Chước Hoa cư.
Phượng Cửu U ngồi dựa trên ghế quý phi, vẻ mặt u sầu, tay phải phe phẩy.
“Thời tiết quái quỷ này, còn muốn cho ngươi ta sống không đây.”
Vũ Mặc một bên nhàn hạ vẽ tranh mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền “Cửu U, đồ có thể đặt khối băng đều đã đặt rồi, nàng còn cảm thấy nóng sao?”
Phượng Cửu U nhìn chậu băng tỏa rơi hơi lạnh bên cạnh, chu miệng nhỏ nhắn, dùng tay lau mồ hôi trên mặt, miễn cưỡng trả lời một câu.
Nghe vậy, Vũ Mặc đặt bút lông trên tay xuống, cầm quạt lông bên người lên, đi đến cạnh Phượng Cửu U, quạt mát cho nàng.
Phượng Cửu U được mát, không cảm thấy xấu hổ chút nào khi được một tiểu tụ bệnh tệt hơn mình quạt mát cho. Chỉ cười sáng lạn một cái, hai mắt long lanh nói “Chỉ biết Vũ Mặc là tốt nhất thôi.”
Nói xong, liền hôn gió một cái.
Mấy ngày nay, Mặc Vũ mặc dù thường thấy Phượng cửu U không bị thế tục gò bó, làm ra một vài chuyện không hợp lý, nhưng vẫn không quen được.
Bây giờ thấy Phượng Cửu U như vậy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ửng đỏ, tay quạt gió cũng hơi chậm lại một chút.
Phượng Cửu U thoải mái nằm chợp mắt trên ghế quý phi, muốn đi gặp chu công, một mùi hương quen thuộc táp ngay vào mặt.
Hồ ly?
Mở mắt nhìn, quả đúng là yêu nghiệt hồ ly, trong lòng căng thẳng, lại không chút hoang mang đứng dậy hành lễ.
Kính nhìn người trước mắt, dư quang lướt qua Vũ Mặc, ánh mắt đẹp lạnh lùng.
“Cửu U? Chước Hoa? Nha đầu ngươi thật đúng là bỏ trốn rồi.”
Phượng Cửu U biết mình không thể giấu diếm nữa, chu miệng nhỏ nhắn, nằm lại trên ghế quý phi cả mình, liếc xéo Kính nhìn có chút tiều tụy, trong lòng căng thẳng.
Là vì ta sao?
“Hừ, ngươi yên tâm, một vạn hai kia của ngươi ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi.”
Kính cười nhạt, trong con ngươi đen lóe lên tia sáng “Một vạn hai là có thể trả hết nợ rồi, nhưng ta tìm ngươi cực khổ như vậy, ngươi không có lương tâm thế sao?”
“Ta cũng không bảo ngươi tìm.” Nói xong, nhìn Kính không đáp lại nữa, khinh khỉnh nói “Được rồi, muốn bao nhiêu, đừng có đòi quá!”
Nghe bậy, Kính cười nhạt, vươn ngón tay, nhẹ nhang quơ “Không cần, yêu cầu của ta chính là, hoặc là tiếp tục làm nha hoàn, hoặc là đi từng nhà ở Phượng quốc.”
Từng nhà? Phượng Cửu U mở to mắt.
Hắn, hắn vì tìm nàng, đã tìm từng nhà ở Phượng quốc?!
Cảm động, Phượng Cửu U mềm lòng nói “Được rồi, tiếp tục làm nha hoàn, chỉ là ngươi cũng phải cho ta một kỳ hạn, không thể cả đời hầu hạ ngươi được.”
Nghe vậy, Kính sờ cằm như đang suy nghĩ một hồi lâu, nói “Vậy ba năm đi.”
“Ba năm?!” Phượng Cửu U nhảy dựng lên, nói “Ngươi dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.
Kính miễn cưỡng nheo mắt, nói “Ngươi ở Phượng quốc bao năm rồi? Ta tính là giá hữu nghị đó.”
Phượng Cửu U hối hận rồi, vô cùng hối hận, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, hung hăng liếc kính, nói “hồ ly đáng chết, có ai từng nói ngươi động tác vuốt cằm của ngươi rất gay không.”
Nhân lúc Kính ngây người, lập tức kéo Vũ Mặc bên cạnh rời đi.
Khi Kính hồi thần, nhìn cái cặp kéo tay nhau kia, hơi nhíu mày lẩm bẩm
“Mới mấy chục ngày không gặp lại chọc hoa đào rồi.”