Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, không khí trong chủ thành có chút khẩn trương.
Phượng Cửu U nhìn Hoa Thanh Y, sắc mặt do dự, hơi ấp úng.
Hoa Thanh Y cười dịu dàng, nói “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U kéo kéo cổ áo, thuận theo nói “Nếu không vượt qua được lôi kiếp sẽ thế nào?”
Hoa Thanh Y giống như không hề thấy lạ khi nàng hỏi như vậy, chỉ nhìn về nơi xa, trong đôi mắt ôn nhuận có chút dao động, khẽ nói “Nhẹ thì nguyên khí tổn thương nặng nề, giảm nửa công lực, nặng thì…”
Hoa Thanh Y không nói tiếp nữa, mà Phượng Cửu U chỉ dùng ngữ khí bình thản nói tiếp câu phía sau của hắn “Chết? Phải không?”
Hạ tầm mắt nhìn nữ tử trước mắt, Hoa Thanh Y nhàn nhạt gật đầu “Vì nếu không may, ba ngày sau khi ứng kiếp, có thể sẽ chết.”
Thấy suy đoán của mình được chứng thực, Phượng Cửu U cắn c ắn môi dưới, nói:Nếu ta đưa cổ trùng cho hắn, sau khi hắn thành công ứng kiếp, thân thể có suy yếu đi không?”
Hoa Thanh Y nghe vậy, cứng người, thấy ánh mắt kiên quyết của Phượng Cửu U, dừng lại một chút, nói “Ta tin có suy yếu hay không thì nàng cũng đi giúp hắn, nên ta chỉ có thể nói thật, cổ trùng có thể giúp ăn ứng kiếp, sau khi tiêu hao không thể để hắn khôi phục,”
“Vậy là suy yếu rồi?” Phượng Cửu U rời tầm mắt khỏi Hoa Thanh Y, bước một bước, thản nhiên nói.
Hoa Thanh Y nhìn Phượng Cửu U từng bước rời đi, bước chân nặng nề kia giống như rơi vào trong tim hắn, cuối cùng, khi nàng sắp rời khỏi khách đi3m, Hoa Thanh Y chậm rãi giơ cao tay phải, một luồng quang mang lóe lên. Thân thể Phượng Cửu U liền mềm nhũn.
Hoa Thanh Y lắc mình đỡ được cơ thể đang rơi xuống của Phượng Cửu U, khẽ thở dài một hơi, nói “Cửu U, nàng vẫn nên ở trong khách đi3m đi.”
Nói xong, Hoa Thanh Y ôm nàng lên lầu, sắc mặt lạnh lùng.
Đợi đến khi Hoa Thanh Y xuống lầu lần nữa, mấy vị Thư Nhiên trưởng lão đã đến dưới lầu rồi. Bàn tay chắp sau lưng của Hoa Thanh Y, đầu ngón tay khẽ run, rủ mắt nói “Thanh Y bái kiến các vị trưởng lão.”
Ba vị trưởng lão gật đầu, nói “Cửu U cô nương đâu.”
Hoa Thanh Y nhìn về phía cánh cửa đã đóng kia, nói “Đã ngủ rồi.”
“Ừm, vậy đi thôi.”
“Vâng.”
__________
Hoa Thanh Y đi phía sau ba vị trưởng lão nhìn bầu trời dần mờ mịt, trong lòng cũng không biết là có tư vị gì.
Thư Nhiên trưởng lão thấy vẻ do dự lóe lên trên mặt Hoa Thanh Y, thản nhiên nói “Thanh Y, đẫ đến nước này rồi, đừng nghĩ những điều đó nữa.” Lời và dứt, trên lời liền lóe ra một tia sét, ầm một tiếng đinh tai nhức óc!
Hề Họa trưởng lão có chút trầm ngân, nói “Bắt đầu rồi.”
Hoa Thanh Y cụp mắt, nói “Thanh Y biết rồi.”
Ba người gật đầu, tiếp tục đi dọc theo con đường không có nhiều thủ vệ.
Hề Họa trưởng lão nhìn sắc trời, nói “Cứ tiếp tục thế này, chúng ta vừa vặn có thể kịp chạy đến đúng lúc hồ ly kia ứng kiếp xong!”