bệ hạ biết."

Lưu viện sứ vừa định đáp lại thì nghe thấy Thẩm hoàng hậu lại trầm giọng nói: “Ta cũng nghe nói Tiêu Văn Cảnh từ khi trở về từ huyện Lâm An thì không cho ngươi bắt mạch nữa. Ngươi đi hỏi thử An Viện Phán, cơ thể của hắn có gì bất thường hay không?"

Lưu viện sứ sửng sốt, ngay sau đó mới nhớ ra y thuật của mình tuy tầm thường nhưng lại được cái rất ngoan ngoãn, chính vì vậy mà lúc đầu Hoàng hậu mới phong hắn ta làm viện sứ, lại còn chọn hắn ta làm người “chữa bệnh” cho Đại Hoàng tử, đồng thời nói cho hắn ta biết một bài thuốc dân gian, chuyên sử dụng máu trong tim động mạch chủ của người thân làm thuốc dẫn. Mặc dù, hắn ta cảm thấy rất kỳ lạ nhưng lại không suy nghĩ nhiều về điều đó, dù sao thì trên đời này, các bài thuốc dân gian kỳ lạ đến mức nào cũng có cả, bao gồm cả việc cắt thịt của phụ thân để hầm canh cho nhi tử cũng có nữa.

Cho nên hắn ta mới mù quáng làm theo chỉ dẫn.

Hơn nữa, từ khi sử dụng bài thuốc dân gian này, sức khỏe của Đại Hoàng tử thực sự đã được cải thiện hơn, những cơn sốt cao và cơn đau không rõ nguyên nhân đã ít hơn và thời gian cũng ngắn hơn. Cho nên hắn ta mới bắt đầu trở nên lười biếng, không điều tra chi tiết nguyên nhân mà ngược lại cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm.

Bây giờ dính líu đến Huyết Khô Trùng, hắn ta mới cảm thấy không ổn. Bởi vì hắn ta từng nghe sư phụ nói rằng Huyết Khô Trùng thần bí này được chia thành tử trùng và mẫu trùng, người của tộc Miêu vì để nhanh chóng nhân giống cổ trùng lên, bọn họ sẽ sử dụng tù nhân để nuôi dưỡng tử trùng, sau đó lại cho binh lính của họ uống máu của tù nhân, như vậy có thể khiến cho cơ thể của binh lính nhanh chóng trở nên tráng kiện, mạnh mẽ hơn, có thể tiến vào chiến trường sớm hơn.

Cho nên khi Thẩm Hoàng hậu nghĩ đến Tiêu Văn Cảnh, Lưu đại sứ sao có thể không nghĩ tới hắn cơ chứ?

Ngay lập tức, mồ hôi lạnh lại một lần nữa thấm đẫm lưng hắn ta.

*

Tiêu Tông Vĩ lao ra khỏi Khôn Ninh cung, tổng nội giám chạy bước nhỏ theo sau lưng hắn ta, liên tục lên tiếng gọi điện hạ nhưng cũng không thể khiến hắn ta chậm lại.

Hai bên đường đều có cây cối rậm rạp sum suê nên không thể nhìn xuyên qua được, thân hình hắn ta lại cao lớn, chân lại dài, bước đi lại nhanh nên khiến cho một đám người vừa mới rẽ qua từ phía đối diện không kịp phản xạ đã va vào người hắn ta.

Họ chỉ kịp nghe thấy vài tiếng hét lên rồi những hộp đựng thức ăn rơi đầy xuống đất, những chiếc chén bằng sứ đựng canh bên trong văng tung tóe khắp mặt đất.

"Đại điện hạ, xin tha tội!"

Nguyễn Linh Chủy cũng cúi đầu xuống theo họ rồi nói: "Điện hạ, xin tha tội."

Tiêu Tông Vĩ vừa nãy bước đi quá nhanh nên hơi thở còn chưa ổn định lại, vẫn còn thở hổn hển nhưng khi nhìn thấy đó là Nguyễn Linh Chủy thì dù tính tình có xấu đến mấy, hắn ta cũng cố gắng kiềm chế lại rồi cau mày nói: "Sao nàng lại ở đây?"

“Bùi Phi nương nương bị bệnh nên cho gọi thần nữ vào cung trò chuyện với người.” Nguyễn Linh Chủy liếc nhìn những chén canh bị đổ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Thần nữ vô tình đụng phải điện hạ, mong điện hạ đừng trách tội."

"Nàng còn chưa gả vào Bùi phủ, đã phải hầu hạ những người trong Bùi gia rồi sao?" Tiêu Tông Vĩ sắc mặt vốn đã không tốt, lúc này còn thêm chuyện này, các cung nữ và nội giám đang quỳ đằng sau nghe vậy cũng bắt đầu run rẩy lên đầy sợ hãi.

Sự tàn nhẫn và độc đoán của vị Đại Hoàng tử này khiến cho những triều thần cũng phải tránh đụng chạm vào hắn ta chứ đừng nói đến những nô tì như bọn họ rồi.

"Điện hạ quá lời rồi, Bùi Phi nương nương là trưởng bối, trưởng bối cho gọi thì thần nữ rất sẵn lòng."

Tiêu Tông Vĩ im lặng.

Nguyễn Linh Chủy khom lưng ngồi xổm xuống, cầm hộp đựng thức ăn lên, nàng ấy định đưa tay ra nhặt những mảnh sứ vỡ trên mặt đất.

Thấy vậy, Tiêu Tông Vĩ ngay lập tức nổi giận, đưa tay ra giành trước nàng ấy một bước, nhặt lấy những mảnh vỡ đó: “Đã vỡ hết rồi nàng còn muốn động vào, cũng không sợ bị cứa vào tay nữa! Những việc này cung nhân không biết làm hay sao mà đến lượt nàng phải đích thân làm?”

Trong lúc hắn ta liên tục trách mắng, các cung nữ và nội giám phía sau mới bắt đầu di chuyển, vội vàng bước lên trước dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất.

"Nhưng mà điện hạ..." Mặc dù, Nguyễn Linh Chủy muốn giữ khoảng cách với Tiêu Tông Vĩ nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào vết thương do mảnh sứ cứa vào trên ngón tay của hắn ta.

Máu đang chảy ra không ngừng từ miệng vết thương nhưng dường như hắn ta không hề hay biết mà vẫn không ngừng trách mắng nàng ấy.

Nàng ấy chỉ đành lên tiếng nhắc nhở: “Tay người bị thương rồi.”

Lúc này, Tiêu Tông Vĩ mới nhìn xuống tay mình thì nhìn thấy một vết máu đỏ tươi chảy trên ngón trỏ, những giọt máu lớn như hạt đậu đang không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.

Nhưng hắn ta lại không hề cảm thấy đau đớn gì.

*

Đã năm, sáu ngày kể từ khi Tiểu Tướng quân gặp chuyện.

Cung nữ báo tin đầu tiên của Điền Tiệp Dư đã bị Thẩm Hoàng hậu bắt giữ, bị đánh đập, tra tấn nửa ngày trời mới biết được Tiểu Tướng quân quả thực đã xuất hiện trong Thu Ngữ cung trong tình trạng không được tỉnh táo, thậm chí còn liên lụy đến cấm quân đang trực của ngày hôm đó.

Cung nữ đã như vậy thì Điền Tiệp Dư thân là chủ cũng khó mà tránh khỏi việc bị vạ lây, nàng ấy bị Thẩm Hoàng hậu phái người đến trông chừng.

Từ đó, sự việc vẫn chưa được điều tra kỹ lưỡng nhưng sự hoài nghi về việc Tiểu Tướng quân đột nhập cấm cung vào ban đêm đã hầu như được xóa bỏ, phần lớn có lẽ đây là một màn kịch do phi tần không còn được Thánh thượng sủng ái này tự biên tự diễn mà ra.

Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh cùng hẹn nhau đi đến phủ Tướng quân nhưng người gác cổng nói với họ rằng Tiểu Tướng quân bị nhốt chán quá nên tự mình đi ra ngoài rồi.

Hai người họ lại cưỡi ngựa đi vòng quanh thành Thịnh Kinh, cố tình tìm kiếm ở những nơi náo nhiệt.

"Có đánh nhau! Có đánh nhau!" Có người hét to lên, kêu gọi mọi người đến xem đánh nhau.

Nguyễn Linh Huyên cũng cảm thấy tò mò, nàng nhảy xuống ngựa, nắm lấy một người gần đó hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì thế?”

Người qua đường đó nói với giọng đầy kích động: “Là Ngụy Tiểu Tướng quân đang cãi nhau với người khác, có lẽ sắp đánh nhau rồi!”

Người mà hai người họ đang tìm kiếm từ nãy đến giờ không ngờ lại đang ở ngay phía trước, mà lại còn dính vào chuyện đánh nhau như vậy nữa.

Nguyễn Linh Huyên nhìn về phía Tiêu Văn Cảnh, nhìn thấy hắn cũng đang cau mày tỏ vẻ khó hiểu.

Ngụy Khiếu Vũ vừa mới thoát khỏi cơn nguy hiểm, tại sao mới đó mà lại gây thêm rắc rối mới nữa rồi?

Hai người họ vội vàng chạy tới đó thì nhìn thấy con hẻm đã bị binh lính của Ngũ Thành Binh Mã Ti chặn lại, những bá tánh đứng ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong nên không ngừng chửi bới, chen chúc nhau.

Hai người họ không còn cách nào khác đành phải đi vòng sang đầu bên kia con hẻm, ở phía bên này ít người hóng chuyện hơn. Những binh lính đứng chặn ở đầu đường, khi nhìn thấy Tiêu Văn Cảnh cũng không dám cản hắn lại rồi cứ cho bọn họ đi vào trong.

Hai người họ còn chưa đi đến gần đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo truyền đến từ bên trong: “Ai mà không biết Ngụy Đại soái đã trở về Tây Bắc, mục đích bỏ ngươi lại đây là để giữ ngươi làm con tin ở Thịnh Kinh. Kỹ năng cưỡi ngựa, bắn cung của ngươi không bằng đại ca ngươi, về mặt mưu lược cũng không bằng nhị ca của ngươi, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ là một tên quân tiên phong cưỡi được con ngựa chạy nhanh mà thôi!”

Một người khác hùa theo: "Đây là thành Thịnh Kinh, không phải là một vùng quê hẻo lánh, nghèo nàn. Tiểu gia bọn ta hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là những quy tắc của Thịnh Kinh!"

"Dạy ta? Chỉ dựa vào mấy tên các ngươi mà muốn làm kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, lấy số đông bắt nạt số ít sao?" Ngụy Khiếu Vũ mỉa mai cười lên nói: "Thật là buồn cười quá đi mất."

"Phụ thân ta là Ngự sử Trung Thừa! Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút! Coi chừng cả nhà ngươi phạm vào tội bất kính đó!"

Có một tiếng toang vang lên.

"A!... Ngụy Khiếu Vũ! Ngươi, ngươi dám dùng đồ chọi ta?"

"Phụ thân ta trấn giữ biên cương cho Đại Chu, làm việc chăm chỉ, đạt được thành tựu lớn, các ngươi dựa vào đâu mà dám ở đây nói chuyện thô lỗ như vậy?"

Trong suốt lịch sử, có nhiều tướng lĩnh đi chinh chiến ở xa không phải bị kẻ thù tiêu diệt mà là bị tiêu diệt bởi chính các hoạn quan, đại thần ở ngay cạnh Thiên tử tuốt tận kinh đô này.

Câu nói này đã chạm vào điểm yếu chí mạng của Ngụy Khiếu Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK