• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn tách trà trong tay, gương mặt thanh tú vô cùng kia của Kính tựa tiếu phi tiếu, nói “Tiểu U nhi trà ngươi tự tay pha thật đặc biệt.”

Đứng trước mặt Kính, Phượng Cửu U cười đến không tim không phổi “Cảm ơn đã khích lệ, uống một ngụm đi.” Hai mắt nàng phát sáng nhìn chất lỏng xanh đậm trong tách trà.

Kính cười nhạt, giơ tay lên, ưu nhã uống cạn chất lỏng mang tên “trà”

Phượng Cửu U thấy hắn uống xong, vẫn mặt không đổi sắc. Không khỏi hoài nghi có phải mình pha bậy mà lại rất ngon không?

Thấy người kia một bộ dạng không sao cả, Phượng Cửu U hoài nghi rót cho mình một chén, không thấy Kính ngắn lại liền ngửa đầu cạn sạch.

“Ngươi, ngươi tên bi3n thái, khó uống như thế, ngươi, ngươi, vậy mà lại không cảm, cảm thấy…” PHượng Cửu U biops chặt cổ, mặt đỏ bừng, trước khi chạy ra khỏi phòng còn ném lại một câu.

Kính nghe thấy tiếng chạy bịch bịch bịch xuống cầu thang, khuôn mặt nở nụ cười.

Khẽ lẩm bẩm “Coi bộ dạng kia may là ta đã phong bế vị giác trước rồi, lại dùng pháp lực ép nước trà ra.”

Kính một bộ dạng may mắn như vậy.

“Chỉ là, nha đầu kia sẽ không bị trà chính mình pha độc chết chứ.” Nghĩ tới đây, Kính nhìn chỗ nước xà xanh đậm bị mình ép ra phía sau, sắc mặt ngưng trọng, đi ra khỏi phòng.

__________

“Cái gì, ngươi cũng uống rồi?” Nghiên Yên nhìn Phương Cửu U vẻ mặt hấp hối, mở to mắt nói.

Phượng Cửu U nghe vậy, liền nhớ tới nước trà đó, huệ một tiếng môn ra.

“Tự gây nghiệt không thể sống.” Nói xong, vành mắt cũng ửng hồng.

Nghiên Yên vừa nhìn, trong lòng cũng khó chịu, bạn của mình bị chỉnh thành đức hạnh này, không đi tìm con hồ ly kia tranh luận nàng không phải họ Nghiên! Cho dù con hồ ly kia tìm một con hồ ly Nhất sơn tới trước mặt nàng biến thân, nàng cũng liều mạng!

“Ta đi tìm hắn tranh luận!” Nàng muốn sải bước rời đi, ống tay áo lại bị kéo lại, sắc mặt vui mừng, quay người lại nói “Cửu U, ta biến ngay là người sẽ không để ta đi tìm chết mà!”

Phượng Cửu U giật giật khóe miệng, cười khan hai tiếng, nói “Ta chỉ là bảo ngươi mang theo vũ khí.”

Nghe vậy, Nghiên Yên cười khan hai tiếng, nói “Phải, phải ha.” Lời còn chưa dứt, liền ỉu xìu rời đi.

Phượng Cửu U nhìn thấy uế vật mình nôn ra, thở dài,, đứng dậy cầm chổi quét.

Chổi trong tay lại bị một đôi tay sạch sẽ thon dài cướp lấy, ngước mắt nhìn, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú, nói “Làm gì thế.”

Kính kéo Phượng Cửu U qua, để nàng ngồi xuống ghế, quay người đi quét chỗ uế vật kia. Nhíu mày nói “Rốt cục là ngươi đã ăn thứ gì, khó ngửi như vậy?”

Phượng Cửu U bĩu môi, tức giận nói “Xóe, chê khó ngửi thì đừng quét.”

Kính quay đầu nói với Phượng Cửu U “Ta thấy sắc mặt ngươi trắng bệch như tờ giấy, ta sợ ngươi ngã thì không ai làm nha hoàn cho ta.”

Nghe vậy, cảm động trong lòng Phượng Cửu U vang lên tiếng răng rắc, thầm nói sớm đã biết hắn không có ý tốt, vậy mà lại muốn để ta làm việc khổ cực!

Thấy uế vật trên nền nhà đã được quét phân nửa, đột nhiên nhìn Kính lại mặt không đổi sắc, nói “Này, Ngươi thật sự là bi3n thái, nước trà vừa rồi y như độc vậy, thế mà ngươi lại..”

Kính đã quét xong uế vật, cất chốt, nhưng không trả lời vấn đề này, chỉ nói “Thấy ngươi ngốc như vậy, ta hoài ngươi là ta chăm sóc ngươi hay ngươi hầu hạ ta đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK